Việt lại ngồi vào bàn làm việc, con người của anh ta có tới 90% dành cho công việc. 10% còn lại dành cho ăn với ngủ. Không du lịch, không chơi bời, nếu có đi cùng ai đó chắc chắn cũng phải liên quan tới công việc.
Linh ngồi trên giường, cô không kìm lòng được mà hỏi.
– anh suốt ngày chỉ có công việc, không cảm thấy buồn sao?
– không.
– nhạt nhẽo.
– cô im lặng một chút, lát nữa xong việc sẽ nói chuyện với cô.
– ai cần nói chuyện với anh chứ.
Linh lấy điện thoại ra chơi game, Việt cho cô vào phòng đã là tốt lắm rồi, nếu cô còn nói chuyện làm ảnh hưởng tới anh ta chắc chắn sẽ bị đá ra khỏi phòng không thương tiếc.
1 tiếng sau.
– không đau mắt sao?
Lúc này Việt đang nhìn vế phía Linh, còn Linh thì chăm chú vào liên quân.
– anh cũng nhìn cả ngày vào máy tính, cũng có thấy anh đau mắt đâu.
– giống nhau sao?
Linh bỏ điện thoại xuống, mắt nhìn chăm chú về phía Việt.
– giờ này có ai ship đồ ăn không? Tôi đói.
– chắc có đấy, để tôi gọi cho cô.
Việt đi về phía cửa, tay vừa nắm vào khuy cửa thì Linh từ trên giường bay xuống nắm chặt lấy tay anh.
– anh đi đâu vậy.
Ánh mắt Việt di chuyển xuống tay mình, lúc này Linh vẫn chưa nhận ra, vẫn tiếp tục hỏi.
– anh muốn đi đâu.?
– đi mua đồ ăn cho cô.
– không cần, không ăn nữa.
Linh vẫn nắm chặt lấy tay Việt, không có dấu hiệu sẽ bỏ ra.
– không đói nữa sao?
Tất nhiên là có đói, nhưng nếu phải ở một mình thì cảm giác sẽ kinh khủng hơn rất nhiều.
– không đói nữa.
– sợ ở một mình?
Ai đó vô thức gật đầu, quả nhiên trở thành trò cười cho Tổng giám đốc.
Việt đưa tay lên xoa đầu Linh.
– được rồi, dẫn cô đi cùng. Nhưng mà…
Ánh mắt lại nhìn xuống dưới, não cũng đã bắt đầu hoạt động nên Linh vội vã bỏ tay ra khỏi tay Việt.
– đi mua đồ ăn ở đâu vậy?
– gần đây có nhà hàng ăn đêm.
Linh nếu so Với việt thì chỉ đến vai, người cô còn hơi nhỏ nhắn nữa, cảm giác nếu như Việt cõng Linh đi cả ngày đường cũng chẳng biết mệt.
– đi nhanh một chút.
– chân anh dài như thế đương nhiên anh đi nhanh hơn tôi rồi.
Bước chân Việt cũng vì câu nói ấy mà chậm lại, cho đến khi Linh theo kịp.
– lần này trở về cô nên đi tập thể dục.
– tại sao?
– chậm chạp không tốt.
– con người anh, đúng là vô vị.
Linh đã chẳng thấy được nụ cười trên môi Việt, cô phải đi thật nhanh mới có thể đuổi kịp, cho dù người phía trước đã cố gắng đi chậm lắm rồi.
Đến được nhà hàng mất 10 phút đi bộ, quán đông hơn những gì Linh tưởng tượng. Việt bước vào trong đã nhanh chóng thu hút được sự chú ý của rất nhiều người. Mà cũng phải, đẹp trai y như nam thần, không nhìn mới là lạ.
Linh tự nhìn lại mình, đi với anh ta chẳng khác nào tự hạ nhục bản thân.
– không ăn nữa.
Quay lại nhìn Linh với cái nhìn đầy khó hiểu.
– tại sao?
– tôi muốn về phòng thay đồ.
– sao?
– về thay đồ.
