Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Tống Nhất Viện còn nghĩ lần đầu tiên xem phim Hàn với đàn ông thì không khí sẽ rất mê hoặc, thậm chí bởi vì chú ý đến sự tồn tại của người bên cạnh mà không xem nổi, nhưng vì Vũ Nghị ngồi trên sofa, lại còn không nói gì, cô thì nằm trên thảm trải sàn, hoàn toàn không nhìn thấy anh nên cũng chỉ mất tự nhiên một tí lúc bắt đầu, sau đó thì cô quên luôn sự tồn tại của Vũ Nghị, cả nỗi lòng lẫn tầm nhìn hoàn toàn đắm chìm vào trong bộ phim.
Nằm mệt rồi thì ngồi dậy, cô lấy gối ôm dựa vào sofa, xem phim càng thêm chăm chú. Khi nội dung bộ phim bắt đầu gây cấn, Tống Nhất Viện trốn sau gối ôm để xem, giống như muốn né tránh hình ảnh đáng sợ bất cứ lúc nào, sau đó cô chậm rãi nghiêng người dựa vào người Vũ Nghị, đầu tiên là dựa vào bả vai, căng thẳng ôm lấy gối, sau đó không biết thế nào lại trượt xuống, nằm trên sofa và gối đầu lên đùi người đàn ông.
Vũ Nghị không nói gì cả, thậm chí lúc Tống Nhất Viện dựa vào, toàn thân anh cứng đờ như khúc gỗ, cả người ngồi thẳng tắp.
Trong lúc tình tiết bộ phim kéo dài nhàm chán, rốt cuộc Tống Nhất Viện cũng ý thức được mình gối lên cái gì, nhưng cô vẫn không ngồi dậy mà nghiêng đầu nhìn Vũ Nghị, gần như cùng lúc đó, Vũ Nghị cũng hơi cúi đầu nhìn cô. Hai người nhìn nhau rồi không nói gì cả, Tống Nhất Viện quay đầu sang chỗ khác, tiếp tục chăm chú xem TV.
Nhưng cũng không biết có phải do đã ý thức được mình gối lên đùi người nào đó không mà Tống Nhất Viện cảm thấy hơi mất thăng bằng, vì thế cô không nhịn được đổi tư thế, dịch lên trước một chút, lại dịch ra sau một chút, ừm, vẫn là phía sau mềm hơn. Dịch người rồi ngọ nguậy một lúc, gáy cô dựa vào bụng Vũ Nghị, một bàn tay lớn đặt sau đầu cô, nâng đầu Tống Nhất Viện lên, hô hấp Vũ Nghị hơi nặng nề.
Sự chú ý của Tống Nhất Viện quay về bộ phim, mặt cô đỏ bừng, cũng không nhìn Vũ Nghị mà tự ngồi dậy, ôm gối giả vờ bình tĩnh tiếp tục xem TV.
Vũ Nghị vẫn không nói gì, chỉ nghiêng chân, tiếp tục đảm đương việc làm vật trang trí trên sofa.
Lần thứ hai Tống Nhất Viện tựa vào, lần thứ hai cô từ từ trượt xuống, người đàn ông theo bản năng lấy tay lót phía dưới để Tống Nhất Viện gối thoải mái hơn.
Da thịt chạm vào nhau, Vũ Nghị không kìm được khẽ xoa xoa theo biên độ nhỏ, cực kỳ cẩn thận, dịu dàng lưu luyến.
Tống Nhất Viện sửng sốt, ngay sau đó lặng lẽ nở nụ cười rồi cọ vào lòng bàn tay khô ráo ấm áp của anh.
Người đàn ông nghiêm mặt, môi mím lại, trong chớp mắt ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn, tiếng tim đập dồn dập không cách nào che giấu được.
Tống Nhất Viện nghĩ thầm, không hiểu sao lại cảm thấy đối tượng kết hôn quá đáng yêu thế này nhỉ?
Hai người cứ thế không làm gì, chỉ xem TV cả buổi chiều. Sắp đến giờ cơm tối, Tống Nhất Viện nằm thẳng trên đùi anh, nhìn anh nói: “Em muốn làm gà rán Hàn quốc.” Chớp mắt mấy cái, “Anh muốn ăn không?”
