thật không ngờ nha, người như cậu mà cũng có lúc đứng ra bảo vệ một cô gái.
– Cô ấy là người yêu của tôi.
– Thôi được rồi, lần này về nước là có việc muốn nhờ cậu.
– có chuyện gì.
– ngồi xuống đã, nếu như cô gái này đã là người phụ nữ quan trọng với cậu thì nghe Cuộc Nói Chuyện Giữa chúng ta cũng không có gì.
Cô gái đó ngồi một ghế còn Việt với Linh ngồi một ghế.
– Tôi muốn bàn với cậu về chuyện hợp tác với công ty của tôi.
– Cậu vừa mới về nước, không đầu quân cho công ty của tôi mà lại làm cho công ty khác?
– Cậu cũng biết công ty của cậu không phù hợp với chuyên ngành của tôi mà. Với lại công ty này là chi nhánh do bố mẹ tôi mở, không thể nào bỏ đi mà làm cho cậu được.
– có thể đưa cho tôi xem bản kế hoạch được không?
– Tất nhiên là tôi có mang theo, cậu cứ suy nghĩ kỹ đi. Vụ làm ăn này chắc chắn sẽ không để cậu phải chịu thiệt.
– Vậy tôi sẽ xem thêm.
– Thôi đi về đây. Cứ nghĩ là cậu chưa có bạn gái nên muốn dùng mỹ nhân kế để thuyết phục cậu. Nhưng xem ra lần này thất bại rồi.
– để tôi tiễn cậu.
– không cần( quay sang cười với Linh) tôi về nha.
Linh gật đầu với cô ta. Thật không nghĩ một người như Việt lại có bạn thân là con gái.
Linh ngồi xuống ghế mở tivi lên xem, thái độ thản nhiên của Linh khiến cho Việt cảm thấy rất kinh ngạc.
– em không hỏi người đó là ai sao?
– là ai?
– bạn của anh.
– như vậy có gì đặc biệt.
– em không ghen à?
– không.
– ( hơi thất vọng) Tại sao?
– Vì em tin người đàn ông của mình.
Tính ra thì tổng giám đốc của chúng ta rất dễ dụ, chỉ vài ba câu nói ngọt ngào của Linh cũng khiến anh ta cảm thấy vui đến không thể nào che giấu được.
– tổng giám đốc, đã đến giờ đi làm rồi, anh còn không mau chuẩn bị. Anh sắp từ một tổng giám đốc ưu tú gương mẫu thành một người chuyên đi muộn rồi đấy.
– anh biết rồi.
Trên đường đi.
– từ tối nay em sẽ về nhà em, không thể cứ mãi ở chung với anh được.
– mẹ anh vẫn chưa về mà.
– sẽ về sớm thôi, chúng ta chưa kết hôn sao có thể ở chung với nhau như thế.
– Vậy chúng ta mau kết hôn đi.
– ai muốn kết hôn với anh chứ?
– bên cạnh anh có rất nhiều cô gái, người nào cũng muốn kết hôn với anh.
– anh dám..
– anh Đương nhiên là không dám ( cười).
Linh lấy điện thoại gọi cho mẹ, cô muốn báo cho mẹ biết là tối nay cô sẽ về ăn cơm với mẹ.
Gọi mãi mà mẹ không nghe máy, cảm giác giống như mình bị bỏ rơi vậy.
– Em làm sao thế?
– Em gọi mà mẹ không nghe máy.
– Có lẽ mẹ đang bận, lát nữa mẹ sẽ gọi lại thôi.
Một lát sau mẹ Linh gọi lại thật.
– alo mẹ, tối nay con về ăn cơm với mẹ nhé.
– con về làm gì? Mẹ không có nhà đâu.
– mẹ đi đâu?
– đi du lịch rồi, con có về cũng chỉ một mình, không ai nấu cơm cho mà ăn đâu.
– sao mẹ đi du lịch mà mẹ không nói gì với con?
– mẹ thấy con bận nên không nói. Tạm thời con kia ở bên nhà Hoàng Việt đi. Con gái ở nhà một mình không an toàn.
– mẹ để con ở cạnh một người đàn ông thì mẹ cảm thấy an toàn sao?
