Thời gian thấm thoát trôi qua tôi đã bước chân vào cái nghề này được 1 năm. Giờ đây tôi đã 18 tuổi, cái tuổi mà mọi người hay bảo là đẹp nhất của 1 đời người.
Dần dần tôi trở nên chai sạn và càng lúng sâu hơn vào bùn lầy, tôi quen dần với cuộc sống về đêm nơi ánh đèn mờ ảo này. Hiện tại, bà Hậu đã nới lỏng tôi hơn, ko còn bắt những tên bảo kê canh giữ gắt gao nữa nhưng với số nợ mà tôi vay bà ấy để lo cho bản thân suốt thời gian vừa rồi cả vốn lẫn lãi cũng lên đến con số vài trăm triệu.
Với số tiền này tôi mà bỏ trốn chắc chắn bà ấy sẽ cho xã hội đen tìm để xử lý. Vì vậy, tôi đành chấp nhận sống với cái nghề này.
Một hôm, cũng như bao lần trước tôi được khách bao qua đêm khi vừa đi vào phòng của khách sạn tên khách đã kéo tay tôi lại thay vì hôn hít thì hắn lại ném tôi lên giường, trong đầu tôi cứ nghĩ.
_Cha nội này thiếu thốn ghê vậy, chưa tắm rửa gì đã vật mình ra.
Nhưng ko, hắn ko phải ném tôi lên giường để quan hệ mà hắn rút chiếc thắt lưng của mình chói 2 tay tôi vào thành giường. Những chuyện này tôi đã bị vài lần nên tôi biết hắn sắp làm gì với mình nhưng vẫn cố tỏ ra như ko.
_A định làm gì vậy.
_Cứ bình tĩnh, từ từ cô sẽ biết.
Sau khi trói tôi vào thành giường hắn bắt đầu cởi bỏ lần lượt quần áo trên người tôi, thay vì hắn quan hệ với tôi như bao người khác thì tên này lại khá biến thái hắn dùng dụng cụ quan hệ tình dục để đưa vào bên trong tôi rồi điều chỉnh.
Kiểu quan hệ bệnh hoạn này đây là lần đầu tôi gặp, nhiều lần cũng quan hệ kiểu trói tay chân lại nhưng mấy tên khác hắn còn dùng bộ phận thật của mình để làm với tôi. Còn tên này thì ko như vậy, hắn cứ dùng cái đồ dụng cụ đó đưa ra đưa vào lúc sâu lúc cạn, cường độ thì tăng liên tục mỗi khi tôi phát ra tiếng rên rỉ thì hắn lại cười như điên loạn.
_Đúng rồi. Phải rên như vậy. rên to lên.
_ Loại đàn bà bọn mày chỉ biết nằm ngửa cho đàn ông nó làm chứ được tích sự gì. Haha.
Hắn cứ làm như thế đến khi tôi mệt đuối cả người tay chân như ko còn chút sức lực nào, bộ phận bên dưới cũng bắt đầu chảy máu hắn mới cười thỏa mãn mà dừng lại.
_Phải thế này bọn mày mới sướng nhỉ.
Hắn dừng lại, vứt cái dụng cụ ấy sang 1 bên rồi tiến lại gần tôi, dùng tay mình tát liên tục vào mặt tôi.
_Tao làm mày thế sướng ko con đĩ.
_Mày bị điên à. Thằng bệnh hoạn.
_”Chát…chát”. Tao thích hành hạ mấy con đĩ như mày, chứ ông đây mà lại đi quan hệ với lũ rẻ rách như bọn mày à.
Hắn tát liên tục vào má khiến cho mặt tôi đỏ ửng lên, miệng bật máu ra hắn lại thích thú với điều đó cho nên cười sung ầm lên. Tôi biết lúc này mà chửi hắn chỉ thêm đổ dầu vào lửa nên đành xuống nước cầu xin.
_A làm xong rồi thì tha cho e về.
_Như thế phải ngoan ko.
Hắn cầm lấy chiếc ví của mình lấy ra 1 sấp tiền ném thẳng vào mặt tôi.
_Cầm lấy rồi biến đi.
Tôi cố gắng gượng người ngồi dậy dù cơ thể đau đớn, khom người nhặt lấy những đồng tiền dơ bẩn mà hắn ném cho rồi mặc vội bộ quần áo đi ra khỏi khách sạn.
****
Trong 1 căn phòng tối với rất nhiều màn hình chiếu kết quả của tất cả các camera, một người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi đen, tóc vuốt keo ngồi gõ ngón tay xuống bàn mắt quan sát chăm chú vào tất cả màn hình có trong phòng.
_Anh Vũ bọn thằng Phương đang kéo đàn em qua bên mình ko biết chúng định làm gì.
Vũ vẫn bình thản, khuôn mặt ko có chút gì lo lắng, a với tay lấy ly rượu bên cạnh đưa lên miệng nhấp 1 ngụm rồi từ từ đặt xuống bàn.
