Trong số các huynh đệ của chàng, chỉ có chàng là mang thuộc tính hỏa, Hạ Hầu Tuyết Uyên nở nụ cười thê lương. Nếu là vì diệt trừ yêu ma, có mất đi sinh mạng thì sao chứ, nhưng người chàng yêu nhất trên đời này… Tạm biệt.
Hạ Hầu Tuyết Uyên bước từng bước, dừng trước lò luyện, ánh mắt kiên quyết mà lạnh lẽo.
“Hàng Hàng nhà em đúng là số một, chỉ nhìn thế này thôi mà em đã cảm giác muốn sôi trào rồi.”, đám nhân viên của đoàn bắt đầu bàn tán say mê.
“Đúng rồi, nếu không thì sao trở thành ảnh đế được.”
“Trời ơi, thật là muốn chụp một kiểu về làm hình nền quá.”
“Nhưng mà không được chụp đâu đấy nhé.”, đột nhiên Thẩm Tòng Ngưng đi đến bên cạnh. Ánh mắt cô ta dừng lại trên người Hoắc Thiệu Hàng, tuy nói vậy, nhưng gương mặt cô ta hiện rõ vẻ vui đùa.
Đám nhân viên có quen biết với Thẩm Tòng Ngưng nên vội vàng cười nói, “Em nói thế thôi, chứ để lộ ảnh ra ngoài thì đạo diễn chả băm em ra ấy chứ. Em ấy à, vẫn cứ nên thưởng thức thế này thôi. Chị Thẩm, trước đây chị với anh Hoắc từng hợp tác rồi, chắc là chị quen với diễn xuất của anh ấy rồi nhỉ?”
Thẩm Tòng Ngưng mím môi, “Ừm, anh ấy vẫn luôn rất lợi hại.”
Diễn xuất của Hoắc Thiệu Hàng hết sức linh hoạt, mỗi một biểu cảm, mỗi một cử chỉ của anh đều vô cùng nhuần nhuyễn, nam chính như vậy thật sự dễ dàng khiến người khác mải nhìn anh mà quên đi việc mình phải diễn thế nào.
Thế nên, lúc này quả thật là Nghê Hạ đang gặp bất lợi.
Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngẩn vì Hoắc Thiệu Hàng thì một giọng nói nghe như hờ hững nhưng lại cực gấp gáp đột ngột vang lên.
“Công tử!”
Trong cảnh phim, chợt có bóng dáng một nữ tử áo trắng xuất hiện phía sau Hạ Hầu Tuyết Uyên. Mái tóc như mây phiêu bồng trong gió, sống mũi trơn mịn như ngọc, đôi môi kiều diễm hé mở lộ ra hàm răng tựa tuyết, một vẻ đẹp thoát tục hiện ra trước mặt mọi người. Là cái đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành…
Bấy nhiêu từ ngữ để hình dung về nàng dường như còn quá thô tục, người con gái này đẹp như yêu, như tiên.
Như yêu, như tiên?… Đây thật sự là diễn viên hạng ba không chút sức hút Nghê Hạ sao? Tại sao chỉ hóa trang và thay phục sức là đã biến đổi lớn đến vậy?
Huyền Hỏa chậm rãi tiến lên phía trước, nàng đưa tay kéo ống tay áo của Hạ Hầu Tuyết Uyên, ngón tay thon dài, nõn nà như ngọc đặt trên vạt áo đen lại càng trắng trẻo, quyến rũ hơn. Nàng nhìn Hạ Hầu Tuyết Uyên, nhả từng chữ hết sức hờ hững nhưng lại để lộ ra sự lo lắng, sầu lo, “Công tử quên rồi sao, trên lưng chàng còn gánh mối thù đoạt thành, sao có thể mất đi sinh mệnh được?”
