“Kết quả sau khi tốt nghiệp năm nhất trung học, Tiểu Phàm chết sống không chịu xuất ngoại, ba ba của Tiểu Phàm đã nói, nếu không xuất ngoại, nhất định phải thi cho được vào trường Nhị Trung. Kỳ thực trong lòng dì rất cao hứng, dì biết thực lực của Tiểu Phàm, nó nhất định sẽ thi được vào trường Nhị Trung. Kết quả thì sao chứ, thằng bé mới học ở Nhị Trung được một năm, thành tích liền giảm xuống. Nó nói là bị các tiểu cô nương quấy rầy nó, ba ba của Tiểu Phàm liền lại nổi lên lo lắng, bảo lại cho Tiểu Phàm đi nước Mĩ để học. Tiểu Phàm mặc kệ, nó vừa khóc lại vừa làm ầm ĩ, yêu cầu phải được chuyển trường. Chuyển trường thì cứ chuyển trường đi, nhưng nó lại muốn phải chuyển đến trường Thất Trung ở phía nam thành phố. Lúc đó chúng ta đều choáng váng, nhưng mà Tiểu Phàm thật ngang ngược, mà ba nó đến cùng lại vẫn là cưng chiều con mình, cuối cùng rốt cục liền đã thỏa hiệp rồi.”
Mồ hôi lạnh từ trên ót An Hồng chảy xuống.
“Sau khi Tiểu Phàm học Thất Trung, thì con đã đến nhà chúng ta chơi. Con chính là người bạn gái đầu tiên mà Tiểu Phàm đã mang về nhà đó. Có lẽ khi đó, chính hai đứa các con không có cảm giác gì, nhưng mà dì cùng ba Tiểu Phàm liếc mắt một cái là nhận ra tâm ý của Tiểu Phàm đối với con. Con chính là mối tình đầu của đứa nhỏ này rồi.”
“Lúc đó ba ba của Tiểu Phàm liền bàn bạc với dì, tốt nghiệp trung học xong thì nhất định phải làm cho Tiểu Phàm xuất ngoại. Dì cũng cảm thấy như vậy mới đúng. Kết quả hết cấp ba, lại xuất hiện một màn tương tự. Tiểu Phàm không chịu xuất ngoại. Ba của Tiểu Phàm đã nói, không xuất ngoại thì phải thi vào Thanh Hoa. Lúc đó ở trong lòng dì đã thở dài rồi, ba ba của Tiểu Phàm thật sự không hiểu biết thực lực của con trai mình rồi! Tiểu Phàm từ nhỏ đến lớn, việc đi họp phụ huynh đều là do dì đảm nhiệm, sổ liên lạc cũng đều là do dì ký. Thành tích của Tiểu Phàm như thế nào, dì đều hiểu biết hết.
Bất quá, chỉ cần nó phát huy bình thường, việc thi vào trường Thanh Hoa cũng không có vấn đề gì.”
“Tiểu Phàm thật sự đã thi được vào trường Thanh Hoa. Nghỉ hè năm ấy, nó rất vui vẻ, còn đi đến nhà dì ở Hắc Long Giang để nghỉ hè. Không nghĩ tới sau khi trở về, chúng ta đi đến nhà của anh trai dì ăn cơm, Giang Nghiên Nhi nói với Tiểu Phàm, con đã tình nguyện điền vào học ở đại học Z. Lúc ấy bỗng chốc Tiểu Phàm liền như phát điên lên rồi. Ngày đó mưa rơi thật sự lớn, sau khi chúng ta về nhà, xe vừa dừng hẳn, nó mở cửa xe liền chạy ra ngoài, dì không thể nào đuổi kịp nó được.”
“Sau này, Tiểu Phàm cũng không đi báo danh ở Thanh Hoa, học lại một năm, không hiểu vì sao lại thi được vào đại học Z. Lúc đó trong lòng dì đã cảm thấy, chuyện này đại khái có liên quan tới con rồi. Thẳng cho đến khi nó dẫn con về nhà, nói con là bạn gái của nó, dì và ba Tiểu Phàm mới nghiêm chỉnh xâu chuỗi liên hệ lại những chuyện của nó từ nhỏ đến lớn. Thì ra, cái thằng bé ngốc này, từ trước đến giờ nó luôn luôn theo đuổi con.”
“. . .” An Hồng không biết phải nói cái gì.