– có thể xảy ra chuyện gì? Mẹ lại đang mong chuyện không an toàn đó xảy ra đấy. Con cứ mãi không có người yêu không thấy mất mặt à. Thôi mẹ tắt máy đây.
Mẹ Linh tắt điện thoại rồi quay sang nháy mắt với mẹ Hoàng Việt.
– Cứ tình hình này thì sớm muộn gì tôi với bà cũng sẽ có cháu. Lần này bỏ nhà đi thực sự là thấy rất đáng.
– cháu trai thì tôi sẽ đặt tên, còn là con gái thì cho bà đặt.
– hai bà già lại muốn cố quyền của cặp đôi trẻ hay sao đây?
– Mong đợi ngày này lâu lắm rồi, lần này bằng cách nào cũng phải vun đắp cho chúng nó.
Việt thấy tâm trạng Linh có chút không vui nên hỏi.
– Mẹ nói gì?
– mẹ em thật là quá đáng nha, đi du lịch mà không cho em đi cùng. Thời gian tới em sẽ ở lại nhà anh.
– thật à?
– Anh làm gì mà có vẻ vui quá vậy?
– không, không có gì.
Việt sao có thể không vui được, tình yêu mới chỉ vừa chớm nở lương nhiên là mong muốn được ở bên cạnh rồi.
– lần công tác tới này anh sẽ cho em đi cùng, lúc ấy sẽ đưa em đi du lịch.
– công tác ở đâu?
– bí mật, lúc ấy sẽ nói cho em biết.
Vào tới văn phòng, Linh lại tiếp tục công việc của mình. Cô chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào Việt, chưa từng nghĩ chỉ cần yêu được một người đàn ông giàu có thì sẽ không cần làm việc nữa. Trước cũng vậy mà sau này cũng sẽ không thay đổi.
Việt cũng như Linh, ở nhà thì thế nào cũng được nhưng tới công ty đều mang thái độ vô cùng nghiêm túc, mỗi người một công việc.
Từ lúc tới công ty cho đến khi nửa buổi sáng thì có tất cả 10 người đi vào phòng gặp Việt. Người thì đem tài liệu, người thì xin chữ ký, người thì báo cáo, cảm giác giống như bộ não của việc hoạt động không bao giờ được nghỉ.
Mỗi người làm việc ở những bộ phận khác nhau thì sẽ có công việc khác nhau. Nhưng người quản lý tất cả mọi thứ như Việt thì phải suy nghĩ tất cả những suy nghĩ của người khác, chỉ nghĩ đến những điều đó thôi đã khiến cho Linh cảm thấy đau lòng.
Cô có chút không kìm nén được mà đi tới ôm Việt từ phía sau, đầu dựa vào vai anh.
– Em làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?
– Em không sao, anh có mệt lắm không?
– Anh không mệt. Còn phải cố gắng để kiếm tiền nuôi em sao cho thật mập.
– em không thích mập. Anh đọc tài liệu tiếp đi, em giúp anh bóp vai.
Việt quay lại nhìn Linh.
– em tốt nhất tránh xa anh một chút.
– tại sao? ( hơi buồn)
Một cái chạm nhẹ lên má, một cái nhìn đầy yêu thương còn có chút không kìm chế.
– vì mỗi khi nhìn em anh không thể nào tập trung vào công việc được. Thực sự rất muốn bỏ tất cả mọi thứ để ôm lấy em. Hay là…
Việt còn chưa kịp nói hết câu thì Linh đã lập tức chạy về phía bàn làm việc của mình.
– anh làm tiếp đi em còn rất nhiều việc.
– Em làm gì mà phải đỏ mặt như thế. Anh cũng chỉ là muốn ôm em một cái thôi mà.
– anh mau làm việc đi. Lát nữa sẽ có thêm vài chục người tới tìm anh đấy.
– em là đang nghi ngờ khả năng làm việc của anh đấy à?
– anh không phải cần kiếm tiền để sau này nuôi em sao?
Việt bỏ tập rài liệu xuống rồi đi đến ngồi cạnh Linh.
– anh còn muốn chăm sóc thêm rất nhiều người nữa.
