Khi tôi mở mắt ra hình ảnh đầu tiên đập vào mắt mình là 1 màu trắng xóa, mùi thuốc sát trùng nồng nặc sộc vào mũi.
_Hóa ra đây là bệnh viện.
Đưa tay vén chiếc chăn mỏng được đắp lên người tôi ngồi dậy bước xuống giường, cảm giác đau buốt từ bàn tay truyền đến tôi liền đưa mắt nhìn xuống thì ra là chiếc kim truyền dịch đang cắm vào tay mình. Tôi nhắm mắt lấy bàn tay còn lại rút mạnh nó ra khỏi tay. Máu cũng vì thế mà nhỏ xuống vài giọt.
Mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân, tôi lần mò đi đến khu phòng cấp cứu chỉ để nghe ngóng tin tức của a ấy. Một chị y tá bước ra khỏi phòng cấp cứu tôi vội vàng nắm lấy tay chị ấy.
_Tôi: Chị ơi… Làm ơn cho em hỏi… Vừa rồi trong này có cấp cứu 1 bệnh nhân nam bị súng bắn… Giờ a ấy đâu rồi chị.
Chị y tá nhìn tôi rồi im lặng cố gắng suy nghĩ xem người tôi hỏi là ai, mất vài giây sau chị ta mới thở dài nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm.
_Y tá: Bệnh nhân mà xăm kín người phải ko… Viên đạn bắn thủng phổi, mất máu nhiều lại ko được cấp cứu kịp thời cho nên đã mất rồi. Người nhà đã đưa về rồi mà…
Tay chân tôi rụng rời, lại 1 lần nữa tôi ko đứng vững được, người lảo đảo rồi ngã phịch xuống sàn. Thấy tôi như vậy chị y tá vội vàng đỡ tôi ngồi lên chiếc ghế chờ trước phòng cấp cứu.
_Y tá: Cô có sao ko… Có cần tôi gọi bác sĩ kiểm tra ko.
Cổ họng đã nghẹn ứ, nước mắt trực trào nhưng tôi vẫn cố gắng nói với y tá rằng
_Tôi: Cảm ơn chị… Tôi ko sao…
_Y tá: Vậy chị ngồi đây nghỉ tí đi nhé… Tôi có việc phải đi rồi.
Tôi chẳng thể mở miệng nói thêm được lời nào nữa chỉ khẽ gật đầu 1cái. Sau khi y tá đi rồi, nước mắt tôi cũng bắt đầu rơi xuống. Tôi ngồi đó vừa khóc vừa nhìn về cánh cửa phòng cấp cứu những hình ảnh trước kia như 1 thướt phim ùa về trong kí ức. Lòng tôi quặn thắt, trái tim như vỡ ra hàng trăm mảnh. Mối tình đầu, người đàn ông đầu tiên mà tôi trao trọn trái tim lại ra đi như thế sao..
Từng lượt người lướt qua tôi, họ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy cảm thương bởi vì… một khi ai đó bước vào căn phòng sinh tử này đều đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Tôi ngồi trên ghế khóc đến sưng cả mắt và tôi chợt nhận ra rằng tôi cần nhìn mặt a ấy lần cuối. Nhìn người đàn ông tôi yêu thêm lần nữa trước khi họ đưa a ấy đi xa tôi mãi mãi.
Đứng dậy bước ra khỏi bệnh viện với bộ quần áo bệnh nhân. Không tiền, ko điện thoại tôi ko còn cách nào khác đành đưa tay xin xe để về nhà Vũ. Khổ nỗi nhìn bộ dạng tôi bây giờ, chẳng có chiếc xe nào dám dừng lại cho tôi đi nhờ cả. Ánh mặt trời dần dần lặn xuống sau dãy núi nhường chỗ cho màn đêm u buồn. Ko còn cách nào khác tôi đành bước bộ để về nhà Vũ.
***
Sau khi về nhà tắm rửa thay bộ quần áo Phương mua ít đồ ăn trở lại phòng bệnh của Hà… Nhìn căn phòng trống rỗng, Phương liền đi lại đứng trước cửa tolec đưa tay mình gõ cửa.