“Ừ.”
“Em đi làm đây.” Tống Nhất Viện hào hứng ngồi dậy.
Làm xong gà rán, Vũ Nghị không nói gì mà ăn hết tất cả.
Tống Nhất Viện hỏi: “Ngon không anh?”
Vũ Nghị gật đầu.
Tống Nhất Viện múc cho anh một bát cháo ăn đỡ ngấy, Vũ Nghị nói: “Em cũng ăn một ít đi.”
Tống Nhất Viện suy nghĩ rồi múc một thìa gần nửa bát, còn không bằng một ngụm của Vũ Nghị. Anh thấy nhưng cũng không nói gì nhiều.
Buổi tối Tống Nhất Viện tiếp tục xem phim Hàn, Vũ Nghị vào phòng sách xử lý bưu kiện.
Mười giờ, Tống Nhất Viện định về phòng ngủ thì phát hiện đèn trong phòng sách vẫn sáng, cô nhìn một lúc rồi đi tắm, xong xuôi, cô gõ cửa phòng sách.
Vũ Nghị nhìn về phía cô: “Em ngủ trước đi.”
“Muốn uống gì không?”
“Cà phê.”
Tống Nhất Viện ngẩn ra: “Định thức đêm à?”
“Ừ.”
Tống Nhất Viện bèn pha cho anh một cốc cà phê.
Chui vào chăn, Tống Nhất Viện quấn chặt lại, lăn hai vòng rồi bắt đầu lướt Weibo.
Chỉ lướt một lát đã đến hai giờ sáng. Cửa phòng ngủ mở ra, Tống Nhất Viện ngoảnh lại nhìn, là Vũ Nghị.
Đầu giường bật đèn ngủ ấm áp hài hòa, Tống Nhất Viện nằm trong chăn, rõ ràng còn chưa ngủ. Tâm trạng Vũ Nghị phức tạp, anh đi tới nhìn cô chằm chằm.
Tống Nhất Viện bị anh nhìn như thế thì trong lòng bồn chồn. Sao vậy?
Đầu tiên Vũ Nghị đứng ở cạnh giường nhìn cô một lúc, lại như không nhịn được, anh ngồi xuống nhìn chằm chằm vào Tống Nhất Viện.
Tống Nhất Viện chớp mắt, trong lòng hơi sợ, không rõ nguyên nhân nhỏ giọng gọi: “Này?”
Vũ Nghị mím môi, cuối cùng không nói gì, đứng lên đi tắm.
Tống Nhất Viện mờ mịt.
Vũ Nghị tắm xong đi ra ngoài, cô nhìn thoáng qua cơ bụng của người đàn ông, lặng lẽ nuốt nước bọt. Muốn sờ quá.
Vũ Nghị nằm vào trong chăn.
Hai người mỗi người ngủ một bên, khoảng cách ở giữa có thể nhét thêm một người. Rõ ràng hai người đã cách đủ xa, trong chăn cũng ấm áp từ lâu, nhưng sau khi Vũ Nghị nằm vào, Tống Nhất Viện vẫn cảm giác được một sự nóng bức.
Tắt đèn, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Vừa này rõ ràng Tống Nhất Viện đã hơi buồn ngủ nhưng bây giờ nhắm mắt lại cảm thấy mí mắt giật giật.
Hơi nóng.
Một lát sau, Tống Nhất Viện lặng lẽ thò một cái chân ra.
Đột nhiên Vũ Nghị sát lại.
Tim Tống Nhất Viện như ngừng đập.
Người đàn ông lại gần, xốc chăn bên phía cô rồi đắp lên cái chân mới lộ ra của cô. Rõ ràng có thể tiện thể nằm gần lại, thậm chí hai người nằm sát vào nhau, nhưng anh lại thành thật nằm về chỗ cũ, giữa hai người lại có thể nằm thêm được một người.
Tống Nhất Viện nghĩ thầm, hai người đã có mấy lần xấu hổ, lúc ấy cũng không có gì không ổn mà? Rất hòa hợp mà?
Nhưng biểu hiện này của Vũ Nghị là sao?
