– Ừ đi đi, tui cũng đi kiếm tép cho con Khỏe nó ăn, cái con thèm ác ôn thiệt.
Nó đi đến rất lâu mới đem về được một ít, người mệt nhoài vì phải đi tận cuối xóm xa thiệt là xa, ấy vậy mà về nhà mợ Hai lại biểu hết thèm rồi, mợ không muốn ăn nữa, có điên không cơ chứ, tuy tức nhưng nó đâu dám làm gì, chỉ biết lui xuống bếp mà chửi thầm trong bụng. À, đúng rồi,” mày đày tao nè, tao cho mày chết”, nó nhanh tay lấy một ít trà sen hãm một bình to đùng, nó chiết ra hai cái ly đem lên cho mợ Hai một ly, mợ Ba một ly, nhìn hai người đó uống ừng ực mà nó nhếch mép cười thầm, nó đâu biết nó chỉ là dạng tép riu, so với tài trí của bà hội đồng thì nó quá nhỏ bé để làm chuyện hại người, thủ đoạn của nó đã bị mợ Hai nghi ngờ rồi cùng bà hội đồng tương kế tựu kế, dụ rắn khỏi hang.
Hôm sau, hôm sau nữa Quýt vẫn siêng năng ngày 2 Lần hãm trà cho hai mợ, mỗi lần nhìn ly trà trống hoác là tâm tình nó vui biết bao nhiêu, tuy nhiên, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, đến hôm thứ 3 thì người của cậu Hai đã bắt được Sáu Tài giải về, thì ra sau khi tìm mợ Khỏe không được, hai má con sáu Tài lặn lội qua tận biên giới để trốn, nhưng trốn một ngày một bữa chứ làm sao mà trốn được cả đời.
Khi mợ Khỏe với mọi người đi ra thì má con Sáu Tài đương bị trói, quỳ trước sân, Sáu Tài vẫn cố chấp một mực cho rằng anh ta với mợ Khỏe thực lòng yêu nhau, tại cậu Hai có tiền nên chia cách đôi uyên ương, mợ Khỏe nhăn mặt, sao trên đời lại có một người cố chấp đến ngu muội như vậy hả, mợ hỏi:
– – Anh dựa vào đâu mà nói tui thương anh, tui đã nói rõ ràng rồi, tui không có, tuyệt đối không có thương anh, hiểu chưa?
– – Khỏe, em đừng nói những lời như vậy, tui đau lòng lắm..
Mợ Khỏe lắc đầu, nhún vai:
– – Thua.. Tui thua anh.. Cố chấp hết chỗ nói..
– – Nếu em không thương tui thì em biên thơ cho tui làm gì, em trao tín vật làm gì, em nói đi, chẳng phải em đã hứa sẽ cùng tui đến chân trời cuối đất, sẽ cùng tui một túp lều tranh hai trái tim vàng sao Khỏe? Thơ với vòng tui còn giữ nè, không tin các người xem đi..
Thằng Tý lấy trong người của Sáu Tài mấy mảnh giấy, với chiếc vòng mã não được đựng trong chiếc túi vải nhỏ, cậu Hai đọc xong một lượt thì bật cười:
– – Nét chữ này dù rất giống Khỏe nhưng chắc chắn không phải là Khỏe viết, Tý, lấy giấy viết ra cho mợ Hai ghi vài chữ.
Khỏe nhìn cậu Hai, khẽ giựt giựt áo nói nhỏ:
– – Tui viết xấu lắm.
– – Em phải viết thì mới đối chứng được..
Mợ Khỏe cũng miễn cưỡng mà viết tên mình ra giấy quả thực nét chữ của mợ hơi nghiêng, nét chữ không mượt mà như nét chữ trong lá thơ, chỉ cần nhìn kỹ một chút là thấy được ngay.
– – Thấy chưa, chữ của tui nè, anh nhìn mà coi có giống chữ đó không cái gì mà Phượng còn ẩn bóng cây tùng thuyền quyên chỉ đợi anh hùng mà thôi, tui còn không hiểu ý của nó là gì thì làm sao viết cho anh được..
Sáu Tài mường tượng lại mọi việc có khi nào chính mình bị Tư Bình nó lừa hay không? Nhưng nó lừa anh để được gì?
Lúc này có tiếng bước chân chạy đến dồn dập, cả thảy mọi người đều quay lại nhìn xem, là Tư Bình, nó hớt hơ hớt hải chạy vào:
– – Chị Hai bị gì?
Nó bỗng khựng lại khi thấy mợ Khỏe đứng sừng sững ở đó, không hề đau bịnh như con Quýt vừa nói, nó ngơ ngác nhìn lại, con Quýt cũng ngơ ngác không kém Tư Bình là mấy:
– – Mợ.. Mợ Hai.. Sao nói mợ đau bụng.. Mợ..