_Hà… Em có trong đó ko… A mở cửa đấy nhé.
Ko nghe thấy tiếng trả lời, Phương mở cửa nhìn vào cũng ko thấy Hà. Lúc này, a cảm thấy lo lắng vội chạy khắp bệnh viện gặp ai Phương cũng hỏi thăm nhưng tất cả đều lắc đầu… Đến trước cửa phòng cấp cứu Phương ngồi xuống lòng lo lắng để nghĩ xem Hà có thể đi đâu thì gặp 1 cô y tá đi ngang qua, a liền đứng dậy hỏi.
_Phương: Em cho a hỏi… Có thấy 1 bệnh nhân nữ tầm 20 tuổi, dáng người…….
Phương vừa nói vừa đưa tay miêu tả lại dáng người của Hà cho y tá…
_Y tá: À… Em vừa gặp cô ấy… Cô ấy vừa hỏi thăm về người bệnh nhân bị bắn tử vong, có lẽ cô ấy đã về nhà….
_Phương: Cảm ơn em…
Phương vội chạy ra phía trước bệnh viện đưa mắt nhìn quanh nhưng ko thấy… Ko còn cách nào, Phương đánh liều lấy ô tô lái đi tìm, tìm hoài nhưng vẫn ko thấy Hà đến lúc tưởng chừng bỏ cuộc Phương lại nhớ lại lời y tá nói, có lẽ Hà về nhà Vũ, a liền cho xe chạy theo hướng về nhà Vũ…
***
Nhìn con phố nhộn nhịp, ánh đèn lấp lánh của những cửa hiệu. Các cặp tình nhân tình tứ nắm tay nhau đi trên đường tôi cũng ao ước bản thân được cùng Vũ bước đi như vậy.
Ước muốn là ước muốn, hiện thực mới là nơi mà tôi đang sống, lòng thôi thúc khiến tôi muốn trở về nhà Vũ nhanh hơn. Bầu trời tối đen, từng tiếng chớp bắt đầu loé lên trên bầu trời, một cơn mưa bất ngờ đổ ập xuống đầu tôi.
Cuộc đời này mệt mỏi quá rồi, đau khổ quá rồi tôi cũng chẳng còn thiết tha gì nữa, mặc kệ mưa, mặc kệ mọi thứ đôi chân cứ thế mà bước đi dưới cơn mưa. Mưa mỗi lúc một to hơn nó làm ướt sũng bộ quần áo trên người, thấm vào từng lớp da thịt lạnh buốt.
Chân vẫn cứ bước, bước đến khi đôi chân mỏi nhừ cơ thể lả đi tôi ko còn đi nổi nữa liền khụy xuống đường. Trong cơn vô vọng tôi chỉ biết ngước khuôn mặt lên trời mặc kệ nước mưa cứ xối thẳng vào mặt… Tôi đau lắm chỉ biết ngồi đó mà gào thét.
_Ông trời ơi… Tại sao… Con đã làm gì mà ông lại nhẫn tâm với con như vậy… Ông còn muốn đày đọa con đến bao giờ… Con thế này ông chưa hài lòng sao… Còn gì đau khổ nữa ông cứ trút hết lên con 1 lần đi… Con chịu được mà…
_Tại sao ông lại cho con gặp a ấy rồi lại nhẫn tâm mang a ấy rời xa con…
Cúi mặt xuống đất cho nước mắt hòa lẫn vào nước mưa, cơ thể run lên bần bật… Án đèn xe chiếu thẳng vào tôi, tôi cũng mặc kệ ko còn đủ sức đứng dậy tránh nữa. Thấp thoáng bóng dáng ai đó đang lại gần chìa chiếc ô đưa ra che mưa cho tôi, lòng mừng rỡ, tâm trí cứ ao ước người đó là Vũ…mmvội vàng ngước mặt nhìn… Nhưng ko… mọi thứ chỉ là do tôi đang hi vọng, Vũ đã chết thì làm sao xuất hiện che mưa cho tôi được.
