“Đừng cho là ta không biết ngươi cùng kẻ ngươi gọi là chủ tử trong lòng tính toán cái gì, nếu không phải nghĩ tới thứ mà ngươi nhắc nhở ta, Tử Lam Sam ngươi cho rằng ngươi có tư cách cùng ta ở chỗ này cò kè mặc cả?”
Thương Sùng nói thẳng lập trường, rõ ràng hắn cho phép Tử Lam Sam tới gần Sở Niệm, nhưng mà muốn khiến hắn rời đi…cũng chỉ như lời người điên nói mộng, si tâm vọng tưởng!
Châm chọc, mỉa mai, trắng trợn nhục nhã, Tử Lam Sam đúng là bị Thương Sùng ‘táng’ cho một cái không thể hồi thần được.
Thẹn quá hóa giận cau chặt mày, mười ngón tay thon dài trắng nõn nắm chặt.
“Nếu nói… ta Tử Lam Sam hôm nay nhất định muốn Hạn Bạt ngươi rời đi thì sao?!”
“Ta đây liền không ngại hiện tại liền động thủ giết ngươi.”
Thương Sùng châm chọc mà hừ lạnh một tiếng, trên mặt lười biếng mang theo hàn ý trí mạng.
“Ta biết ngươi đoan chắc ta sẽ không ở trước mặt nàng hiển lộ chân thân, chính là Tử Lam Sam, ngươi liền như vậy chắc chắn ta không có biện pháp khác có thể thu thập ngươi sao?”
Hạn Bạt sở dĩ cường hãn, trừ bỏ là bởi vì khó gặp, thứ càng khiến người sợ hãi chính là chân chính thực lực.
Tử Lam Sam biết Trần Đông chết là hắn giở trò quỷ, nhưng mà… muốn giết cô, người nam nhân này dám nắm chắc đến vậy sao?
Trong lòng không cam tâm làm sắc mặt Tử Lam Sam càng tái nhợt. Vì cô đã là quỷ, nên cũng không có khả năng như người sống huyết mạch sôi trào.
Giận dữ hất tay áo, cô căm tức nhìn Thương Sùng.
“Dù sao người muốn ngươi rời đi cũng không phải ta, tùy ngươi, muốn làm gì thì làm!”
Quả nhiên là sống càng dài, lá gan liền càng nhỏ.
Đứng ở bên cạnh xe Thương Sùng lạnh lùng mà câu khóe môi một chút, sau đó ngoái đầu nhìn lại ý bảo Sở Niệm ra khỏi xe.
Đêm càng lúc càng tối, từng trận gió xoáy thổi qua…
Không như dự kiến, sau khi Tử Lam Sam nói xong mọi chuyện, thấy được khuôn mặt cô trắng nhợt đi… việc này làm cho cô ta tiêu bớt oán khí đang uất nghẹn trong lòng không ít, đôi mắt phượng nheo lại, tròng mắt tím tràn ngập thích ý.
“Cha mẹ ngươi chết chính là do một tay Tư Đồ Nam lập mưu. Sở Niệm… hiện tại ngươi muốn báo thù sao?”
Sở Niệm đứng sững nơi đó, đầu óc trống rỗng, thậm chí không nghe rõ Tử Lam Sam nói gì.
Trước đây, cô từng nghĩ tới vài khả năng với chuyện của ba mẹ… nhưng hiện tại… cô thật sự hy vọng chẳng thà họ đã quên mất mình.
Quỷ hồn đầy linh lực cứ thế mà bị đốt tới hôi phi yên diệt, không thể luân hồi, không thể chuyển thế, mãi mãi không có khả năng xuất hiện trên thế giới này.
Cô biết mình không thể bình luận rằng tổ tiên mình trăm năm trước đã làm đúng hay là sai, nhưng mà dùng thủ đoạn như vậy, Tư Đồ Nam, ngươi có phải quá độc ác rồi không?
Trong lòng hy vọng duy nhất hoàn toàn tiêu tan, đau, đây cũng là cảm giác duy nhất trong lòng Sở Niệm hiện tại.
Đôi mắt đen láy chỉ còn có bi thương trầm trọng, Sở Niệm cố kiềm chế bờ vai, kỳ vọng nó đừng run rẩy như vậy để lộ ra vẻ yếu ớt của mình.
Rất lâu sau
Sở Niệm cúi đầu.
“Báo thù ư? Tử Lam Sam, cô sẽ không thấy được ngày mà ta biến thành kẻ như Tư Đồ Nam.”
Thù cha mẹ, cô khẳng định muốn báo.
Nhưng cô vẫn còn lý trí, Sở Niệm tuyệt đối không đi vào bẫy mà Tử Lam Sam đã giăng.
Sở Niệm trả lời như vậy không chỉ làm Tử Lam Sam kinh ngạc mở to hai mắt, hơn nữa cũng làm Thương Sùng đứng ở một bên khẽ chau mày.
