Chồng! Anh Là Ai?

Chương 14 - Đây Là Mẹ Em

trước
tiếp

CHỒNG! ANH LÀ AI?

TG: Trái Tim Pha Lê

CHƯƠNG 14: ĐÂY LÀ MẸ EM

Chú Liêm cùng Nghi đi vào căn nhà màu tím để đỡ Minh ra xe đi đi bệnh viện. Khi hai người vào nhà thấy Minh đang ngồi bên bệ cửa sổ ngắm suối, rất an nhàn, không có vẻ gì sốt đến mê sản cả. Chú Liêm lên tiếng:

– Cậu có cần đi bệnh viện không?

Minh quay lại, đi lại gần chú Liêm

– Dạ cháu hết sốt rồi nhưng vẫn còn đau đầu, nên chắc phải đi bệnh viện. Làm phiền chú.

Chú Liêm gật đầu “ừ, ở đây chỉ có xe tải chở hàng, cô cậu đi đỡ vậy”.

Cả Minh và Nghi đồng thanh nói “dạ, cảm ơn chú”.

Chú Liêm mỉm cười, thấy không cần dìu người bệnh nữa nên đi ra trước. Nghi ở lại nhìn Minh bán tín bán nghi.

– Anh không sốt thật chứ? Lúc nãy em thấy anh mặt đỏ phừng phừng nóng như than í.

– Anh không sốt nhưng….”nõng” trong người.

– Sốt với nóng mấy thứ? Tính chơi chữ hả?

– Có người sợ anh nóng quá nên lột anh sạch sẽ. Sẵn cơ hội ngắm anh thỏa thích dù chưa được anh cho phép.

– Hứ! Anh làm như em là sắc nữ vậy. Là, là…em, em…ờ, em nhờ chú Liêm cởi đồ lau mát cho anh hạ sốt đó. Ở đó mà ham

– Vậy sao? Chắc chú Liêm đi về quên cầm luôn quần nhỏ của anh rồi. Giờ không có làm sao đây?.

Nghi nghe hai từ “quần nhỏ” liền đỏ mặt, nhớ lại thân hình hoàn mỹ của Minh tối qua bất giác nuốt nước bọt. Giọng cô trở nên lắp bắp.

– Làm gì có, rõ ràng em không có cởi quần nhỏ mà, làm sao chú mang đi được.

– Hahahaha

Chợt Minh ngửa cổ cười lớn. Dưới ánh nắng bên cửa sổ bên giàn hoa tím, người đàn ông mặc chiếc áo vải thô màu trắng dài tay, quần vải bố màu kem đang cười thật sảng khoái. Lần đầu tiên Nghi mới thấy Minh cười vui vẻ như vậy, nụ cười đẹp đến mê người. Minh trong tư thế quen thuộc, hai tay đút túi quần, đầu nghiêng nghiêng từ từ tiến lại chỗ Nghi, cúi xuống kề tai Nghi nói nhỏ:

– Giấu đầu lòi đuôi. Nói xong, Minh lững thững ra cửa, bỏ lại Nghi với gương mặt tức tối đỏ như cà chua chín.

– Anh!!!!

Chú tài xế lái xe thả hai người xuống chợ Đà Lạt, dặn khi nào xong thì gọi chú đến đón.

Minh theo thói quen nắm tay Nghi dắt vào chợ. Vào gian hàng lựa đồ cho đã đời, đến lúc tính tiền Nghi sực nhớ bóp tiền nằm trong giỏ xách theo xe đi “lặn” hồ rồi. Tiền phòng hờ nhét túi Nghi trả tiền phòng, lần thứ hai trong đời Nghi rơi vào trạng thái ba không “không tiền, không giấy tờ tùy thân, ngay cả bộ đồ cũng mượn”. Quay qua nhìn Minh với nụ cười gượng gạo.

– Cho em mượn ít tiền. Hihi

Minh móc bóp lấy ra mấy tờ năm trăm ướt nước, hôm qua anh quên phơi. Nhưng cũng may là tiền Polime nên lau là ổn. Nghi cầm tờ năm trăm lau lau vô người mình rồi trả chị bán hàng, nở nụ cười giả tạo ghê luôn. Mua sắm vài bộ đồ, họ kêu taxi đi bệnh viện cho Minh khám vết thương trên đầu.