Phương từ từ ngồi xuống đưa tay mình ôm tôi vào lòng…
_Phương: Sao em lại hành hạ mình như vậy…
Tôi mệt mỏi, cơ thể như ko còn sức lực thậm chí đến thở tôi cũng thấy khó khăn, nhắm mắt ngã vào lòng Phương, tôi mệt mỏi quá rồi.
Thấy Hà im lặng ko khóc nữa Phương liền dùng tay mình đỡ vai Hà nhìn vào mặt cô ấy. Cơ thể Hà mềm nhũng mắt nhắm lại làm cho Phương hốt hoảng…. vội vàng buông chiếc ô trên tay bế Hà đứng dậy.
_Phương: Hà… Em sao vậy… Mở mắt ra….
Đổi lại chỉ là sự im lặng, Phương liền đưa cô ấy đi nhanh lại chiếc xe của mình, đặt Hà vào ghế phụ thắt dây an toàn rồi nhanh chóng ngồi vào ghế lái giẫm ga quay trở lại bệnh viện.
Chiếc xe vừa dừng trước cửa phòng cấp cứu, Phường liền mở cửa bước vội xuống xe ôm lấy Hà chạy vào trong.
_Phương: Bác sĩ mau kiểm tra cho cô ấy.
Bác sĩ vội chạy tới nhìn Hà rồi nhìn Phương chỉ tay về chiếc giường phía trước.
_Bác sĩ: Đặt cô ấy xuống chiếc giường kia…
Phương vội ôm Hà đặt xuống giường như lời bác sĩ… Y ta và bác sĩ liền đi lại mỗi người 1 việc…
Sau một hồi kiểm tra Hà được đưa về phòng bệnh… Bộ quần áo trên người Phương đã bị ướt vì mưa nhưng a vẫn mặc kệ, chỉ ngồi bên cạnh nhìn thật lâu vào khuôn mặt Hà đang nằm mê man trên giường bệnh…
Vài ngày sau đó trôi qua Hà vẫn chưa tỉnh dậy, cô vẫn chỉ nằm im trên giường cơn sốt cũng đã ko còn. Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Hà… Phương lo lắng hỏi.
_Phương: Cô ấy có bị làm sao ko bác sĩ… Tại sao đã mấy ngày rồi mà cô ấy chưa tỉnh…
_Bác sĩ: Cơn sốt tạm thời đã hết… Có lẽ do cô ấy trải qua cú sốc quá lớn khiến bản thân ko muốn tỉnh dậy. Cậu cứ yên tâm, cứ để cô ấy ngủ cho cơ thể nghỉ ngơi vài ngày chắc chắn cô ấy sẽ tỉnh dậy sớm thôi.
_Phương: Cảm ơn bác sĩ…
Vị bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, Phương kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh Hà, a khẽ nắm lấy tay cô ấy, nhìn bàn tay Hà gầy hẳn lòng Phương cũng đau ko kém.
_Phương: Em yêu nó nhiều đến vậy sao… Mệt rồi thì ngủ đi nhé… Khi nào thấy khỏe thì tỉnh dậy… A sẽ luôn bên cạnh em…
Tưởng chừng cuộc đời đã nở nụ cười khi cho em gặp được a.Hạnh phúc chưa có nhưng nỗi đau đã gieo rắt khắp con tim này.
Đôi mắt tôi dần dần mở ra, cảm giác chói do ánh sáng chiếu vào mắt sau 1 thời gian ngủ say. Phương đứng ngay cánh cửa sổ, 2 tay đút vào túi xuống đưa mắt nhìn khu cảnh thành phố rồi thở dài.
Nước mắt đã cạn, tôi ko còn khóc nữa chỉ còn chút áy náy vì đã khiến Phương phải lo lắng cho mình.
_Tôi: Cảm ơn a vì đã chăm sóc em…
Phương đang đứng nghe tiếng nói của Hà liền quay người lại, thấy tôi mở mắt a ấy liền cười đi nhanh lại chỗ tôi.