Linh cầm tay Việt kéo đi, không cần hỏi người phía sau có muốn hay không.
Về đến phòng Việt mở cửa đi vào, Linh sang phòng lấy cái váy duy nhất mang theo rồi chạy sang phòng Việt.
– muốn làm gì?
– thay đồ.
– sao không thay bên phòng cô, sang đây làm gì?
– có một mình, không thay được.
Với tốc độ của ánh sáng chỉ vài phút Linh đã vào trong phòng tắm và thay được váy, người ở bên ngoài tâm tư vô cùng phức tạp.
Linh đi từ trong phòng tắm ra, mắt không nhìn Việt nên chẳng thể thấy được sự ngạc nhiên khi Việt nhìn thấy mình.
Chỉ một cái váy cũng khiến cho người ta trở nên rất khác, rất đặc biệt.
– đi thôi..
– ????
– đi tới nhà hàng khi nãy.
– được.
Lần này Linh cảm thấy tự tin hơn hẳn, tuyệt đối không thể khiến bản thân trở thành trò cười trong mắt người khác được.
– cô xem menu đi, muốn ăn gì thì gọi.
– ăn mì.
– vậy gọi cho cô ăn đi, tôi không ăn.
– sao anh không ăn.?
– mới ăn tối, bây giờ còn chưa qua 10 giờ.
– anh không ăn sao tôi ăn được chứ.?
Nói vậy rồi Linh quay sang nói với nhân viên phục vụ.
– cho 2 mì bò.
Rồi quay lại cười với Việt.
– ăn uống như anh sớm muộn gì cũng đau bao tử.
– vậy sao? Vậy trước mắt cô có thấy con heo nào không?
– anh…bảo sao ế.
– không muốn có người yêu và không thể có người yêu, cô thấy khác nhau ở điểm nào.?
– không biết.
Dường như chính Việt cũng không nhận ra khi ở cạnh Linh Việt nói nhiều hơn bình thường, tính cách cũng không còn quá khó chịu, lại còn biết quan tâm người khác nữa.
– anh ăn đi.
Việt dù không đói cũng miễn cưỡng ăn, còn nói thêm.
– lát mua vài món đem về.
– để làm gì?
– nửa đêm không thể ra ngoài mua được.
– không cần, ăn xong đủ no rồi.
”
– thực sự không cần?
– ( gật)
Việt không nói gì nữa, 15 phút sau cả hai đi về. Nhìn về phía bờ biển với muôn vàn ánh đèn, nơi ấy có lẽ để khách tham quan tới hẹn hò. Tự nhiên Linh cảm thấy tiếc nuối, mai phải về rồi, bờ biển đẹp như vậy thật khiến người ta không nỡ.
– tôi muốn đi ngắm biển.
Việt đưa tay lên nhìn đồng hồ.
– gần 11 giờ rồi, vẫn muốn đi sao?
– mai về rồi mà.
– vậy đi thôi.
Cả hai bước về phía ấy, còn vài bước nữa là tới nơi thì có một đứa bé khá dễ thương chạy tới.
Con bé đưa giỏ hoa về phía trước, nói chuyện vô cùng dễ thương.
– cô chú mua hoa không ạ.?
Việt nhìn con bé, ánh mắt lo lắng.
– muộn như thế này sao cháu còn ở đây? Nguy hiểm lắm.
– mẹ cháu bị ốm không đi được. Cháu định bán nốt chỗ hoa này rồi sẽ về.
– vậy để chú mua hết nha.
– thật ạ.
Con bé có vẻ rất vui, nhìn vào đôi mắt lấp lánh của nó cũng đủ hiểu.
Việt đưa cho con bé 2 tờ 500k.
– không cần trả lại. cháu mau về nhà đi, đêm hôm ở ngoài không tốt.
Con bé cảm ơn rối rít, lúc đi còn không quên cảm ơn.
– con chúc cô chú hạnh phúc ạ. Người yêu chú rất xinh đẹp.
Nhìn nụ cười ngây thơ của nó mấy ai không động lòng. Chỉ là sau lời chúc ấy cả hai ai cũng ngượng ngùng.