Trong lúc Minh đang ngồi cho bác sĩ xem xét vết thương, Nghi đã đi qua khu điều dưỡng. Mở cửa vào căn phòng dành riêng cho bệnh nhân hôn mê, sống thực vật. Nghi kéo ghế ngồi xuống nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường. Gương mặt bà phúc hậu, mang nét đẹp dịu dàng phiền muộn. Tuy là bệnh nhân nhưng da mặt bà ấy vẫn rất hồng hào như người bình thường đang ngủ, giấc ngủ kéo dài đã năm năm. Nghi cầm tay bệnh nhân áp lên má mình, từng giọt nóng hổi rơi xuống, rơi vào bàn tay đã che chở để Nghi được sống, có giọt mặn rơi vào trái tim người mẹ… thật xót xa. Bác Trí bước vào, trên tay là bó hoa thạch thảo màu tím. Màu thủy chung như tình yêu bác dành cho mẹ vẫn vẹn nguyên dù bây giờ mẹ chỉ sống đời sống thực vật. Bác Trí mỉm cười chào Nghi, đi lại bàn cắm hoa vô bình pha lê.

– Con mới lên hả Nghi?

– Dạ, con mới lên. Con nghe nói có loại thuốc mới cho mẹ con thử, bác thấy khả thi không?

– Bác già rồi, y học phát triển từng ngày, khi chúng ta đang bế tắc thì chỉ cần có một tia hia vọng cũng nên thử con à.

– Dạ, con hiểu rồi.

– Cậu trai trẻ đi cùng con đã khám xong, đang kiếm con đó.

– A! con quên mất tiêu. Dạ, cảm ơn bác nhắc con.

– Ừ.

Nghi chạy qua khoa ngoại, thấy Minh đang dáo dác tìm mình. Hình ảnh ấy cứ như đứa trẻ lạc mẹ, đáng yêu quá đi mất. Nghi cứ đứng yên chăm chú ngắm rồi che miệng cười. Minh trông thấy Nghi, không suy nghĩ chạy nhào lại ôm Nghi thật chặt, như chốn không người. ” Em đâu biết quay ra không thấy em tôi sợ như thế nào, sợ bọn ác một lần không thành công sẽ tiếp tục lần hai, lần ba bắt mất em tôi. Mà tôi vẫn chưa tra ra bọn chúng là ai. Tôi sợ, thật sự sợ”.

– Anh sao thế?

– Đi đâu không chờ anh?

– À, em đưa anh đi gặp một người.

Nghi kéo tay Minh dắt vào phòng bệnh khi nãy. Bác Trí đã rời khỏi, chỉ còn bình hoa Thạch Thảo đang khoe sắc trong nắng. Dẫn anh đến kế bên giường bệnh, Nghi rưng rưng cố nặn ra nụ cười.

– Mẹ! Đây là người đang nắm giữ trái tim con. Anh Minh! Đây là mẹ em.

Minh đứng nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh với đôi mắt thật tĩnh lặng, không có vẻ gì là ngạc nhiên. Minh nhìn Nghi:

– Vậy à! Rồi nhìn lại bệnh nhân “con chào Mẹ”.

Ngược lại, người thắc mắc là Nghi. “Sao anh không có vẻ gì ngạc nhiên nhỉ? Cũng không hỏi mình tại sao giấu anh tới bây giờ. Vậy mà mình còn chuẩn bị kể thiên tình sử lâm li bi đát của ba mẹ nữa chứ. Trời, người gì mà vô cảm. Còn kêu mẹ, có cầu hôn người ta đâu mà kêu mẹ ngọt thế.” Nghi thở dài rồi bước ra khỏi phòng. Minh lẳng lặng theo sau. Cả hai cũng không nói gì cả. Nghi lên tiếng

– Anh khám xong chưa? Mình về Ma Rừng.

– Được.

Họ kêu taxi về Ma Rừng. Dọc đường đi, Nghi cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm đoái hoài đến Minh. Minh cảm thấy hình như nàng giận, mà chẳng hiểu nàng giận gì?

– Em định nói gì với anh?

– Có ai hỏi, ai quan tâm đâu. Muốn biết phải hỏi.