_Phương: Em cảm thấy sao rồi… Có chỗ nào ko khỏe ko…
_Tôi: Em ko sao đâu… Cảm ơn a…
_Phương: Tại sao lại khách sáo như vậy… Em nằm nghỉ ngơi đi để a đi gọi bác sĩ…
Phương quay người đi thì tôi gọi lại.
_Tôi: Em khỏe rồi. Ko cần phải gọi bác sĩ đâu. A làm thủ tục xuất viện giúp em nhé…
Phương nhíu mày khi nghe tôi nói như vậy, a đi lại đứng trước mặt tôi.
_Phương: Tại sao lại gấp như vậy… Em nên ở thêm vài ngày để bác sĩ kiểm tra.
_Tôi: Em khỏe rồi… Thật đấy…. Em muốn được về nhà…
Thấy thái độ kiên quyết của tôi, Phương cũng đành chịu thua, a đứng dậy đi đến phòng trực ban gặp bác sĩ…
_Phương: Cô ấy đã tỉnh dậy… Chúng tôi có thể xuất viện được ko bác sĩ…
_Bác sĩ: Thật ra cô ấy ko bị gì nghiêm trọng cả… Chỉ sốt do nhiễm lạnh cộng thêm.cú sốc tinh thần cho nên khiến bệnh nhân ngủ lâu như vậy. Bây giờ cô ấy đã tỉnh có thể xuất viện nhưng gia đình cần quan tâm đến cô ấy 1 chút..
_Phương: Vâng… Cảm ơn bác sĩ..
Phương cầm tờ giấy mà bác sĩ cho đi ra quầy làm thủ tục xuất viện…
Tôi ngồi dậy bước xuống khỏi giường thu xếp lại số vật dụng cá nhân trong phòng, thay bộ quần áo rồi ngồi đợi Phương…
Sau một lúc Phương cũng quay lại…
_Phương: Em chuẩn bị xong rồi à…
_Tôi: Vâng…
_Phương: Vậy mình về thôi.
Phương cầm chiếc túi đưa tôi xuống dưới lấy xe rời khỏi bệnh viện… Trên suốt đường đi tôi chẳng nói gì, đôi mắt nhìn ra ngoài. Phương lái xe thỉnh thoảng lại nhìn sang tôi.
_Phương: Em có muốn ăn gì ko để a mua…
_Tôi: Em ko đói… A đưa em đến thăm a Vũ được ko…
Phương nhìn tôi rồi quay lại nhìn về trước im lặng 1 lúc rồi mới lên tiếng.
_Phương: Được rồi… A sẽ đưa em đi.
Chiếc xe lăn bánh trên đường lướt qua các con phố rồi rẽ vào khu nghĩa trang và dừng lại… Phương bước xuống, a ta đi lại mở cửa cho tôi. Nhìn nơi này im ắng mang đầy nỗi tang thương, thỉnh thoảng phảng phất mùi khói nhang mang cho tôi cảm giác nghẹn ứ… Tôi cứ đứng im nhìn quanh cố tìm kiếm ngôi mộ của Vũ.
Bàn tay Phương nhẹ nhàng đặt lên vai tôi.
_Phương: Vào thôi em.
Tôi gật đầu nhấc đôi chân nặng nhọc của mình cùng Phương đi vào trong… Chúng tôi đi qua nhiều ngôi mộ và dừng lại trước tấm ảnh người đàn ông với khuôn mặt đẹp đẽ và quen thuộc..
Tấm ảnh nhỏ của Vũ được in hằn lên tấm bia đá đặt trước ngôi mộ bên dưới khắc thêm dòng chữ nỗi… ” Trịnh Nguyên Vũ”. Hưởng dương 32tuổi.
Tôi đứng im đó nhìn chầm chầm vào tấm bia mộ chẳng biết bản thân đã khóc từ bao giờ chỉ đến khi cảm nhận được bàn tay Phương chạm vào mặt lau nước mắt cho tôi thì tôi mới giật mình.
_Tôi: Cảm ơn a… Em lau được…
Đưa tay của mình… tôi lau nhanh hai hàng nước mắt từ từ ngồi xuống trước tấm bia mộ. Khuôn mặt a với nụ cười đẹp đẽ đang nhìn tôi.