Bọn họ dường như đều không nghĩ được cô gái trẻ này mà có thể bình tĩnh đến vậy, nếu bản thân họ gặp chuyện này thì chưa chằc có thể có được bộ dáng trầm mặc giống cô như vậy.
Trò chơi đã không còn nằm trong quỹ đạo dự đoán trước đó, Tử Lam Sao nhướng mày, vừa hài hước lại vừa trào phúng.
“Đúng là sinh ra cha mẹ đã chết cũng có điểm tốt, tình cảm chưa sâu đậm, nên đối chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng mấy.”
“Ha ha, có lẽ thế.”
Sở Niệm thở dài một hơi… ngẩng đầu nhìn Tử Lam Sam.
“Nếu cô không còn việc gì khác, tôi về. Dạo đây đi ngủ sớm quen rồi, không muốn nhịp sinh học bị cô quấy rầy.”
“…” Tử Lam Sam vô ngữ, trong đầu cô nhóc này rốt cuộc là chứa cái gì vậy.
Nhìn thấy Sở Niệm xoay người đi, Tử Lam Sam mím chặt môi, theo bản năng mở miệng tính kêu cô. Ai ngờ mới mấp máy môi thì ánh mắt uy hiếp của Thương Sùng đã ‘chém’ tới.
Thật đúng là tình chàng ý thiếp a! Tử Lam Sam bất đắc dĩ nhún vai, sau đó biến mất trong bóng đêm.
Chuyện cũ đã nói xong ở bên ngoài, Hoa Lệ và Cẩm Mặc trốn sau cửa sổ nghe lén vội vã chạy về phòng. Bánh Trôi đêm nay cũng vô cùng nghe lời, nó dùng tay che đầu, hy vọng Sở Niệm cùng nam nhân kia không ngó tới mình.
Trong nhà thật yên tĩnh… nhưng mà… yên tĩnh lại làm cho lòng người không yên.
Sở Niệm đã không nhớ rõ mình là như thế nào lên lầu, sau đó vào phòng. Toàn thân cô như bị rút hết sức lực, cả người vô lực nằm liệt trên giường.
Đôi mắt trống rỗng khiến cô trông dị thường mờ mịt. Cắn chặt môi dưới như thể cô đang cực lực kìm nén thứ gì.
Xoay người đóng của phòng, Thương Sùng thở dài trong bụng, hắn lo lắng cau mày đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống.
“Nha đầu, trong lòng đau khổ thì em cứ khóc đi, mặc kệ có chuyện gì, anh sẽ luôn ở bên cạnh em…”
Sở Niệm lắc lắc đầu, cô không nghĩ khóc, chỉ là cảm thấy, trong lòng khó chịu.
“Thương Sùng, em nhớ nội!” Trầm mặc mười phút, câu đầu tiên Sở Niệm nói ra cũng khiến mắt cô đỏ cả lên.
Có lẽ bà nội đã sớm biết chuyện ba mẹ cô, nhưng vẫn không nói ra, kỳ thực cũng chỉ không muốn khiến cô khổ sở mà thôi.
Cô thực ngốc không phải sao? Làm đuổi ma nhân còn không phải là đã sớm biết rằng tìm không thấy hồn phách kết quả là cái gì sao.
Cười khổ… Vừa muốn khóc, vừa muốn cười.
Cảm giác phức tạp này thật quá thống khổ. Sở Niệm dùng tay bưng kín mặt, toàn thân trên dưới đều bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Thương Sùng tan nát cõi lòng, duỗi tay đem cô ôm vào trong ngực, cũng không biết như thế nào mới có thể làm trong lòng cô dễ chịu một ít.
Bộ dáng Sở Niệm như thế này mới là chân thật nhất không phải sao? Sẽ khổ sở, sẽ thống khổ, thậm chí không cần ở trước mặt bất luận kẻ nào tiếp tục ngụy trang kiên cường.
Hắn biết vừa rồi cô ở trước mặt Tử Lam Sam như vậy là vì không nghĩ để cho người khác nhìn cô chê cười, hơn nữa câu nói cuối cùng kia của Tử Lam Sam cũng xác thật đâm một dao vào ngực cô.
Đau lòng dùng đầu cọ cọ gương mặt Sở Niệm, vài phút sau, Thương Sùng quyết định đưa cô về nhà.
Chỉ là… Không đợi hắn đem Sở Niệm từ trên giường bế lên, ngoài cửa sổ liền xẹt qua một tia sáng màu xanh nước biển.
Thương Sùng nhíu mày, giơ tay chỉ vào hạc giấy đang bay ngoài cửa, sau đó hỏi Sở Niệm: “Cái kia có phải là truyền âm phù nhà họ Sở em không?”
Truyền âm phù?
Sở Niệm đang cúi đầu vội ngẩng phắt lên, sau đó đứng dậy chạy đến bên cửa sổ, khuôn mặt nhỏ rốt cuộc có chút thần thái. “Bà nội…”