_Để xem bọn chúng định làm gì. Chú cứ xuống dưới quản lý từng sòng cho a.
_Vâng.
Trường quay người rời khỏi căn phòng mà Vũ đang ngồi. Vừa đi Trường vừa lẩm bẩm.
_Đúng là đại ca, lúc nào a ấy cũng bình thản được.
Ở đất nước Hồng Kong này việc các dòng bạc gánh ghét, đố kị nhau là việc bình thường. Phường và Vũ cũng thế bởi họ là chủ của 2 sòng bạc lớn. Trịnh Vũ và Huỳnh Phương lại là người luôn đối đầu với nhau ai cũng muốn tiêu diệt đối thủ để lên nắm chùm trong thế giới đỏ đen này.
Từ trước đến nay giữa Huỳnh Phương và Trịnh Vũ như nước sông ko đụng nước giếng ko ai xâm phạm ai, họ im lặng đợi thời cơ hội và cũng để xem điểm yếu của đối phương.
Nhưng hôm nay, ko hiểu lý do gì Phương lại hiên ngang dẫn đàn em sang sòng bạc của Vũ, bởi vậy Trường là đàn em thân cận bên Vũ hắn lo lắng cũng là điều dễ hiểu.
Phương cùng đàn e chọn 1 bàn ngay vị trí trung tâm nơi tập trung nhiều camera nhất, Phương đưa tay lên phía ống kính camera làm biểu tượng chào, a ta biết rõ Vũ đang ngồi quan sát nên mới làm vậy.
Chiếc bàn Phương chọn để ngồi đã đủ người, Đạt 1 tên đàn em của Phương thấy vậy liền lại gần gõ tay lên vai 1 người đang ngồi chơi trong sòng.
_Này a bạn, đại ca tôi ngồi chỗ này đc chứ.
Người khách đó ngước lên thấy 10 người đàn ông cao to, xăm mình đứng đầy sau lưng thì toát mồ hôi vội vội vàng vàng đứng dậy cúi người rời đi.
_Vâng. Mấy a cứ ngồi tự nhiên ạ.
_Tốt. Ông anh biết điều đấy.
Phương ngồi vào bàn còn đám đàn em thì xếp hàng đứng sau lưng hắn. Mọi người trong bàn thì khỏi phải nói, nhìn Phương ai cũng sợ nhưng ko ai dám đứng dậy vì nếu 1 trong số họ đứng lên thì sẽ thiếu tay bọn chúng cũng ko để yên.
Huỳnh Phương vốn là 1 cao thủ chơi bài cho nên việc ngồi vào bàn để đánh thế này ko làm khó đc anh ta. Chỉ 1 lác Phương đã thắng được khá nhiều tiền. Trong số ba người chơ cùng trong bàn thì có lấy 1 vị khách kà hết tiền. A ta đẩy ghế đứng dậy thì Đạt đi lại đè vai a ta ngồi xuống.
_Này, đi đâu vậy.
_Tôi…tôi thua hết tiền rồi.
Phương ném 1 sấp tiền về phía Đạt. A ta liền hiểu ý nhận lấy số tiền rồi để trước mặt vị khách.
_Đại ca tao sẽ cho mày vay, chơi tiếp đi.
_Nhưng tôi ko muốn chơi nữa. Tôi ko muốn mang nợ.
Đạt dùng tay đập 1 phát vào đầu khách.
_Tao bảo chơi là chơi. Nhỏ nhẹ ko thích muốn bạo lực hả mày.
_Nếu chơi tiếp tôi sẽ ko có tiền trả cho mấy a đâu. Mấy a tìm người khác chơi đi nhé, tôi xin phép.
Vị khách ấy lại đẩy ghế đứng lên thì bị Đạt đấm cho 1 phát vào mặt.
_Tao bảo chơi là chơi. Đại ca tao chưa đứng dậy ai cho mấy đứng hả.
_Người ta đã ko thích chơi thì thôi. Sao bọn mày lại ép khách bên tao như thế. ( Trường nói).
Trường từ nãy tới giờ đứng từ xa quan sát đám người của Phương ko rời mắt. Nhìn bọn chúng Trường đã ngứa mắt ngay từ khi bọn chúng bước vào đây, a biết bọn nó đến đây để kiếm chuyện chứ ko phải để chơi bài nhưng do Vũ là đại ca mà chưa ra lệnh nên Trường ko dám làm gì. Đến khi thấy Đạt ép, đánh khách của mình thì Trường mới đi lại.
_Tao thấy mày nên để người ta đi. Người ta chơi tiếp hay ko là quyền của họ, sao mày lại ép làm gì. (Trường nói).
_Đó ko phải việc của mày tao thích làm gì đó là quyền của tao.(Đạt nói).
_Bậy…bậy. Mày đang đứng trong địa phận của A Vũ ko phải địa phận của Huỳnh Phương, nên ăn nói và hành xử cho lịch sự. Mày muốn đuổi khách bên tao à. ( Trường nói).