Sau màn ảnh, đạo diễn Hầu nhìn gương mặt của người con gái đó mà thoáng híp mắt. Ngay từ đầu ông đã xem trọng khuôn mặt này của Nghê Hạ rồi, gương mặt hoàn toàn phù hợp với Huyền Hỏa trong tưởng tượng của ông. Vốn dĩ ông còn lo ngoài gương mặt ra thì Nghê Hạ không thể đảm đương vai diễn này, nếu cô không diễn cho ra được cảm giác kia thì ông đã có sự chuẩn bị khác. Không ngờ…
Biểu cảm gương mặt và cử chỉ tay chân của cô thể hiện rõ nét một Huyền Hỏa bề ngoài lạnh giá như băng nhưng lại mang một nội tâm cháy bỏng.
Hạ Hầu Tuyết Uyên đau đớn ngoảnh đầu sang, “Huyền Hỏa, chính là vì báo thù nên ta mới có thể làm như vậy. Sau khi ta tế điện, nàng nhất định phải phò trợ huynh trưởng của ta giết hết lũ yêu ma kia!”
Nghe xong, Huyền Hỏa bất ngờ nở nụ cười khẽ, “Công tử, thành Cổ Hạ không thể không có chàng. Hơn nữa, chàng không phải người duy nhất có thể tế điện Xích Viêm Châu. Có lẽ công tử không biết, Huyền Hỏa… là hỏa hồ nghìn năm.”
“Hỏa… hồ?”
“Thế nên, ta mới là người thích hợp nhất để tế điện Xích Viêm Châu.”
Hạ Hầu Tuyết Uyên trừng mắt nhìn nàng, “Đây là chuyện của thành Cổ Hạ, không liên quan đến nàng! Tại sao ta phải cần đến nàng thay ta hi sinh chứ! Nàng đi đi, từ nay về sau, đừng quay lại nữa!”
Nói xong, Hạ Hầu Tuyết Uyên định đẩy nàng ra, nhưng chàng vừa cử động thì lại phát hiện ra cả người mình vô lực, không khống chế được liền ngã xuống.
Huyền Hỏa đưa tay ra đỡ lấy chàng, một đen một trắng, ngồi giữa cung điện rộng lớn…
“Nàng dùng mê thuật với ta.”, Hạ Hầu Tuyết Uyên không thể tin nổi, đôi đồng tử đen láy như dập dềnh sóng nước.
Huyền Hỏa ôm trọn lấy chàng, để chàng tựa vào người mình. Nàng hơi cúi đầu, trong nháy mắt, ánh mắt và thần thái biến hóa hoàn toàn không giống hình ảnh ban nãy. Trong đôi mắt kia là tình yêu say đắm, si mê, đến chết không thôi. Ánh mắt nóng cháy, bi thương ấy khiến tất cả mọi người có mặt ở trường quay đều phải nín thở.
“Ta tìm chàng mười mấy năm, vì chàng, cuộc đời bình lặng suốt ngàn năm qua rốt cuộc cũng được một lần rực rỡ. Công tử, mạng của ta là do chàng cứu, giờ vì chàng mà chết thì có gì phải tiếc nuối…”
“Huyền Hỏa, không được đi.”
Người con gái cong môi cười, kì ảo tuyệt thế. Nàng đặt chàng xuống, chuẩn bị đứng dậy.
“Huyền Hỏa!”, một giọt lệ chảy ra từ khóe mắt Hạ Hầu Tuyết Uyên.
Huyền Hỏa giật mình, thất thần nhìn chàng, “Đây là lần đầu tiên chàng rơi lệ vì ta, Tuyết Uyên.”
Đây cũng là lần đầu tiên nàng gọi tên chàng. Nàng cũng biết, đây là một lần cuối cùng.
Không gian yên tĩnh, hai người lặng im không nói. Huyền Hỏa chậm rãi cúi đầu, ghé vào người chàng và hôn lên giọt nước mắt của chàng.
Khi đôi môi đỏ mọng rời khỏi má chàng, đôi mắt nàng lóng lánh, hàng mi run rẩy. Cuối cùng, nàng không nhìn chàng nữa, kiên quyết đứng dậy đi về phía lò luyện.
Bóng hình đó, mang theo tình ý đậm sâu, cũng mang theo nỗi cô đơn trọn đời.
“Cắt!”