Tống Nhất Viện giả vờ vô ý xoay người, nghiêng mặt về phía Vũ Nghị. Anh nằm rất thẳng, dường như ngủ rồi. Cô lặng lẽ quan sát rồi dần dần xích lại vào giữa.
Hình như anh ngủ thật rồi.
Rồi lại nhích tới gần thêm chút nữa.
“Anh đã ngủ chưa?”
Mí mắt người đàn ông run lên.
Tống Nhất Viện khoác tay lên người anh.
Vũ Nghị mở mắt ra, cực kỳ lạnh nhạt hỏi: “Sao thế?”
Tay cô chui vào áo, trắng trợn đặt trên bụng anh, rất bình tĩnh đáp: “Tay lạnh.”
Cơ bụng dưới tay lập tức căng cứng.
Tống Nhất Viện tùy ý sờ soạng, sáu múi, cũng được đấy.
Gân xanh trên trán Vũ Nghị nổi lên, cố nhẫn nhịn nhưng bàn tay vừa mềm mại vừa ấm áp lại như được voi đòi tiên mà sờ soạng. Anh hít một hơi thật sâu, bàn tay to nắm lấy tay cô đặt trên bụng, cất giọng khàn khàn: “Ngủ đi.”
Tống Nhất Viện: “…”
Mười phút sau.
Tống Nhất Viện mở mắt ra, quan sát người tim đập dồn dập kia không chút bình tĩnh như lời nói của anh, cô có phần không thể hiểu nổi.
Rõ ràng có cảm giác? Cô cũng ám chỉ cực kỳ rõ ràng? Kết quả?
“Có làm không?” Tống Nhất Viện hỏi thẳng.
Vũ Nghị nuốt chút nước bọt, cất giọng khàn khàn: “Ngủ đi.”
Tống Nhất Viện nghe không rõ, cô hỏi: “Làm nhé?”
Vũ Nghị thở ra một hơi khí nóng, một tay kéo người vào trong lòng, hai bắp đùi quấn lấy cô, “Không làm. Mau ngủ đi.”
Tống Nhất Viện: “…” Vậy người anh em nhà anh nhiệt tình chọc vào em làm gì? Ngủ được sao?
Hai người ôm chặt nhau một lúc lâu.
Người anh em của Vũ Nghị vẫn hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng.
Tống Nhất Viện không khỏi vươn tay vào, hô hấp Vũ Nghị nặng nề hẳn lên.
…
20 phút sau, người đàn ông mút lấy cổ Tống Nhất Viện, gầm lớn một tiếng rồi bắn ra.
Tống Nhất Viện rút khăn giấy, Vũ Nghị nhận lấy rồi chủ động lau tay cho cô.
Hai người đều không nói lời nào.
Dọn dẹp sạch sẽ xong, Tống Nhất Viện buồn ngủ, không có tâm tư đâu mà làm nữa, quấn chăn rồi nghiêng đầu ngủ.
Sáng ngày hôm sau, lúc Tống Nhất Viện tự tỉnh dậy thì Vũ Nghị đã đến công ty, cô lại trồng hoa, lướt Weibo, không khác một ngày trước là mấy.
Sáu giờ tối, Vũ Nghị đã về.
Dạo này chắc là Vũ Nghị vẫn rất bận, ngày đêm đảo lộn, Tống Nhất Viện không ngờ anh sẽ về vào giờ này.
Dì Triệu đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, Tống Nhất Viện nằm trên sofa xem phim Hàn, thấy anh đi tới thì hỏi: “Xong việc rồi hả?”
Vũ Nghị dừng lại, “Ừ.”
Cô cực kỳ tự nhiên cho anh một cái ôm, cất giọng mềm mại: “Vất vả rồi.”
Vũ Nghị tiện thể ôm cô.
Hai người ôm được hai giây, Tống Nhất Viện lại rất tự nhiên buông ra, mắt nhìn về phía TV, đột nhiên trời đất quay cuồng, Vũ Nghị chợt bế bổng cô lên!
Tống Nhất Viện vội ôm lấy cổ anh, hoảng sợ hỏi: “Làm sao thế?”
Vũ Nghị không nói gì, chỉ mím môi, đôi mắt nóng bỏng nhìn cô chăm chú.