Việt đưa giỏ hoa cho Linh.
– tặng cô.
– hết sao?
– ừm. Mau về thôi, cũng khá muộn rồi.
Linh chưa từng nhận được nhiều hoa như thế. Nụ cười như đóa hoa đang nở rộ.
Đi được một lát Linh hỏi nhỏ.
– anh hay giúp đỡ người khác như vậy sao?
Một cái nhìn đầy khó hiểu.
– cô nghĩ tôi chưa từng giúp ai?
– không phải, chỉ là tôi thấy con người anh bình thường ít nói.
– vẻ ngoài không nói lên được gì đâu. Mau đi thôi.
Linh lẽo đẽo đi phía sau, hại ai kia cứ một lát phải quay đầu lại.
– đi lên phía trước.
– tại sao?
– bị bắt đi mất tôi không đền được.
– ai mà thèm bắt chứ.
Việt quay đầu lại, ánh mắt tự nhiên chuyển qua trạng thái hoảng loạn, rồi cứ nhìn chăm chăm về phía sau Linh. Biểu cảm ấy khiến cho Linh lo lắng, bất an, giọng nói cũng trở nên ấp úng.
– sao…sao vậy? Anh làm sao vậy?
– phía sau cô…có….có…ma….
Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến Linh giật bắn người, nhanh hơn tốc độ ánh sáng cô chạy tới ôm chầm lấy Việt, sợ hãi quá mức mà òa khóc.
Việt không ngờ sự việc lại thành ra như thế, bối rối không biết làm thế nào. Vòng tay ôm chặt cô gái trong lòng.
– không sao, không sao rồi.
– ( nức nở…)
– không sao đâu…đừng khóc..
– nó đi chưa?
– ai?
– con ma nó đi chưa?
– đi rồi.
Việt không còn cách nào ngoài nói dối, để Linh biết mình bị lừa chắc sẽ lao vào cấu xé anh mất. Im lặng không thừa nhận là thượng sách.
– thôi nín đi, đừng khóc..
Linh rời khỏi vòng tay an toàn ấm áp của Việt, mắt đỏ hoe vì khóc. Việt lấy khăn trong túi áo lau mặt cho Linh, cảm giác rất kì lạ, tạm thời vẫn không thể định nghĩa được nó là gì.
– về thôi, đi phía trước tôi.
Linh đi đằng trước, biết có Việt đi phía sau nên yên tâm hơn một chút. Thi thoảng quay đầu nhìn lại xem Việt có đi đâu không, thấy được khuôn mặt lạnh lùng kia rồi sẽ không sợ hãi nữa.
Về tới phòng Việt, Linh vẫn còn sợ, cô ngồi trên giường, hai tay nắm chặt vào nhau. Việt lúc ấy cảm thấy có lỗi, lấy cho cô một ly nước ấm.
– uống đi, như vậy tâm trạng sẽ đỡ hơn.
– anh khóa cửa chưa?
– khóa rồi.
– khi nãy…anh thực sự thấy nó sao?
– không sao nữa rồi, sẽ không thấy nữa.
Linh vẫn còn vô cùng căng thẳng, hai tay vẫn nắm chặt cả người run rẩy.
Việt không biết làm thế nào liền kéo Linh vào lòng.
– không phải sợ, có tôi ở đây.
Nếu biết trước Linh nhát như vậy đã không trêu chọc cô. Bản thân cũng thật quá đáng rồi.
– xin lỗi..
Câu nói ấy rất nhỏ, Linh cũng chẳng thể nghe thấy được, trong lòng vẫn còn một chút hoảng loạn.
Họ cứ ngồi như thế đến khi Linh ngủ thiếp đi, Việt đặt cô xuống giường cẩn thận đắp chăn lại.
Nhìn gương mặt say ngủ kia không kìm lòng được mà đưa tay vuốt nhẹ má, vén vài sợi tóc trên mặt.
Cô gái này lúc ngủ cũng thật đáng yêu.