Giọng nói trầm đục của Hầu Quang Trung phá vỡ bầu không khí thê lương. Mọi người lấy lại tinh thần, đây là trường quay phim, chứ không phải thành Cổ Hạ xa xôi…
“Được rồi, Thiệu Hàng với Nghê Hạ có thể đi nghỉ rồi.”, Hầu Quang Trung không đánh giá nhiều, nhưng người hiểu thì đều biết, không chỉ trích, không uốn nắn chính là lời tán thưởng lớn nhất của ông.
Mà những người đứng chờ xung quanh đều ngây ngẩn, Nghê Hạ này… sao trước đây lại không biết cô có thể diễn tốt như vậy? Hơn nữa còn là một đúp ăn ngay?
Vừa rồi Lâm Ngộ Thành đã xong cảnh quay của mình. Lúc trước nhìn thấy Nghê Hạ xuất hiện ở trường quay, anh ta đã vô cùng kinh hãi, sau đó xem được diễn xuất của cô thì tâm trạng của anh ta phải dùng từ phức tạp để hình dung. Anh ta quen cô lâu như vậy, nhưng lại không hề biết cô có thể diễn tài đến vậy.
Đứng ở một bên khác, Thẩm Tòng Ngưng cũng có phần kinh ngạc. Cô ta hơi nhíu mày hỏi người trợ lý ở bên cạnh, “Chẳng phải em nói là cô ta diễn rất tệ sao?”
Người trợ lý đỏ mặt, “À… Theo như em biết thì là như thế, ai mà biết được là cô ta đã tiến bộ chứ.”
Khi Hầu Quang Trung hô “cắt”, Nghê Hạ đã nhanh chóng thu lại biểu cảm trên gương mặt. Cô khiêm tốn cúi đầu với mọi người.
Lúc Hoắc Thiệu Hàng đi ngang qua cô, anh đột nhiên dừng bước lại.
Anh vừa tới, tim Nghê Hạ bắt đầu nhảy chồm lên rồi. Hiện thực không giống khi đóng phim, khi diễn, cô có thể kéo tay anh, ôm anh, thậm chí hôn lên má anh, nhưng trong hiện thực thì… cô nói chuyện còn lắp bắp.
“Tại sao lại sửa chi tiết vốn có trong kịch bản?”, Hoắc Thiệu Hàng hơi cúi đầu, ánh mắt chuyên chú mà sắc bén.
Nghê Hạ biết anh đang nói đến cảnh hôn lên giọt nước mắt của anh, thật ra trong kịch bản vốn phải là hôn lên khóe môi anh.
Nghê Hạ nhìn anh bằng ánh mắt mơ hồ, cô khẽ nói, “Chuyện đó… Tôi thấy anh đột nhiên chảy nước mắt… Trong kịch bản chẳng phải cũng không có chi tiết này sao ạ?”
Đúng rồi, trong kịch bản không nhắc đến việc nam chính phải khóc, thế nên nếu Hoắc Thiệu Hàng không bùng nổ diễn xuất mà chảy nước mắt thì cô hẳn là sẽ hôn lên khóe môi anh rồi. Cũng không biết vì sao, lúc nhìn thấy giọt nước mắt của anh, trái tim cô lại nhói lên, thời khắc đó, cô chỉ biết rằng, anh không được rơi lệ, anh không được đau khổ.
Thế nên, cô muốn hôn lên giọt nước mắt của anh…
“Có phải không tốt không ạ?”, Nghê Hạ nhìn vẻ đăm chiêu của Hoắc Thiệu Hàng mà lo lắng không biết hiệu quả có tốt hay không. Haiz, thật ra nếu để cho cô chọn lại lần nữa, cô muốn hôn lên môi anh cơ!
Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô, nhớ lại vẻ mặt lưu luyến đầy si mê của cô khi ghé mặt lại đặt nụ hôn, “Không, hiệu quả rất tốt.”
Nghê Hạ thở phào nhẹ nhõm, cong môi cười, “May quá, may quá.”
Đôi mắt Hoắc Thiệu Hàng hiện lên vẻ khen ngợi, anh đi về phía phòng nghỉ.
