Cơn Mưa Định Mệnh

Chương 7 - Chương 7

trước
tiếp

Thay bộ quần áo này ra cho cô ấy!

Cô y tá nói như ra lệnh, Dương nhìn lại chị ta định cãi nhưng lời chưa kịp phát ra thì chị ấy lại nói:

Nhìn cái gì mà nhìn? Hai vợ chồng đi đâu mà cả vợ cả chồng đều ướt cả hôi như chuột thế? Nhìn lại tóc của cậu xem!!

Ai là vợ chồng với cô ta?

Dương hỏi lại.

Thế cậu là gì? Không phải vợ chồng thì cậu đưa cô ấy vào đây làm gì?

Tôi làm người tốt cứu người không được sao?

Dương lúng túng cãi lý.

Thế cô ấy bị làm sao mà cả cậu cả cô ấy đều ướt thế?

Chị hỏi buồn cười thật đấy, tôi có thích ướt đâu…

Thôi, không đôi co với cậu nữa, tí nữa ra kia kê khai thông tin người bệnh cho tôi, cô ấy không sao cả, sốt cao quá nên mê sảng chút xíu thôi, vết thương trên đầu cũng không nghiêm trọng.

Dầm mưa lâu quá… haizzz… các cô các cậu bây giờ còn trẻ mà dại dột quá, mới yêu đương có tí mà đã thích cái trò tự tử rồi dầm mưa thế này… chậc…! Bố mẹ sinh ra mà không biết quý trọng thân thể, vì một đứa không ra gì mà hành hạ bản thân….

Dường như chị y tá đã hiểu vấn đề sang hướng khác, có vẻ như chị ta hơi nhiều lời, Dương thấy bực bội, rõ là anh không quen không biết cô gái này, vô tình gặp rồi giúp đỡ… ấy thế mà bây giờ lại trở thành đề tài cho người ta bàn tán… Thật chẳng ra làm sao. À, chị y tá nói đi kê khai thông tin bệnh nhân, anh có biết cô ấy là ai, tên gì và ở đâu đâu? Nhưng cũng không thể không nghe lời bác sỹ được, đã vào đây là phải tuân thủ nội quy thăm khám và chữa bệnh của bệnh viện.

Họ tên cô ấy là gì?

Bác sĩ hỏi Dương.

Dạ…

Dương gãi tai.

Em không biết ạ!

Sao lại không biết?

Bác sĩ thắc mắc.

Em vô tình gặp cô ấy ở trên đường, thấy cô ấy không khỏe nên em đưa đến đây!

Dương thành thực.

Có thật như cậu nói không?

Em đùa với bác sỹ làm gì? Nhưng mà thôi, cô ấy là ai không quan trọng, bác sĩ cứ chữa chạy cho cô ấy, chi phí em sẽ chịu tất ạ!

Thế mà dám bảo không biết cô ấy là ai, với người lạ cậu hào phóng vậy sao?

Không lẽ để ai chịu được ạ? Em đưa cô ấy vào đây thì em giúp, không ít thì nhiều, còn bác sỹ nghĩ sang chuyện gì em cũng chịu thôi!

Với thái độ của Dương, bác sĩ không nói nhiều nữa, nhanh chóng thiết lập hồ sơ bệnh nhân, Dương mệt mỏi đi đóng viện phí và quay trở lại phòng bệnh. Nhìn cô gái lạ mặt đang nằm trên giường, tay cắm ống truyền nước, vẻ mặt đã có sức sống hơn chút. Nhưng mà, khi nãy Dương quên chưa thay đồ cho cô ấy, chị y tá nói anh làm việc này vì nghĩ hai người là vợ chồng.

Phải làm sao đây?

Dương đóng cửa phòng lại, ngồi trên ghế anh vò đầu bứt tai xem nên làm sao, chị y tá thì gắt như thế, không thể nhờ chị ấy được, nhất là khi nãy chị ta còn nghĩ xấu về anh. Nhưng cô gái này không thể mặc mãi một bộ đồ ướt được, vừa hôi vừa nhớp nháp…

Tại sao mình phải làm những việc này chứ?

Dương tự hỏi chính mình rồi tự trả lời luôn.

Đúng thế. Mặc kệ cô ấy đi, mình không có nghĩa vụ phải chăm sóc cho cô ấy. Đưa cô ấy vào đây đã là một việc tốt rồi, không lẽ mình còn hầu hạ cô ấy đến mức nào nữa..