Nghi bẹt cái miệng mình ra, nhướng mắt nhìn Minh. Nghi lập lại câu nói của anh trêu anh. Cứ nghĩ là Minh sẽ hỏi hay bắt bẻ nọ kia nhưng cuối cùng Minh chỉ nói đúng một chữ:

– Ừ

Nghi tức lắm, mặt hầm hầm và không thèm nói chuyện với tên vô tâm này nữa. Về đến Ma Rừng lữ quán, trời cũng xế trưa. Chú Liêm đãi Minh và Nghi nhiều món đặc sản núi rừng. Dùng xong bữa trưa, cả hai cùng dạo chơi. Cảnh quang nơi đây thật thích, đẹp như mộng như ảo làm say đắm ngay từ lần đầu đặt chân tới. Đẹp nhất có lẽ là hoa sim, màu tím biên biếc hòa vào màu xanh núi rừng trong khói sương lãng đãng thật ma mị. Dòng suối róc rách bên căn nhà màu tím ẩn hiện giữa rừng thông thật nên thơ bình dị. Nghi đi, mãi miết ngắm hoa, cứ như lạc vào xứ thần tiên vô lo vô nghĩ. Minh lững thững đi phía sau nhìn người con gái mặc váy maxi trắng, khoác áo len cùng màu, tóc thẳng ngang lưng bước đi giữa rừng hoa đẹp đến rung động lòng người. Minh chợt nhớ bài hát phía sau một cô gái: “nên anh lùi bước phía sau để thấy em rõ hơn”. Phải, anh đang lùi phía sau để thấy em rõ hơn, để thấy rằng em rất nhỏ bé, như hạt sương mai mong manh dễ vỡ. Anh sẽ dùng cả cuộc đời mình bảo vệ em, Nghi à, chắc chắn thế.”

Minh tiến lên nắm tay Nghi, kéo Nghi quay lại tựa vào vòm ngực rắn chắc của mình. Tay anh vuốt mái tóc mây mềm mượt, mùi hoa cỏ, mùi tóc em làm tim anh thổn thức.

– Tính giận anh đến bao giờ?

– Ai thèm giận chứ

– Không giận thì kể anh nghe về mẹ nhé.

Nghi ngước nhìn Minh, ánh mắt cương nghị đậm ý cười. Lúc nào cũng như đi guốc trong bụng người ta, vậy mà có một câu hỏi thăm mẹ người yêu cũng không nói được. Đợi mình giận thì dùng cách ngọt ngào này dụ dỗ. Ghét ghê! Nghi xụ mặt, thở dài đẩy Minh ra, tìm một chỗ ngồi bên dòng suối.

– Mẹ em là nhân tình của ba. Ba kết hôn với dì Phấn không có con dù chạy chữa rất nhiều. Sau đó ba biết do ngày trước dì Phấn đã phá thai lớn nên bị vô sinh. Dì ấy dùng thuốc dựng chuyện gạo nấu thành cơm bắt ba chịu trách nhiệm, dùng thai giả ép cưới. Ba giận lắm nhưng nghĩ mọi chuyện đã lỡ nên chấp nhận tha thứ. Do thị trường rau bẩn ngày càng nhiều, nên ba đã đích thân lên Đà Lạt tìm nguồn cung rau sạch. Ba còn dự tính mua đất lập trang trại trồng hoa quả nước ngoài. Ba đã gặp mẹ, cô kĩ sư nông nghiệp yêu hoa. Mẹ cũng đang nghiên cứu tìm cách trồng hoa Lavender tại Việt Nam. Mẹ yêu màu tím, yêu luôn các loại hoa mang sắc màu buồn ấy. Ba mời mẹ về làm trong trang trại, giúp ba nghiên cứu giống rau quả mới năng suất cao hơn, mẹ nhận lời vì mẹ được làm việc trong môi trường đầy đủ nguyên phụ liệu cho nghiên cứu của mẹ. Hai tâm hồn đồng điệu nảy sinh tình yêu tội lỗi. Đến khi có em, mẹ mới biết ba đã có vợ. Ba quỳ khóc xin mẹ giữ lại em, đứa con ba ao ước bấy lâu. Đứa trẻ được tạo ra từ tình yêu, không phải trong phút bồng bột, nó xứng đáng hưởng hạnh phúc đầy đủ cha mẹ. Hai người đã ôm nhau khóc, biết rằng mình sai nhưng tình yêu vẫn thường mù quáng.

