Tiếng bà nội kêu thảm thiết rồi im bặt, Sở Niệm dù không thấy cũng biết bà đang bị tra tấn khủng khiếp.
“Tao cảnh cáo mày, không cho phép đụng vào bà nội tao!” Sở Niệm cắn răng, mười đầu ngón tay trắng bệch.
Tư Đồ Nam đứng trong phòng khách không quan tâm mà chỉ nhún vai, gã nheo mắt. “Nếu ta nói không quan tâm thì sao?”
“Tao bắt mày chôn cùng bà tao!”
Sở Niệm ném lại một câu rồi cúp máy. Cừu hận trong lòng cô bắt đầu dâng lên cuồn cuộn, nếu bà nội không còn, có lẽ cô sẽ không ngại bước chân trên con đường mà gã đã bước qua, thậm chí càng căm hận hơn so với gã!
Nhiều cảm xúc trái ngược nhau làm cho ngực cô phập phồng kịch liệt, Sở Niệm bước đi vài bước rồi cau mày nhìn về phía Thương Sùng.
“Tư Đồ Nam nói chúng ta lấy Lôi Báo ra làm điều kiện trao đổi sao?”
“… Ừ.” Thương Sùng trầm mặc vài giây, nhìn Sở Niệm rồi gật đầu.
Hiện nay Lôi Báo đang ở trong phòng giam cục cảnh sát, muốn đưa gã ra ngoài thực sự là khiên chiến mọi trình tự luật pháp.
Nếu chuyện này có thể dùng tiền để giải quyết thì đơn giản rồi. Nhưng mà… nếu như dùng bao nhiêu tiền cũng không được, vậy bọn họ chỉ có thể lựa chọn bàng môn tả đạo.
Thương Sùng nói: “Nha đầu em yên tâm, chuyện này để anh lo.”
Sở Niệm trầm mặc, sau đó đi đến bên người Thương Sùng, ngồi xuống.
“Thương Sùng, chuyện ba Tô Lực vào tù… có liên quan tới anh sao?”
“Có.”
Chuyện đã tới nước này cũng không còn gì để giấu diếm. Thương Sùng cau mày nhìn Sở Niệm nói: “Cha Tô Lực là người của Tư Đồ Nam, nếu phải đối phó bọn họ, thì anh nhất định phải làm như vậy.”
“Em biết.” Sở Niệm khẽ thở dài. “Chỉ là chuyện này, anh định làm thế nào? Anh cũng biết đưa người từ trại giam ra thật sự không dễ dàng.”
“Cái này em không cần lo lắng.”
Thương Sùng đưa mắt nhìn quanh gian phòng hỗn độn rồi đứng lên khỏi ghế ngồi:
“Chút nữa anh đưa em về, em nghỉ ngơi cho tốt. Trước rạng sáng mai anh sẽ đưa em cùng Lôi Báo đi gặp Tư Đồ Nam.”
…
Sở Niệm trong lòng là có chút luyến tiếc rời đi căn nhà của mình, nhưng mà hiện tại, việc cô phải làm và có thể làm… cũng chỉ có thể là ngoan ngoãn chờ đợi.
Cô không lo lắng Thương Sùng sẽ làm ra chuyện gì khác người, dù sao cũng đã bên hắn gần một năm, trước giờ hắn luôn khiến cô yên tâm.
Quay trở lại nhà Thương Sùng, hắn cũng chỉ dặn dò cô vài câu rồi mang theo Cẩm Mặc rời nhà.
Nghĩ tới tối mai sẽ phải gặp nội cùng tên cặn bã kia, dù khó đến đâu thì cô bắt mình phải ngủ trọn đêm nay.
Ngoài trời, đêm đen mịt mờ khiến lòng người hốt hoảng.
Không có ánh trăng, không có ánh sáng, thậm chí không có đến một tiếng động vang lên.
Nhíu mày, về phía trước một bước. Sở Niệm nhìn chằm chằm Tư Đồ Nam, đi thẳng vào vấn đề. “Mày muốn người, chúng ta hiện tại cũng đã mang đến. Bà nội tao đâu, bà đâu rồi?!”
Tư Đồ Nam cười lạnh, không đáp hỏi lại. “Ngươi thật sự nhât định muốn gặp ả?”