Quyết đoán với suy nghĩ của mình, Dương đứng dậy bỏ đi ra ngoài, để cô gái lạ mặt ấy nằm một mình không ai chăm nom. Đi ra đến cổng bệnh viện, Dương lưỡng lự không đi thêm được bước nào nữa bởi anh thấy áy náy. Cô ấy là anh đưa vào đây, nếu anh bỏ đi thì ai sẽ chăm sóc, rồi bác sỹ hỏi đến thì phải làm sao? Lương tâm cắn rứt không nỡ rời đi, Dương hậm hực quay trở lại, bước vào phòng cô ấy vẫn nằm yên như thế, anh càu nhàu:

Cô là ai mà tôi phải áy náy với cô chứ?

Sao cô không buông tha cho tôi… cứ đu bám lấy suy nghĩ của tôi là thế nào? Trước nay chưa có ai làm tôi đắn đo điều gì, vậy mà bây giờ cô không nói một lời tôi vẫn phải ở đây để hầu hạ cô.

Không biết kiếp trước tôi nợ cô cái gì nữa??

Đặt bộ quần áo trên giường bệnh, Dương đăm chiêu xem nên cởi áo hay cởi quần cho cô gái đó trước.

Không được, cô ấy dầm mưa lâu như vậy nên hôi lắm, cởi ra phải lau người đi mới được!

Dương không vội cởi đồ cô gái ra ngay mà chạy đi kiếm chậu nhựa, khăn và nước nóng. Thân làm công tử từ nhỏ, vốn chưa phải động tay chuyện gì vậy mà bây giờ anh lại bận rộn giúp đỡ một người hoàn toàn xa lạ. Mình điên thật rồi! Dương thầm nghĩ thế.

Khuôn mặt cô gái trẻ được anh lau chùi cẩn thận, hai bàn tay và cánh tay cũng thế, anh đỡ người cô ấy cao lên và bắt đầu cởi giúp áo. Thân thể đàn bà anh không lạ gì cả, nhưng ít ra đó là khi anh gần gũi với người mình có tình cảm. Còn bây giờ… haizzz… có chút không tự nhiên song anh vẫn mạnh dạn cởi chiếc áo cô gái đang mặc ra. Trong giây lát, cô ấy chỉ còn mặc chiếc áo ngực trên người, hô hấp thở đều, Dương run rẩy dừng tay lại.

Dương ơi mày điên thật rồi… mày đang làm cái gì vậy?

Dương tự chửi rủa chính mình, cô ấy là nạn nhân, là người đáng thương cần được mày giúp, không phải là nhân tình cuốn lấy mày hằng đêm đâu. Người ta đang bị hôn mê như thế mà mày cũng động tình được à? Cái thứ háo sắc này nữa…

Anh không làm tiếp được nữa, nhất thời bị da thịt đàn bà khiến cho u mê, Dương không muốn bản thân nảy sinh cảm giác này.. nhưng chính anh lại không kiểm soát được não bộ của mình khiến nó suy nghĩ linh tinh…

Tát cho mày tỉnh ra… tỉnh chưa? Tỉnh chưa?

Dương tự đánh vào mặt mình bôm bốp, má đau rát sẽ khiến cho dục vọng trong người lắng xuống. Có lẽ, thân là đàn ông nên không tránh khỏi sự ham muốn thể xác này, hơn nữa cô gái trước mặt có vẻ ngoài không tệ, thậm chí gần như nude toàn bộ trước mặt anh…

Chiếc khăn ấm khẽ di chuyển lên cổ rồi vai gáy. DƯƠNG tỉ mỉ lau thật sạch nước mưa thấm trên người cô ấy, khi lau gần đến ngực anh phải hít hơi mấy cái lấy can đảm gỡ khuy áo ngực rồi mới dám đặt khăn lên. Nào ngờ, khuy áo vừa bật ra thì cô gái mở mắt nhìn, thấy trước mặt là một người đàn ông cô nhất thời ngơ ngác. Dương cũng giật mình, anh lặng yên quan sát xem cô ấy có biểu hiện ra sao.

Cô… cô tỉnh rồi à?

Sao tôi lại ở đây?

Hạnh cũng ngạc nhiên, cô không biết vì sao mình lại ở đây.

Cô còn hỏi nữa à? Thấy cô gặp nạn nên tôi cứu giúp cô về đây đấy, nếu không chắc cô chết rồi!

Dương nói không hề giữ ý tứ.

Tôi… tôi…

Hạnh ấp úng, cô cố nhớ lại sự việc vì đầu vẫn còn quay cuồng và chóng mặt. Khẽ giơ cánh tay lên nhưng cả người không còn chút sức lực nào, Hạnh giật mình vì phát hiện ra bản thân đang ở trần trước mặt người đàn ông lạ mặt. Anh ta tay cầm khăn, còn cô thì nằm yên ở đó…

Aaaaa!