Cô chợt hiểu ra, nhưng lại cảm thấy bất ngờ không kịp chuẩn bị. Tống Nhất Viện không tự giác cúi đầu nhìn quần áo mình, có điểm gì quá trớn để bộc phát thú tính à?
Quần áo vải bông dài tay ở nhà theo quy củ, dép lê bằng vải nhung cực kỳ bình thường…
Nhưng Vũ Nghị không để cô nghĩ kỹ, anh ôm người đi lên phòng, vừa đi vừa hỏi: “Hôm nay có thể chứ?”
Tống Nhất Viện ngơ ngác, không hiểu sao cảm thấy anh hơi ngang ngược, trái tim ngứa ngáy, cô nhỏ giọng thì thào: “Có thể…”
Vũ Nghị lên tầng, một bước ba bậc thang, Tống Nhất Viện cảm thấy mình đang bay.
Cửa phòng ngủ đóng lại, Vũ Nghị đặt người trên cửa, vừa ôm vừa hôn.
Tống Nhất Viện thở dồn dập, khi người đàn ông gặm đến cổ, cô thở hổn hển hỏi: “Anh sao thế?”
Vũ Nghị không nói lời nào, ngậm lấy môi cô hôn một lúc, giống như còn chưa đủ, bàn tay to nâng đầu cô, để nụ hôn sâu hơn.
Tống Nhất Viện tìm được đường sống trong chỗ chết, tay ôm lấy cổ anh, trán tựa vào nhau, cô lại hỏi: “Rốt cuộc anh sao thế?”
Vũ Nghị vẫn không nói lời nào, ánh mắt hừng hực, mím môi nhìn đôi môi đỏ hồng trơn bóng và hơi sưng lấp lánh nước của cô, thở hổn hển như trâu.
Tống Nhất Viện cũng nhìn anh, nghi ngờ dò hỏi: “Chỉ đơn thuần muốn làm tình với em thôi à?” Ánh mắt cực kỳ quyến rũ.
Người đàn ông mím môi, ánh mắt như muốn ăn thịt người, tiếng hít thở càng thêm nặng nề, đáp lại một tiếng bằng giọng mũi: “Ừ.”
Tống Nhất Viện hôn anh, ngậm vành tai anh nhẹ giọng thủ thỉ: “Đi lên giường nhé.” Lại một lần nữa trời đất cuồng quay, Vũ Nghị ôm cô đi về phía giường, người còn chưa nằm xuống thì nụ hôn của anh đã kéo đến. Vừa hôn vừa cởi quần áo, từng động tác đều để lộ sự vội vàng và khát vọng của người đàn ông.
Tống Nhất Viện bị hôn không có chút sức lực chống cự, nhưng lúc đó vẫn mơ màng nghĩ: Hôm qua sống chết không làm, sao hôm nay lại nhiệt tình thế nhỉ?
Hai người cực kỳ kịch liệt làm hai lần, Tống Nhất Viện sảng khoái đến run rẩy, cũng có chút nghĩ mà sợ, mẹ nó, sảng khoái đến chết thì làm sao bây giờ?
Vũ Nghị ôm cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, Tống Nhất Viện nằm trong lòng anh thoải mái híp mắt. Vũ Nghị vuốt ve thì không nhịn được lại hôn, hôn xong không nhịn được lại liếm, liếm xong không nhịn được lại mút… Từ hõm vai đến eo, từ đùi đến cẳng chân, Tống Nhất Viện bị người nào đó hôn tới hôn lui, hai người lại không thể khống chế làm thêm một lần nữa.
Vuốt ve an ủi hơn một tiếng, thời gian đã gần mười một giờ, Tống Nhất Viện có phần mệt mỏi, không bao lâu cô đã ngủ thiếp đi.
Gần mười hai giờ, điện thoại Vũ Nghị vang lên.
Ở đầu bên kia, Chân Vĩ lên tiếng một cách bất đắc dĩ: “Vũ tổng, đã đổi vé máy bay xong rồi, anh ở đâu?”
Vũ Nghị chui ra khỏi chăn, cẩn thận hôn lên hai má Tống Nhất Viện, nhỏ giọng trả lời: “Tôi lập tức tới ngay.”