Linh phụng phịu, bộ mặt dỗi hờn nhìn chỉ muốn béo má một cái.
– tổng giám đốc thì giỏi rồi. Còn có khả năng nuôi thêm nhiều tiểu tam nữa.
Việt búng nhẹ vào mũi Linh rồi hôn lên trán cô.
– em đang nghĩ đi tận đâu vậy. Anh muốn nói là sau này sẽ chăm sóc cho mẹ của chúng ta, và cho cả con của chúng ta nữa. Em thử tính xem, như vậy có phải là rất nhiều người không?
Chỉ một câu nói ấy thôi cũng khiến cho Linh cảm động, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt Việt. Anh ta từ từ cúi xuống, khi môi sắp chạm môi thì có tiếng gõ cửa, cả hai đều giật mình ai về chỗ người ấy.
– vào đi.
Anh trợ lý từ bên ngoài đi vào, tay cầm theo rất nhiều hồ sơ.
– tổng giám đốc, tôi đã điều tra xong rồi. Tình hình công ty bên ấy làm ăn rất phát đạt, dự án lần này cũng được xem là có triển vọng. Nếu như kết hợp với công ty của chúng ta thì chắc chắn sẽ đem lại lợi nhuận rất lớn.
– sắp xếp cho tôi một cuộc hẹn với bên đó.
– Tôi biết rồi.
Trước khi ra ngoài anh trợ lý đó còn nhìn Linh cười vô cùng khó hiểu, làm Linh ngượng ngùng đến đỏ cả mặt.
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy tập tài liệu, Linh có cảm giác giống như mình đến công ty không phải để làm việc.
– Tổng Giám Đốc, anh có việc gì cho em làm không? Ví dụ như đi pha cà phê hay là photo tài liệu chẳng hạn?
– không.
– Vậy anh có cần em giúp anh soạn thảo văn bản hay sắp xếp hồ sơ gì không? Hay có cần em tiếp khách hàng nào đó không?
– Tạm thời thì không cần.
– không có việc gì cho em làm thật à? Hay anh chuyển em về bộ phận thiết kế đi, em ngồi không thế này rất chán.
– Nếu em cảm thấy buồn quá thì có thể ngắm nhìn anh cũng được, anh rất sẵn lòng.
– không muốn, em muốn được làm việc.
– Vậy thì em đặt cơm trưa nay đi, chúng ta sẽ ăn trong văn phòng chứ không ra ngoài.
– như vậy cũng được gọi là công việc sao?
– em ngoan ngoãn đọc hết tài liệu ở trên bàn cho anh. Sau đó sẽ có công việc để em làm, tạm thời em vẫn chưa quen.
– em biết rồi.
Công việc của Linh Việt đã thay cô làm hết một nửa, phần còn lại là do trợ lý làm. Việt không muốn tạo cho Linh quá nhiều áp lực, công việc thư kí tưởng chừng đơn giản nhưng nó cũng có nhiều thứ phức tạp.
Buổi trưa, khi người ta còn chưa kịp giao cơm tới thì cô bạn từ thời đi học của Việt xuất hiện tại văn phòng.
– cậu tới đây làm gì?
– không phải nói sắp xếp cho tôi một cuộc hẹn hay sao? Được làm việc với công ty lớn, đương nhiên phải bỏ hết mọi công việc lại tớ gặp cậu rồi.
– cũng đâu cần phải như vậy, trên phương diện làm ăn thì đôi bên cùng có lợi.
– không có chút vấn đề riêng tư nào sao?
– Tôi chưa bao giờ để tình cảm xen vào công việc.
– cậu đúng là một tên tẻ nhạt.
– lần sau tới tìm tôi thì tìm vào giờ làm việc.
– đồ trọng sắc khinh bạn.
Linh cũng không có thành kiến gì với bạn của Việt, vì theo như cách nói chuyện của người con gái này thì khá tự nhiên, mặc dù khi gặp lần đầu cũng không thấy ưa cho lắm.
Cô ấy đặt một thêm một tập tài liệu nữa lên bàn làm việc của Việt.
– cậu xem thêm cái này nữa đi.
– Đây là cái gì?