Cố gượng mình nở nụ cười, giọng nghẹn ứ nhưng vẫn cố mở lời.
_Tôi: Xin lỗi vì hôm nay mới đến thăm a được… A ở đó có tốt ko… Nhìn a cười thật đẹp, tại sao a lại làm vậy… Tại sao lại lấy thân mình đỡ cho em cơ chứ… Thà rằng người nằm đây là em thì em còn cảm thấy dễ chịu hơn bây giờ…
Nước mắt tôi lại tuông rơi ko tự chủ,lòng đã cố gắng ko khóc để Vũ ko phải bận lòng lo lắng cho tôi…. trái tim đau buốt chẳng thể diễn tả thành lời lau vội đi giọt nước mắt nở nụ cười mếu máo…
_Tôi: Em sẽ ko khóc…nhất định sẽ ko khóc… A đừng lo lắng cho em… Hãy vui vẻ mà sống tốt ở đó… Đến một ngày nào đó chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau…
“Rầm” Bầu trời nổ sấm lóe sáng cả 1 vùng… Phương chậm rãi lên tiếng..
_Phương: Trời sắp mưa rồi về thôi em…
_Tôi: Cho em ngồi với a ấy thêm tí nữa…
Phương chỉ còn biết thở dài, đứng im lặng nhìn Hà ngồi trước ngôi mộ của Vũ…
Những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống, tôi đưa mắt nhìn quanh cố tìm kiếm thứ gì đó để che lên ngôi mộ cho a khỏi cơn mưa.
_Phương: Em đang tìm gì vậy.
_Tôi: Trời mưa rồi… Em tìm đồ để che cho a ấy…
Dù biết việc đó là ko cần thiết nhưng nhìn tôi như vậy Phương cũng đành làm theo ý tôi… A đi lại 1 bụi cây gần đó đưa tay bẻ lấy vài cành lá mang đến đặt lên mộ cho Vũ.
_Phương: Che như này nó sẽ ko bị ướt đâu…
Tôi mỉm cười gật đầu cảm ơn Phương.
_Tôi: Cảm ơn a.
Phương đi lại đưa hai tay vịn lấy vai đỡ tôi dậy.
_Phương: Về thôi em… Trời mưa rồi. Nếu dầm mưa em sẽ lại ốm đấy…
Mưa bắt đầu to hơn, chân chẳng muốn bước lòng ko nỡ rời nhưng chẳng còn cách nào tôi đành quay lưng theo Phương ra về. Chân bước đi nhưng đầu cứ ngoái lại, Vũ nằm đó chỉ có 1 mình…, cô đơn, lạnh lẽo… Đi được 1 đoạn tôi dừng lại lòng quặn thắt chân chẳng thể bước tiếp.
_Phương: Em sao vậy…
_Tôi: Em muốn ở đây với a ấy.
Vừa nói tôi vừa quay người chạy lại ngôi mộ của Vũ, ko còn đủ mạnh mẽ tôi òa khóc khi vừa ngồi xuống trước ngôi mộ.
_Tôi: Em sẽ ko bỏ đi… Em sẽ ko để a lại đây 1 mình… Mưa rồi a lạnh lắm đúng ko…
Tôi bước ra sau ngôi mộ dùng tấm thân mình ôm lấy a chỉ mong tấm thân này giúp cho a bớt lạnh lẽo, cô đơn chốn nghĩa trang u buồn.
Cứ ngỡ sẽ được nhìn a mỗi sớm thức dậy, được thấy a cười thậm chí nụ cười của a ko dành cho em chỉ cần đứng từ xa thấy anh hạnh phúc cũng làm em vui lòng. Em chưa từng nghĩ, cũng ko bao giờ muốn bản thân mình đứng nhìn a nằm lạnh lẽo ở đây. Mất đi a em như mất đi 1 nửa cơ thể của mình… Làm sao em sống được nếu ko có anh… Làm gì để em trở lại được như xưa… Em cô đơn, chông chênh giữa dòng đời cay nghiệt…. Hỡi người em yêu a đang ở nơi đâu có nhìn thấy em ko.