Hạnh hét lên.

Anh định làm gì tôi?

Dương giật cả mình, anh buông cái khăn ra vứt tùy ý xuống người Hạnh rồi đứng dậy, vẻ mặt lúng túng:

Ai mà thèm làm gì cô? Bác sỹ bảo tôi lau chùi thay quần áo cho cô vì người cô thấm nước mưa hôi rình…

Tôi có mượn anh đâu…. đồ xấu xa!

Tôi có lòng tốt giúp cô mà cô lại nói tôi thế à? Vì cô mà tôi hỏng hết cả việc đây này…

Dương quay ra đổ lỗi cho Hạnh, thực ra anh cũng thấy áy náy vì khi nãy quả thực anh cũng nảy sinh chút ý đồ…

Đưa cái áo kia cho tôi!

Hạnh ra lệnh.

Đây!

Dương ngoan ngoãn làm theo không do dự.

Hạnh mặc chiếc áo bệnh nhân vào, sợ Dương nhìn thấy hết nên cô rối trí cố mặc cho nhanh, tay run rẩy mãi không cài được cúc áo, cooc-xê cũng quên không mặc vào, thả rông bộ ngực con gái ở bên trong.

Bình tĩnh mà mặc, tôi nhìn thấy hết rồi!

Có gì mà ngại!

Dương châm biếm.

Anhhhh…

Hạnh tức gần như phát điên.

Anh dám nhìn lén tôi à?

Ai mà nhìn lén! Tôi nhìn trực diện luôn chứ sao phải lén…

Cô chưa có chồng à?

Anh bỉ ổi!

… Mà tôi có chồng hay không thì liên quan gì đến anh?

Thì vẫn còn hồng hào và săn chắc thế kia…

Dương thật thà.

Anh im ngay cho tôi!

Hạnh khùng lên, không ngờ anh ta lại dám nhận xét cô như vậy.

Thì tôi không nói nữa. Cô nằm im kẻo lệch ven truyền đau lắm đấy!

Hạnh vẫn chưa hết giận, cô thấy ngại lắm nhưng cố tỏ ra khùng lên để che giấu đi cảm giác ngại ngùng, dẫu sao cô cũng là gái 18, hãy còn trinh trắng và e thẹn.

Cô đói không? Tôi mua cho cô cái gì ăn nhé!

Cảm ơn anh… nhưng tôi không có tiền…

Giờ này cô còn nói tiền à?

Để cô nằm ở đây tôi đã phải đóng một số tiền rồi đó… đừng có tỏ vẻ thanh cao, sĩ diện nữa, ngoan ngoãn nằm đấy tôi đi một lát rồi về ngay!

Dương nói rồi dứt khoát bỏ ra ngoài, thú thực tim anh vẫn còn đập nhanh vì giây phút ấy chiêm ngưỡng toàn bộ vẻ đẹp cơ thể của cô gái lạ mặt. Hơn nữa, tính cách cô ta cũng thú vị thật…

Anh chàng lạ mặt kia vừa đi khỏi Hạnh liền thở phào nhẹ nhõm, may quá không cần phải gồng mình lên nữa.. Cô nằm và nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua, thì ra cô đã thoát chết một cách hy hữu.

Các cụ vẫn bảo “gặp nạn mà không chết sau này ắt sẽ có phúc”… Không biết phúc ở đâu, trước mắt Hạnh chỉ thấy tương lai mù mịt, hiện tại đang ở chỗ nào cô cũng không rõ, tại sao ngườii đàn ông kia lại gặp và đưa cô đến đây…. mọi chuyện còn mơ hồ quá. Cả người đau mỏi ê nhức vì bị trói chặt suốt đêm, hơn nữa cú va đầu vào cột mốc suýt nữa lấy đi tính mạng làm Hạnh choáng váng. Hạnh hận chị dâu, nếu không nói là ghét cay ghét đắng, chị ta có ơn cưu mang Hạnh những tháng ngày qua cô quả thực cũng biết ơn và cảm kích. Bù lại Hạnh cũng đâu phải đứa chỉ biết ăn không ngồi rồi và ỷ lại vào anh chị, mọi việc lớn bé trong nhà đều đến tay cô làm…

Nhưng, cái sai của Hạnh chính là cô đã tận mắt chứng kiến cảnh chị dâu gần gũi với người đàn ông khác. Bởi vậy, cô cay đắng nhận được kết cục ngày hôm nay, lẽ ra cô đã mất mạng rồi, đêm qua vào thời khắc quan trọng, giây phút mà họ định ném cô xuống sông lớn… e là xác đã bị cá lớn rỉa thịt rồi. Đúng là ông trời thương xót, không nỡ lấy đi mạng sống của cô.