– bản kế hoạch này là do trưởng phòng của công ty tôi làm. Cậu ấy mới đi tu nghiệp bên nước ngoài về, khả năng chắc chắn không tệ.
– được rồi.
Sau khi bàn bạc công việc xong với việc thì cô gái ấy mới quay qua nhìn Linh.
– xin lỗi vì làm phiền, à chưa giới thiệu, tôi tên Quỳnh. Thôi đi đây, trả lại không gian riêng tư cho hai người.
Quỳnh vừa ra ngoài thì người ta giao đồ ăn tới, ship đồ ăn thôi mà cũng đẹp trai tới như vậy.
Mặt ai đó bắt đầu chuyển dần sang màu đen, anh giao đồ ăn chẳng làm gì cũng bị nhìn tới đông cứng cả người.
Sau khi anh ấy đi,túi đồ ăn vừa hạ xuống mặt bàn cũng là lúc Linh cảm nhận sự bất thường.
– anh làm gì nhìn em?
– em nhìn người ta làm gì? Cậu ta cùng lắm chỉ qua 20 tuổi.
– đây người ta gọi là thưởng thức cái đẹp. Đừng nói là anh đang ghen nha.
– từ khi nào em biết cảm thụ cái đẹp vậy.
– từ khi gặp anh.
Tâm trạng của Việt cũng bởi câu nói ấy mà dịu đi một chút.
– nói thế nào thì nói tổng giám đốc của em vẫn là đẹp trai nhất.
– thật sao?
– em nói tất cả đều là sự thật mà.
Đúng là tất cả những ai khi yêu vào đều trở nên rất không bình thường. Từ một tổng giám đốc đến cả lời nói còn tiết kiệm, nhưng khi yêu vào lại trở thành một người tính cách vô cùng trẻ con.
– ăn cơm đi, sau khi tan ca sẽ đưa em đi chơi.
– đi đâu?
– đều do em quyết định
buổi chiều vẫn như cũ, Linh vẫn là một cô thư ký nhàn rỗi nhất trong lịch sử.
Nhìn đồng hồ đến giờ tan ca Linh mới cảm thấy có sự sống.
– tổng giám đốc à, sao bây giờ em cứ có cảm giác trông ngóng đến giờ để được về đến thế?
– về nhà hay ở công ty không phải đều có anh bên cạnh hay sao?
– Ý em không phải như thế. Em muốn làm việc.
– mai sẽ sắp xếp việc cho em làm, bây giờ chuẩn bị đi về.
– mai sẽ cho anh làm việc thật sao?
– thật. Cô gái của tôi, em thật khác người.
– Dù sao thì ngồi không mà hưởng lộc là không tốt mà.
– anh biết rồi.
Sau khi đã lên xe Việt hỏi Linh.
– Em muốn đi đâu chơi? Trung tâm thương mại hay tới nhà hàng ăn tối?
– Anh không nghĩ được ra nơi nào lãng mạn hơn à. Ví dụ như đến khu vui chơi hoặc công viên nước chẳng hạn.
– mấy nơi đấy chỉ dành cho trẻ con thôi.
– Em mặc kệ, em muốn tới công viên nước.
– thôi được rồi. Em muốn đi đâu cũng được.
– à ghé qua khu mua sắm một chút, em muốn mua đồ.
Việt chở Linh tới khu mua sắm, cô liền chọn 2 cái áo có hình Doraemon.
– thế nào? Có phải rất đáng yêu không?
– nhìn trẻ con muốn chết.
– Anh mau vào thay đi.
– không được.
– Tại sao không được?
– Anh đường đường là tổng giám đốc làm sao có thể ăn mặc cái này.
– Vâng thưa Tổng Giám Đốc. Bây giờ đã hết giờ làm việc, anh đi hẹn hò với em chứ đâu phải đi họp. Anh ăn mặc nghiêm túc như thế không thấy mình có vấn đề à?
– anh không thấy có vấn đề gì hết. Trước giờ anh chưa từng mặc như thế. Thực sự không quen cho lắm.
– Bây giờ anh muốn tự mặc hay để em giúp anh mặc.
– không mặc không được sao?
– được. Nhưng không hẹn hò gì nữa hết, về nhà đi ngủ.