Lập tức cánh cổng được khép lại cái rầm, Tư Bình với con Quýt đều cảm thấy bất an, tầm mắt Tư Bình cũng đã nhìn thấy Sáu Tài, linh tính của nó biết sự việc đã bị bại lộ nhưng khuôn mặt kia vẫn nặn ra một nụ cười, nó nhẹ nhàng đi tới hỏi Khỏe:
– – Chị, chị có sao không? Bắt được Sáu Tài rồi hả chị?
Khỏe cũng cười đáp lại, nhưng nụ cười đó, là một nỗi đau khó nói nên lời:
_ Chị.. Rất khỏe! Nhưng em thì chắc không đó..
– – Chị nói gì vậy, em không hiểu.
Bà hội đồng:
– – Mày thôi diễn đi, thằng Tài nó đã khai hết rồi, mày đưa thơ từ cho nó rồi nói con Khỏe nhờ mày đưa dùm, còn dám thông đồng với con Quýt định hại cái thai của hai đứa con dâu tao nữa, giỏi, mày giỏi lắm. Ra vẻ ngây thơ để lừa thiên hạ, mày cũng ghê gớm lắm.
Tư Bình: bà, bà nói gì lạ quá, con không có, con với chị Hai là ruột thịt, con làm sao mà hại chị con được hả bà, chị Hai, chị nói đi, chị nói cho bà hiểu đi chị.
Mợ Khỏe nhếch mép, đến bây giờ nó vẫn cố chấp như vậy, vẫn không nhìn nhận lỗi lầm của mình, mợ liền đưa chiếc túi thơm ra trước mặt nó mà hỏi:
– – Nhớ cái này chứ?
– – Em.. em nhớ..
– – Trong đây có cái gì?
– – Chỉ là chiếc túi thơm bình thường thôi mà chị Hai, chị không thích sao, vậy cho em xin lại, mà nếu chị không có gì thì em về, má đang ở nhà một mình.
Nó toang đi thì bị thằng Tý thằng Được chặn lại, mợ Hai Khỏe nói tiếp:
– – Mày khỏi sạo, cha má đi sang xóm dưới từ sớm không có ở nhà.. Còn mày nói chiếc túi thơm này Bình thường.. Bình thường mà mày bỏ cả Dạ lý hương vào để tao từ từ suy nhược mà chết, nếu không chết cũng không thể có chửa được, vậy mà lúc đó mày nói với tao rằng đờn bà phải thơm tho sạch sẽ, mày có lòng tốt may cho tao để giữ cậu Hai, Bình, tao là chị mày mà, tao với mày cùng một mẹ một cha mà, sao mày có thể tàn nhẫn với tao như vậy hả? Tao đã làm gì có lỗi với mày chưa,? Hả?
Bờ mi Tư Bình trực trào hàng nước mặn, lắc lắc đầu, nước mắt rớt xuống nườm nượp:
– – Chị, đúng là trong đó có dạ lý hương nhưng em không hề biết nó có hại như vậy, em đơn thuần chỉ nghĩ là nó có mùi thơm nhẹ nên mới làm tặng cho chị, chị phải tin em chớ., em là em gái chị cơ mà…! Em làm sao mà đẩy chị vào đường chết.. (nó quay sang Sáu Tài) Sáu Tài, anh bình thường chơn chất không ngờ lại là một kẻ tiểu nhân như vậy, tui đã nói nhiều lần là chị tui không thương anh, anh ôm mộng tương tư làm gì để rồi hành xử bậy bạ, giờ còn vu khống cho tui nữa, có tin tui thưa anh không?
Sáu Tài giương mắt trân trân nhìn Tư Bình, chưa kịp nói đã bị Tư Bình nhanh tay đi lại vả bôm bốp vào mặt, nó chỉ vào mặt Sáu Tài:
– – Cái tội anh bắt cóc đờn bà đã có chồng đủ để cho anh ở tù mọt gông đó..
Sáu Tài không ngờ Tư Bình lại trắng trợn như vậy, những gì nó nói với Tài, Tài còn nhớ rõ từng câu mà:
– – Tư Bình, em định lật lọng hả, chính em đã đưa thơ với chiếc mã não cho tui, em nói bao lời nào là Khỏe thương tui, Khỏe hẹn tui
Tư Bình chặn ngang:
– – Anh bị điên hả, tui nói với anh khi nào, có ai làm chứng không? Có ai không?
Tư Bình quả là đã tính kỹ từng đường đi nước bước, những lần nó gặp Sáu Tài hoàn toàn không có người nào khác, giờ nó nói thế, Sáu Tài cứng họng.
– – Đó, mọi người xem đi, anh ta không hề có bằng chứng, anh ta chỉ đổ oan cho tui thôi.
– – Tư Bình.. Mày gài tao__sáu Tài gằng giọng.
Mợ Khỏe nãy giờ nhìn Tư Bình diễn tuồng, giờ mới nói với nó:
– – Đủ rồi Bình, đừng diễn nữa, tao buồn nôn lắm, mày nói Sáu Tài vu oan cho mày, mày nói dối, chiếc túi thơm mày tặng tao và cái túi đựng vòng mã não của Sáu Tài kiểu cách may hoàn toàn giống nhau, giống đến cả màu chỉ lần đường kim mũi chỉ, cách mày may như thế nào tao còn lạ gì nữa, mày thuận tay trái nên cả hai chiếc túi đều được may từ mép này đi qua, mày còn chối nữa không?