“Cho nên lúc trước ba ba của Tiểu Phàm mới có thành kiến đối với con. Dì tin tưởng con có thể lý giải được chuyện này. Con phải biết rằng, thời điểm Tiểu Phàm bị cắt chân, dì luôn luôn ở bên cạnh nó. Nhìn đứa nhỏ mà dì đã đi theo nó suốt gần 20 năm, hiện giờ đột nhiên bị thiếu đi một chân, khi đó, không cần nói đến ba của Tiểu Phàm, mà ngay cả dì nữa, cũng đều rất hận con! Tiểu Phàm là một đứa nhỏ xuất sắc như vậy, nhưng mà từ nay về sau, nó cũng đã không thể chạy không thể nhảy được nữa rồi. Nó mới chỉ có 20 tuổi đầu! Con không hiểu được khi đó dì đã trải qua những ngày như thế nào đâu. Thật sự là, mỗi ngày đều lấy nước mắt để rửa mặt. Mãi cho đến vài năm sau, Tiểu Phàm về nước, vào làm ở trong Vũ Hoa, trong lòng của chúng ta mới chậm rãi ổn định dần xuống. Dì biết rõ chuyện Tiểu Phàm đã đổi lại tên của cụm nhà biệt thự, nó vẫn chưa quên được con, nhưng mà dì thật sự không nghĩ tới, nó lại đi tìm con.”
“Thẳng đến khi Tiểu Phàm nói lên chuyện chia tay với Khổng Lam, khiến cho thiếu chút nữa đã làm cho Vũ Hoa bị sụp đổ xuống. Dì và ba nó mới biết được, đó là bởi vì con.”
“Tiểu Phàm gặp phải sự cố trên tàu hỏa, chúng ta là người biết đến tin này trễ nhất. Tiểu Hứa đã nói với dì, con là người thứ nhất chạy tới bên người Tiểu Phàm. Lúc đó dì liền nghĩ, thôi đi, cho dù ba ba của Tiểu Phàm có nghĩ như thế nào đi chăng nữa, lần này dì nhất định phải giúp đỡ cho Tiểu Phàm rồi.”
“Kỳ thực cũng không cần thiết phải có dì hỗ trợ, Tiểu Phàm đã tìm thời gian, kể lại những chuyện đã xảy ra trong năm đó, còn có chuyện mấy năm nay con đã gặp phải nữa, tất cả đều giải thích lại cho ba nó nghe. Lúc đó dì cũng đang ở đấy, sau khi nghe xong, dì nhìn sang ba ba của Tiểu Phàm, chỉ biết, ông ấy sẽ không còn chất vấn con nữa.”
“Có lẽ trong lúc nhất thời, hai đứa các con ở chung với nhau vẫn sẽ có chút vấn đề. Nhưng mà dì tin tưởng, qua một thời gian lâu dài rồi, con sẽ cảm nhận được, ba ba của Tiểu Phàm đã chấp nhận con rồi. Hồng Hồng, con cứ tin tưởng ở dì Bội đi.”
Giang Bội khóc, An Hồng cũng khóc. Cô gắt gao lôi kéo tay của Giang Bội, gật đầu nói: “Con tin tưởng dì, dì Bội!”
“Vậy là tốt rồi, đừng khóc nữa! Nhớ kỹ, về sau con cũng không cần khơi lại cái chuyện tiền nong kia nữa.”
“Vâng!”
Giang Bội cùng An Hồng đi trở về phòng khách. Mắt của hai người đều là hồng hồng. Lộ Kiến Vũ cùng Lộ Vân Phàm cũng vừa từ trên lầu hai xuống dưới. An Hồng nhìn về phía Lộ Vân Phàm, phát hiện ra, ánh mắt của anh vậy mà cũng có chút hồng hồng.
Lộ Vân Phàm nhìn thấy An Hồng, mày rậm hơi nhíu lại, đưa tay lau khóe mắt cô, nói: “Thế nào mà mắt lại đỏ giống như con thỏ vậy?”
An Hồng sẳng giọng: “Không phải là anh cũng như vậy hay sao!.”
Lộ Vân Phàm nhíu mày: “Nào có, là do hạt cát đã bay vào ánh mắt anh đó chứ!”
An Hồng nhìn bộ dạng không phục của Lộ Vân Phàm, “Phì” một cái, liền cười ra tiếng.