Hạnh luôn muốn rời khỏi nhà anh cả để về sống một mình cho thoải mái nhưng chưa được anh chấp nhận. Giờ thì hay rồi, cô có lý do để về nhà một cách chính đáng, hơn nữa, cũng có lý do để khuyên nhủ anh trai nên cắt đứt duyên nợ với người đàn bà kia đi. Nếu như chị ta phạm sai lầm và biết sửa lỗi thì vẫn còn có thể giơ cao đánh khẽ… Nhưng, một người đàn bà vừa dâm đãng và tính tình lại tàn độc như vậy thì thật không thể dung túng thêm được.

Miên man với những suy nghĩ của mình, Dương ra ngoài rồi vào phòng lúc nào Hạnh cũng không biết. Thấy cô ngẩn người, Dương khẽ khua tay:

Này! Cô sao thế?

Anh không nhìn thấy à? Tôi có làm sao đâu?

Thì tại cô im lặng quá nên tôi tưởng cô bị sao..

Nói rồi Dương đặt một tô cháo nóng hổi trước mặt Hạnh, anh nói tiếp:

Cháo chim câu đấy, cô ăn đi cho nóng, ăn vào sẽ thấy người khỏe hơn.

Cảm ơn… anh ăn gì chưa?

Tôi ăn rồi mới đem về đây cho cô, quán ăn ở đây làm dở quá, tôi không nuốt trôi.

Hạnh định hỏi tại sao anh ấy lại gặp và đưa cô đến đây, anh ấy là ai… nhiều điều muốn hỏi nên cô ngập ngừng, Dương nhanh mồm:

Cứ ăn trước đi rồi muốn hỏi cái gì tôi sẽ nói cho cô nghe…

Mà tôi cũng muốn biết nhiều điều về cô lắm, ăn đi lấy sức mà nói chuyện.

Xem mặt cô kìa, chả có tí sức sống nào…

Tôi…

Ăn đi. Tôi gọt trái cây cho cô!

Dương quay người ra phía cửa sổ, vụng về cầm con dao và gọt quả táo, Hạnh không khách sáo nữa, quả thực cô đói bụng lắm rồi, bưng tô cháo để trước mặt lên cô ăn ngon lành. Vừa gọt táo, Dương thầm nghĩ bản thân thật nực cười, để bố tức điên trước cuộc họp, còn anh ở đây phục dịch một cô gái lạ hoắc lạ hơ, đã thế còn làm những việc không phận sự đến mình nữa. Đúng là không hiểu nổi đầu óc có vấn đề gì mà?

Anh tên gì thế?

Dương!

Nghe tên đã thấy anh dê rồi!

Cô?

Dương tức điên khi nghe Hạnh nhận xét tên mình.

Có ai mà lại nói chuyện với ân nhân kiểu đấy không hả cô kia?

Tôi có bảo anh cứu tôi đâu? Sao anh không để tôi chết đi!

Đúng vậy. Tôi hận vì đã cứu cô về đây đấy, đúng là không biết điều…

Dương hậm hực.

Mà tại sao cô lại bảo tôi dê? Tôi đã làm gì cô đâu mà nói thế?

Anh tên Dương… mà Dương trong tiếng Hán chẳng là Dê thì là gì?

À… vậy thì cô phải nói là tôi giống con dê… à không đúng… cô ghê thật, nói thế nào thì cũng là ý không tốt đẹp…

Hạnh mỉm cười trước sự ngây ngô phân tích của Dương.

Cô cười cái gì?

Thế còn tên của cô?

Tôi tên Hạnh.

Hạnh à?

Nhìn cô cũng còn khá trẻ, chắc thua tôi nhiều… xem ra nãy giờ cô nói trống không với bề trên hơi nhiều đó.

Nói xem năm nay bao nhiêu tuổi… mà đắc tội với ai lại bị người ta trói chân trói tay ghê thế?

Em 18!

Hạnh thật thà, quả thực anh chàng này lớn tuổi hơn cô, tuy lạ mặt nhưng xem ra cũng là người tốt, chỉ là… không biết có nên nói thật cho anh ta biết chuyện của bản thân mình không…

18 à? Thể nào hồng hào thế?

Anh lại thế nữa à?

Hạnh bực tức.

À… anh xin lỗi..

Dương rối rít nói câu xin lỗi rồi tự nghĩ trong đầu, đúng là cái thứ chuyên nghĩ chuyện không đâu, nhưng mà… khi ấy lau người cho Hạnh, anh trót nhìn rồi và cũng phán đoán không ít. Ai ngờ Hạnh lại 18 tuổi vừa xinh.!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.