_Bọn tao cũng là khách. Bọn tao chơi bài cần đủ người, thiếu làm sao chơi được. Mày có ai kêu vào ngồi cho đủ tay, ko thì mày kêu đại ca mày ra chơi với đại ca tao. (Đạt nói).
_Chú muốn tôi chơi cùng (Vũ nói).
****
Trên phòng, Vũ nãy giờ quan sát thấy tất cả mọi hoạt động của bọn Huỳnh Phương nhưng Vũ vẫn bình thản, chân bắt chéo miệng nhấp nháp ly rượu để xem bọn chúng thế nào. Đến khi thấy đàn em của Phương đánh khách bên mình thì Vũ mới đặt ly rượu xuống, a đi chậm rãi về khu sảnh chính vừa kịp lúc nghe Đạt nói.Nghe Vũ nói Đạt liền im bặt, a ta là người trong giới xã hội mà trong giới này Trịnh Vũ là cái tên ko xa lạ gì.
Vũ kéo ghế ngồi xuống, 2 chân bắt chéo tay để hờ lên bàn mặt nhìn về phía Huỳnh Phương.
_Đàn em mày muốn tao chơi với mày. Còn ý mày thì sao.( Vũ nói).
_Tao cũng thích như thế. Thử đấu 1 lần xem sao. ( Phương nói).
_Đánh có gì cá cược mới thú vị, tiền thì tao ko thiếu.( Vũ nói).
_Mày muốn cá gì (Phương nói).
_Mày thua thì phải giao địa bàn khu chợ đêm cho tao và cùng đàn em mày ra khỏi sòng vạc này. (Vũ nói).
_Còn nếu tao thắng ( Phương nói).
_Sòng bạc Trịnh Vũ sẽ thuộc về mày. (Vũ nói).
Phương nghe yêu cầu của Vũ thì a ta khựng lại, im lặng 1 lúc vì vốn khu chợ đêm là nơi tiềm năng mang lại nhiều lợi ích kinh tế cho hắn. Thấy Phương im lặng Vũ lại tiếp tục nói.
_Sao… Ko dám cá cược à.( Vũ nói).
_Ai nói mày tao ko dám. Tao chấp nhận. (Phương nói).
_Thành giao.
_Thành giao.
Huỳnh Phương và Trịnh Vũ bắt tay với nhau như thể hiện việc giao kèo thành công. Đạt thấy Phương đem khu chợ đêm ra cá cược a ta cũng ra sức can ngăn.
_Đại xa hãy cân nhắc.(Đạt nói).
_Chú ko phải lo. A đã quyết thì ko thay đổi ( Phương nói).
Hai người khách trong bàn đã đứng dậy từ lúc nào, chỉ còn lại Phương và Vũ. Sau khi giao kèo xong Vũ đập 2 tay vào nhau rồi nói.
_Phát bài.
Những tấm bài lần lượt được phát về cho Phương và Vũ. Sau khi phát bài xong, Phương liền cầm lấy những lá bài của mình lên xem thấy chúng hiện lên phá sảnh 8,9,10,J,Q ♥ thì cười thầm nghĩ bụng chắc chắn sẽ thắng.
Vũ từ nãy tới giờ a chỉ ngồi với vẻ mặt bình thản, đợi Phương xem bài xong a mới chậm rãi lật nhẹ mấy lá bài của mình. Điều ko ngờ là khá sảnh của Vũ cao hơn Phương theo thứ tự. 10, J,Q,K,A ♠.
_Ngửa bài.( nhân viên nói).
Phương vừa cười vừa lấy tay mình lật bài ra hất mặt về phía Vũ, a ta nghĩ rằng phá sảnh của mình như vậy là đã thắng. Đạt và đám đàn em đứng phía sau cũng cười vẻ đắt thắng.
Vũ vẫn ngồi im ko có bất cứ hành động nào, a chưa vội lật bài của mình lên. Vũ muốn để Phương thua 1 cách xấu hổ.
_Lật bài của mày lên đi chứ. Thua nên ko dám lật à. Để tao lật giúp. ( Phương nói).
Vũ khoanh tay trước ngực để cho Phương thoải mái chòm người về phía mình lật bài. Đến khi thấy khá sảnh bích của Vũ nụ cười trên môi của Phương, Đạt lẫn đám đàn em liền ngậm miệng. Chúng tập trung nhìn vào mấy lá bài của Vũ như ko tin được.
Lúc này Vũ đẩy ghế đứng dậy, a vừa cười vừa nói.
_Như vậy đã rõ. khu chợ đêm từ giờ sẽ thuộc về tao, còn bây giờ mày cùng đàn em mày ra khỏi đây cho tao làm ăn. (Vũ nói).
Vũ quay sang Trường nói.
_Trường… Tiễn khách.
_Vâng. A Phương mời…
Dù rất rức giận nhưng Phương vốn là đại ca cũng là người có thế lực ở đây,lời anh ta đã nói ra thì ko thể rút lại được nên đành đứng dậy cũng đàn em rời khỏi.