“A, đừng”, nàng bỗng nhiên la lên.
Lập tức tai của Nhân Cẩm và lão phu nhân đều dựng cả lên, dán sát vào cánh cửa.
“Đừng, ngươi không được như vậy”, nàng khẽ nói.
“A, ngươi còn đang bị thương mà”.
“Không được làm như thế” .
“Không được vận động mạnh … nếu ngươi bị thương mẫu thân ngươi sẽ xử lý ta mất”.
Giang Tuấn vẫn không nghe lời nàng, một mực tiến về phía cửa.
Nàng bực bội, tại sao hắn bị thương nặng như vậy mà vẫn không cản được hắn, hừ.
Giang Tuấn chưa kịp mở cửa thì cánh cửa đã đột nhiên mở ra.
Lão phu nhân xém té nhào, nhưng nhờ có Nhân Cẩm đỡ lấy bà đứng dậy.
Bà sửa sang lại y phục, cười ngượng, “không phá hỏng chuyện tốt của hai đứa chứ”.
Lôi Lôi và Giang Tuấn ngớ người: “ ……… ”, chuyện tốt?
Nhân Cẩm đỡ trán ngán ngẫm, lại hiểu nhầm rồi.
“Nhân Cẩm, ngươi lại đây ta có chuyện muốn nhờ”, nàng cười hì hì, vẫy vẫy tay với hắn.
Hắn hưng phấn, hắn được phu nhân coi trọng nha.
“Nhân Cẩm ngươi đến Đỗ gia mang Tiểu Nam đến đây, nhân tiện truyền lời này với Tiểu Thiên”, nói rồi thì thầm vào tai hắn.
Giang Tuấn và lão phu nhân đều nhìn chằm chằm một màng mập mờ này.
Nhân Cẩm gật gật đầu. Hắn còn đang nghĩ cái tên hèn hạ đó làm sao dễ dàng mà giao Tiểu Nam cho hắn đâu nhưng có lời này của nàng, hắn yên tâm đi thực hiện nhiệm vụ rồi.
Vì đang bận tâm suy nghĩ nên hắn chưa để ý lắm đến ánh mắt đầy sát khí của mẹ con chủ tử Giang phủ.
Sát khí càng nặng lắm hắn rợn người, “khụ khụ … thuộc hạ đi đây”, hắn chỉ xem nàng như huynh đệ thôi gì đâu mà không khí căng thẳng thế.
Lôi Lôi vỗ vỗ vai hắn cười cười, “đi nhanh về nhanh”.
Nhìn bộ dạng khó coi của hai người, nàng thực sự là không nhịn nổi, phì cười, “ta chỉ nhờ hắn mang Tiểu Nam về đây thôi”.
Lão phu nhân hai mắt sáng rỡ, thực sự. Bà còn chưa gặp mặt nó lần nào đâu, mới chỉ nghe Tiểu Tứ kể qua thôi.
Thái độ Giang Tuấn thì lại trái ngược, mặt hắn có chút đen. Chỉ có vậy thì cần gì phải thì thầm to nhỏ?
…… Đỗ gia, Tiên Sở ……
Tiểu Thiên nhàn nhã uống trà, “Liên tỷ, ngươi đi theo chăm sóc cho Tiểu Nam đi”.
Hương Liên gật gật đầu, bế Tiểu Nam đi theo Nhân Cẩm.
Nhìn theo bóng lưng của nàng ta, mặt hắn không chút biến đổi.
Nhìn túi xí muội trên bàn, hắn bỏ một viên vào miệng, khóe môi cũng câu lên. Lôi Lôi, nàng chưa bao giờ nói lời mà không giữ lời đúng không!
…… Giang phủ , Nam sở ……
Nhìn nữ nhân bế đứa bé trong tay đi phía trước, hắn có chút không ưa nổi. Hừ, muốn giám sát phu nhân sao, mơ tưởng!
Không nhìn thấy ánh mắt đầy địch ý của Nhân Cẩm, Hương Liên bỗng nhiên dừng lại, “ta có chút khó chịu ngươi có thể bế nó dùm ta một lát” nói xong liền không chờ hắn đồng ý đã đưa Tiểu Nam cho hắn.
Câu nói phản bác vừa tới môi thì ngừng lại, có hơi bất ngờ vì ngón tay nóng bỏng nàng vừa chạm vào hắn, hai má cũng đỏ ửng bất thường.
“Này, ngươi sẽ không bị gì đó chứ?”, hắn có một tia nghi ngờ, nàng ta muốn hù dọa hắn sao.
Hương Liên cảm thấy đầu đau như búa bổ, lại cảm thấy choáng váng, nên nhất thời đứng không vững ngã sang một bên.
Nhân Cẩm nhanh tay lẹ mắt, chụp được bả vai nàng. Thấy bóng người quen thuộc đằng xa thì mừng rỡ, “Nguyên Nhân, mau giúp ta một tay”.
Nguyên nhân khó hiểu hỏi, “nàng ta là ai?”.
Nhân Cẩm có chút khinh thường, “nữ nhân xấu xí”.
Hắn nhìn nhìn khuôn mặt nàng ta, nàng ta xinh đẹp lắm nha, quay lại nhìn Nhân Cẩm “ngươi có cần ta trị mắt cho ngươi không?”.
Nhân Cẩm hừ một tiếng rồi bế Tiểu Nam đi, từ xa nói vọng lại, “ngươi chăm sóc nàng nha”.
Hắn lắc lắc đầu, tên nam nhân thô lỗ, không biết thương hoa tiếc ngọc này xác định là cô đơn suốt đời.
Hắn dìu Hương Liên đến phòng khách nghỉ ngơi một lát, còn rất săn sóc mà sắc cho nàng một chén dược để hồi phục sức khỏe.
Cái tên Nhân Cẩm này cũng thật là.
Thời tiết đang là mùa đông, y phục nàng mặc không đủ giữ ấm, hắn lại ép nàng một đường từ Tiên Sở về đây, không đổ bệnh mới là lạ.
Nhân Cẩm vừa ôm đứa bé đến cửa phòng biệt viện của Giang Tuấn đã thấy tiếng cười hi hi ha ha của nàng.
Hắn cảm thấy có phu nhân ở đây không khí Giang phủ cũng trở nên vui vẻ ấm áp hơn. Hy vọng năm nay phu nhân sẽ ở đây ăn tết đoàn viên.
Vừa bước vào cửa, một bóng đen với tốc độ ánh sáng đã chớp lấy Tiểu Nam trên tay hắn.
“ô, tiểu bảo bối tròn tròn mập mập thật đáng yêu nga”, lão phu nhân ôm được Tiểu Nam lòng vui như nở hoa. Liên tục ôm hôn nó.
Nó thật giống phiên bản thu nhỏ của Tiểu Tứ.
Nãy giờ nó cứ cười toe toét với bà dễ thương tột cùng, chả bù với Tiểu Tứ mặt suốt ngày nhăn nhăn nhó nhó thật khó ưa.
“bà … bà”, bé con bập bẹ nói.
Lão phu nhân ngạc nhiên, bà còn chưa kịp dạy đâu. Tiểu Nam nhà ta thật thông minh mà.