Trong phòng khách sạn, Cảnh Tố nghiêm túc quan sát cô. Nghê Hạ lườm chị một cái, “Làm cái gì đấy? Còn không đi nghỉ đi?”
“Có thật là trước giờ em chưa từng đóng phim không?”
Nghê Hạ nói, “Chị em chắc là cũng nói với chị rồi, cả đại học lẫn lúc nghiên cứu sinh, em đều học hóa sinh và sinh học phân tử.”
Cảnh Tố nhẩm lại cái tên chuyên ngành đó mà líu lưỡi, “Thế nên chị mới thấy lạ mà! Cho dù em là học sinh xuất sắc thì cũng đâu thể tự nhiên mà diễn tốt như vậy được. Trước đây chưa từng luyện à? Chị không tin.”
Nghê Hạ cười, “Dù sao chỉ cần có thể thay Dĩ San giữ chắc cơ hội này là được rồi, chuyện khác chị không cần để ý.”
“Nói thì nói thế, nhưng mà Nghê Hạ này, chị phát hiện ra em có năng lực hơn chị em đấy, hay là sau này em…”
“Dừng.”, Nghê Hạ chặn lời chị đúng lúc, “Em muốn nghỉ ngơi, chuyện khác em không muốn nói nữa. Cảnh Tố, chị cũng đừng nghĩ gì nữa, chị phải nhớ cho kĩ, chị là quản lý của Hạ Dĩ San, không phải của em.”
Cảnh Tố không còn lời nào để nói nên buồn bực rời khỏi phòng của Nghê Hạ.
Sau khi Cảnh Tố đi, Nghê Hạ mệt mỏi ngả xuống giường. Hôm nay quay vài cảnh, đạo diễn rất vừa lòng với biểu hiện của cô. Mà trong lòng Nghê Hạ cũng hiểu rõ, hôm nay cô rất vui, rốt cuộc cũng có ngày cô được thảo luận về diễn xuất với người khác.
Cảnh Tố nói, chị ấy không tin cô chưa từng học diễn xuất. Phải, trước đây cô đã từng học, mà người thầy vỡ lòng cho cô chính là bố cô, một nghệ sĩ nổi tiếng trong giới nghệ thuật.
Bố từng nói, tuy diễn xuất của Dĩ San không ổn nhưng Dĩ San lại có biểu hiện mãnh liệt và khát vọng muốn leo lên đỉnh cao, còn cô thì hoàn toàn phù hợp để trở thành một diễn viên. Thế nên trước đây cô mới học được rất nhiều điều từ bố. Có điều, sau này… bố có người khác từ trong chính giới giải trí ấy, phá tan hạnh phúc gia đình nhỏ của cô.
Vì bố là người của giới giải trí nên cả nhà rất ít khi ra ngoài ăn cơm, đi chơi. Mẹ hi sinh vì bố, trở thành người phụ nữ ít hạnh phúc nhất, mà khi đó, ngay cả sự hi sinh ấy cũng thành một sự châm chọc.
Cuối cùng, đương nhiên kết cục là ly hôn. Dĩ San theo bố, còn cô theo mẹ. Cô biết mẹ ghét giới giải trí, thế nên dù có thích, nhưng vì mẹ, cô lựa chọn bắt mình quên đi để bước chân lên con đường bình thản hơn.
Tính cách của cô và Hạ Dĩ San khác nhau rất nhiều. Hạ Dĩ San phóng khoáng, muốn làm gì thì làm, cả đời cô ấy phần nhiều là sống cho mình, thích ánh đèn rạng rỡ, vì thế đã không chút do dự mà theo bố. Vì cô ấy biết, chỉ có bố mới có thể dung túng cho sự phóng túng của mình. Còn cô, bề ngoài thoạt nhìn rất hờ hững, nhưng trên thực tế, cô cực kỳ mẫn cảm, thù cực dai. Cô không vô tâm vô phế như Hạ Dĩ San, cô vẫn luôn ghi hận chuyện bố có người khác mà chẳng cần đến gia đình, cô cũng đau lòng vì mẹ mãi mất đi thứ vốn thuộc về mình…