Tư Bình mặt mày tái mét, nhưng vẫn cố trấn tỉnh bản thân. Mợ Hai không cho nó cơ hội giải thích liền nói tiếp:
– – Cả Dạ lý hương ở vùng này không có, mà phải lên tận trên chợ Thị xã mới có chỗ bán, mày đã lên tận đó để mua ở tiệm thuốc Bảy Đức, còn hỏi người ta liều lượng cao nhất nữa mà, sao tao nói có sai không? Dẫn người ra.
Phía trong nhà một người đi ra, Bước chân Tư Bình vô thức mà lùi lại vài bước khuôn mặt nó kinh ngạc cực độ, không nghĩ là mợ khỏe có thể điều tra được như vậy. Người đờn bà đó nhìn Tư Bình rồi nói:
– – Đúng rồi, là cô này nè, cô này mua Dạ lý hương nè. cổ mua tổng cộng hai lần.
Mợ Hai hỏi lại:
– = bà chắc không?
– – Chắc chắn, vì Dạ lý hương ít ai mua lắm, có cô này mua nên tui đặc biệt ấn tượng. Cổ mua 2 Lần, một lần là Dạ lý hương lần sau là mê hương tán.
Mợ Hai:
– – mê hương tán là gì?
Người đờn bà cười tủm tỉm:
– – Là loại thuốc có mùi hương vô cùng đặc biệt, tác dụng cũng rất đặc biệt, dùng để gần gũi nhau thêm say đắm đó mợ.
Mợ Hai thở hắt ra rồi cho người đờn bà ấy ra về, mợ hỏi Tư Bình:
– – Còn gì chối nữa không?….Chưa hết đâu, mày thông minh thật, tỉ mỉ thật, biết tao nghi ngờ nên đưa tao mớ trà sen, mày biết tao thế nào cũng sẽ đem đi nhờ thầy lang kiểm tra cho nên đưa gói trà bình thường để tao không đề phòng mà uống, nhưng tiếc cho mày là đồng bọn mày ngu quá, nó cho số lượng diệp hạ châu quá liều nên tao mới biết, hừm, không sợ địch yếu chỉ sợ đồng đội ngu là có thật nha Bình.
Bấy giờ mọi người mới để ý đến con Quýt đương run như cầy sấy, nó ấp a ấp úng mà hỏi mợ Hai:
– – Mợ.. Mợ..sao.. sao mợ biết…?
– – Người ta nói dục tốc bất đạt, mày vì hấp tấp mà cho nhiều diệp hạ châu đến nổi mùi của nó tao còn đoán được, à, mày tưởng mớ trà dưới bếp là trà của con Bình hả, lầm rồi con ạ, tao đã phát hiện và âm thầm đánh tráo hết chỗ trà đó, nên mới uống ngon lành mấy ngày qua, hôm nay đầy đủ chứng cứ, bọn mày đừng hòng thoát tội..
Chối quanh co một hồi con Quýt cũng khai nhận nó nghe lời con Bình xúi giục, nó bò đến quỳ lại van xin bà hội đồng tha tội cho nó:
– – Bà ơi con biết lỗi rồi, là con lỡ ngu nghe lời con Bình, tại con thương cậu Ba quá nên nhất thời hồ đồ, con hứa con không dám nữa đâu, bà tha cho con đi con trăm lạy ngàn lạy bà mà huhu..
Hồng Nhung từ nãy giờ mới nói:
– – Mày muốn hại chết tao để làm mợ Ba.
– – Con.. con không dám nữa đâu mợ Ba ơi,mợ làm ơn làm phước cứu con, con không muốn ở tù đâu mợ ơi
Hồng Nhung cười khẩy:
– – Cứu mày, tao không tốt như vậy đâu.
Nó xin Hồng Nhung không được liền quay sang mợ Hai Khỏe:
– – Mợ, mợ Hai, mợ..
– – Không bao giờ. Khỏi xin..
Khỏe nhấn mạnh, không cho nó nói hết câu..
Con Quýt nhìn xung quanh, nó bất lực, mợ Ba đâu không thấy, chỉ thấy cái chết sắp cận kề. Nó lao vào đánh túi bụi vào người Tư Bình:
– – Con chó cái, tại mày xui tao, tại mày xui dại tao nè, tao đánh chết mày..
Tư Bình vì quá bất ngờ nên té nhào dưới đất, ôm bụng la thất thanh:
– – Á.. Tránh ra, tao đương có chửa đó..buông tao ra..
Lời nói của Tư Bình không những làm con Quýt ngạc nhiên mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều mắt tròn mắt dẹt, nó liền nói tiếp, hướng mắt về cậu Hai:
– – Tui có chửa rồi, là con của cậu đó..!