Bọn họ chuẩn bị đi về nhà, Lộ Kiến Vũ mặt vẫn trầm xuống như trước. Lại dặn dò với Lộ Vân Phàm vài câu, sau đó lại nói với An Hồng: “Hồng Hồng, chuyện trước kia chúng ta đều không cần nhắc đến nữa! Hiện tại bắt đầu cuộc sống mới, hàng ngày con và Tiểu Phàm phải chung sống với nhau cho thật tốt, có biết hay không?”
An Hồng gật đầu: “Dạ con biết rồi ba!”
Giang Bội đưa hai người bọn họ ra khỏi cửa. Lộ Vân Phàm trầm ngâm một giây, sau đó xoay người cầm lấy tay của Giang Bội, nói: “Dì Bội, chính dì phải chú ý thân thể đấy, chúng con đi đây!”
Giang Bội ngây ngẩn cả người, miệng nhếch lên, khóc nức lên tựa như một đứa trẻ vậy.
Lộ Vân Phàm quýnh lên, luống cuống tay chân vỗ vỗ vào vai bà: “Thôi mà! Dì đừng khóc nữa, sớm biết như vậy, con liền không gọi thế!”
“Hu hu hu hu. . . Thằng nhóc xấu xa này!” Giang Bội khóc to, “Hai đứa trên đường lái xe cẩn thận đấy.”
“Vâng! Được rồi, được rồi, dì đi vào nhà đi.”
Thẳng đến xe đã chạy đi thật xa rồi, qua kính chiếu hậu, Lộ Vân Phàm vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của Giang Bội vẫn còn đứng ở trước cửa nhà, một bên gạt lệ, một bên vẫy tay.
Xe chạy đến Hồng An Hoa Uyển, An Hồng cùng Lộ Vân Phàm tay nắm tay bước xuống xe, đi trên con đường mòn ở trong rừng trúc. An Hồng ngẩng đầu lên nhìn trời. Ánh trăng xuyên thấu qua lá trúc, rắc ánh sáng tinh tế rải rác xuống, trải dài lên trên vai bọn họ. An Hồng híp mắt lại nhìn ánh sao sáng ngời nằm rải rác trên bầu trời, ôm lấy cánh tay Lộ Vân Phàm liền đếm: “Một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao. . .”
Lộ Vân Phàm dừng bước chân lại, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, dịu dàng hỏi: “Bà xã à, em đang đếm cái gì đấy?”
“Em luôn luôn tin tưởng, bọn họ đều ở trên trời.” An Hồng tựa đầu ở trên vai Lộ Vân Phàm, “Bọn họ đang ở trên đó nhìn chúng ta, nhìn chúng ta hàng ngày sống hạnh phúc vui vẻ.”
Lộ Vân Phàm biết An Hồng đang nói đến cái gì, anh cười một chút, nói: “Một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ lên trên trời mà.”
“Phi phi phi, chớ nói nhảm, lời nói của trẻ con không tính!”
Lộ Vân Phàm cười đến càng vui vẻ hơn: “Anh còn chưa nói xong đâu đấy, đại khái cần. . . phải tiếp tục qua một trăm năm nữa kia!”
“Một trăm năm nữa, không phải là anh đã biến thành lão yêu quái rồi hay sao, xấu chết người đi được.”
“Sợ cái gì, em cũng sẽ trở thành lão yêu quái rồi! Hai người chúng ta là yêu quái cũng vẫn ở cùng nhau, mãi cho đến có một ngày, cùng bay lên trời trở thành thần tiên.”
An Hồng bị Lộ Vân Phàm chọc cười. Cô liền cười lên một trận, sau đó liền nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lộ Vân Phàm, trên mặt anh tràn đầy biểu cảm êm dịu.
An Hồng nói: “Chúng ta sẽ không bao giờ chia tách nhau ra nữa!”
Lộ Vân Phàm gật gật đầu, vẻ mặt ôn nhu: “Đúng thế! Chúng ta sẽ không bao giờ chia tách nhau ra nữa!”
Nói xong, anh liền nhắm mắt lại, cúi đầu. Lá trúc nhẹ nhàng lay động, ánh trăng màu trắng bạc chiếu lên bóng dáng quấn quýt si mê của bọn họ, chiếu lan tràn đến cuối đường. Nơi đó, là nhà của bọn họ!
Các vì sao ở trên trời như đang nháy mắt, nước mắt An Hồng chảy xuống…
Cô nghĩ, mọi người trên trời, có phải ai cũng đều nhìn thấy như vậy hay không? Hai chúng con đều sẽ hạnh phúc!