Dì Phấn biết chuyện, cho người lên đánh ghen. Mẹ em vì bảo vệ em và cũng tránh tiếng đời nên bỏ vào thành phố. Mẹ buôn bán đủ thứ để có tiền sanh con, mẹ tránh gặp ba, mong ba quên mẹ sống hạnh phúc bên dì. Nào ngờ khi em mười tám tuổi, gan em có vấn đề phải ghép gan. Mẹ đơn thân lo cho con đủ đầy đã là phúc, tiền đâu cho con phẫu thuật. Mà gan của mẹ không thích hợp, mẹ đành tìm ba. Đã là định mệnh thì không thể nào tránh. Mẹ thương cảm vì xa mẹ ba cũng đâu có vui vẻ, ba tìm mẹ suốt mười tám năm. Dì Phấn ngang nhiên ngoại tình trả đũa ba. Ba không màng tới chỉ tập trung tìm mẹ. Nông trại trên Đà Lạt cũng bỏ hoang. Ba mẹ đã đạp lên dư luận để đến với nhau, cứu em thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Do biết tính dì Phấn nên ba lập di chúc để toàn bộ gia sản cho em, nếu em có mệnh hệ gì thì góp cho cô nhi viện.

Khi em ra trường đi làm được hai năm, ba muốn đưa cả nhà về gầy dựng trang trại Lavender, nhưng trên đường đi gặp nạn. Dì Phấn biết ba mẹ quay lại nên rắp tâm giết chiếm tài sản. May mắn cả nhà em đều sống, nhưng ba bị liệt, mẹ thì…mẹ thì sống thực vật. Chỉ có người vô dụng như em là an toàn, bị trầy xước nhẹ.

Lo sợ mẹ sẽ bị giết thêm lần nữa, em cầu xin bác Trí, khi đó là viện trưởng bệnh viện Đà Lạt “khai tử” cho mẹ. Bác Trí ngày xưa là giáo sư của mẹ, yêu thầm mẹ rất lâu, biết mẹ phải làm mẹ đơn thân nên vẫn lui tới thăm nom. Hai người xem nhau như tri kỉ dù bác Trí còn yêu mẹ rất nhiều.

Bác Trí đồng ý “khai tử” cho mẹ. Em thì ngay trong ngày lấy lí do mẹ mất giờ xấu nên thiêu ngay, không cho dì Phấn nghi ngờ. Còn ba em chuyển về thành phố tiếp tục điều trị.

Như đang tự cào cấu vào vết thương sâu rướm máu lần nữa. Nghi gục khóc, thương cho mối tình đẹp phải sinh ly, thương cho mình quá hèn yếu không giúp gì được cho ba mẹ, để người mụ dì ghẻ kia tác oai tác quái, xém chút nữa bản thân cô cũng bị tan nát vào tay mụ ta. Minh ôm Nghi từ phía sau vỗ về.

– Yên tâm, đã có anh!

Câu nói làm Nghi sực tỉnh nhớ tới lời Khiêm từng nói với mình “yên tâm, đã có tôi”. Nghi ngước nhìn người đàn ông đang ôm mình, là Minh đúng là Minh, sao mình lại nghĩ về anh ta, sao lại có sự lầm lẫn tai hại đến vậy. Hôm nay đã là thời hạn cuối cùng, phải rồi, mình phải điện thoại cho hắn, hắn điên lên không biết làm ra chuyện gì nữa. Nghi hỏi Minh.

– Anh cho em mượn điện thoại, em cần gọi cho một người.

Minh nhìn Nghi dò xét, muốn biết ai có thể xuất hiện phá tan giây phút lãng mạn của mình.

– Ai?

– Tổng giám đốc, vì em nghỉ mà chưa xin phép.

– Bất quá trừ lương, không cần lo lắng.

– Nhưng anh không biết tổng giám đốc em ấy à, hắn biến thái không bình thường. Hắn mà điên lên chuyện gì cũng dám làm. Sợ hắn đuổi việc em luôn í.

– Đi làm chỗ khác.

– Hey, nói thì dễ. Xin việc mất công mất thời gian, chưa chắc được việc nhàn lương cao như ở Trần Gia.

– Nhưng điện thoại anh ngâm nước hư rồi.

Nghi thở dài, phải chi nhét cái S9+ vào người, giờ gọi cho hắn được rồi. Thôi, đành nhờ chú Liêm.

Nghi đứng dậy, đi một mạch đến gian nhà chính của Lữ Quán xem tình hình vớt xe. Minh nhìn dáng vẻ lật đật chạy như bay của Nghi mà phì cười. Còn đâu bóng dáng nàng tiên nữ trong sương nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.