Khiêm chở Nhi tới thẳng bệnh viện tỉnh A. Nhi mặc đồ chống nắng, trùm khẩu trang kín mặt, đứng xa xa nhìn Khiêm nói chuyện với bác sĩ.
– Chào bác sĩ, tôi là bạn của con gái bệnh nhân, tôi tới làm thủ tục chuyển viện.
– Rất tiếc phải từ chối cậu. Bệnh viện qui định rõ ràng chỉ người thân trong gia đình mới được phép yêu cầu chuyển viện.
– Con gái bác ấy bận đi công tác, chưa về kịp. Mà bệnh thì đâu có chờ ai.
– Vậy cậu cần có giấy ủy thác của con gái bệnh nhân, có chứng thực của xã.
Khiêm cau mày nhìn bác sĩ, rồi lại nhìn cô nàng “ninja”, thở dài.
– Được! Tôi đi lấy giấy ủy thác. Các người lo thủ tục, khi tôi về là chuyển đi ngay. Đừng để tôi phải chờ đợi.
Một bước đi thẳng tới chỗ Nhi, không thèm nghe xem bác sĩ có đồng ý không.
– Nhi! Họ cần giấy ủy quyền em cho anh, họ mới chuyển viện cho mẹ.
– Được, em sẽ ra xã xin giấy viết liền cho anh.
– Ừ
Họ cùng ra xã làm giấy ủy quyền, xong xuôi quay trở lại bệnh viện làm thủ tục đưa bà Thanh Vy lên bệnh viện Ung Bướu thành phố. Khiêm vô phòng bệnh, bà Vy đã tỉnh, nhưng vẫn rất yếu ớt, không nói được nhiều. Khiêm gật đầu, lễ độ chào bà.
– Chào bác! Cháu tên Khiêm, bạn của Nhi. Tháng này cô ấy có lịch quay ở xa, không về được, nên nhờ cháu làm thủ tục chuyển viện cho bác.
– Chắc con bé…lo…kiếm…viện phí….con…nhóc….khờ
Bà Vy nói được mấy câu thì thở mệt nhọc, từ khóe mắt chảy ra dòng lệ đau lòng, y tá phải gắn chụp oxi. Nhi nhìn mẹ qua lớp cửa kính mà bụm miệng khóc, cô ngồi thụp xuống, dựa vào tường vì sợ mẹ thấy. Cô khóc, khóc thỏa bao hờn dỗi, uất ức. Tại sao cô không được chạy lại ôm mẹ. “Con thương mẹ, con nhớ mẹ quá”. Những lời nói gào thét trong lòng. Từ lúc trưởng thành, Nhi chưa bao giờ nói thương mẹ, ông trời cho mẹ thêm cơ hội để nghe, vì sao còn cướp đoạt của cô cơ hội để nói. Nhi khóc, tự đánh vào ngực mình thùm thụp, đứa con bất hiếu này….đến lúc mẹ bệnh vẫn khiến mẹ lo lắng… huhuhu. Bàn tay cô được nắm chặt trong bàn tay khác, Nhi ngước mặt nhìn lên người đàn ông. Anh ngồi một chân trước mặt Nhi, tay vẫn nắm tay cô.
– Em muốn mẹ đau thêm hay sao lại hành hạ mình, hửm!
Nhi cúi mặt, cố nín khóc, mặt mũi đỏ như cà chua, nhìn yếu đuối và đáng yêu lạ. Chợt Khiêm ôm đầu cô tựa vào ngực mình, nơi trái tim đang lỗi nhịp thổn thức.
– Ngôi sao nhỏ, anh bị đau tim vì em. Đi, mình về, mai lại vô thăm mẹ.
Khiêm nắm tay Nhi dắt ra về. Nhi thắc mắc sao không chuyển viện, hay thiếu tiền. Khiêm hiểu nên nói ngay.
– Vừa rồi mẹ xúc động nên làm mệt, cho nằm thêm một đêm chờ khỏe hẳn, sớm mai chuyển viện cũng được.
Nhi gật gù như đã hiểu. Anh lại xoa xoa đầu cô, mỉm cười, chở Nhi về nhà. Trong nhà có một phòng, Nhi tính nhường cho khách, cô dọn chỗ trong phòng sạch sẽ, đi ra kêu Khiêm thì thấy anh đã nằm trên tấm phản, như ngủ rồi. Nhi đi lại lay anh
– Anh Khiêm! Vô phòng nằm, ở đây lạnh lắm. Anh Khiêm!
Tưởng người kia không mở mắt, đột nhiên anh mở mắt rất nhanh, làm Nhi hết hồn, giật lùi ra sau, chới với. Tích tắc, Khiêm ngồi hẳn dậy, đưa cánh tay đỡ ngang lưng của Nhi. Ánh mắt anh lạnh lùng, cương nghị, không ấm áp như mọi khi, càng khiến Nhi hoảng hồn, nói năng lắp bắp.
– Anh vô phòng nằm đi, ngoài đây lạnh lắm. Em ở đây quen rồi, nên không sao.
– Vậy em nằm đây với anh thì không lạnh nữa. Em quen chỗ, anh quen em.
Nhi đớ lưỡi. Cái người này, mỗi câu nói ra đều khó đỡ. Khiêm cúi nhìn Nhi, ánh mắt nhu tình hơn. Ánh trăng soi rọi qua khung cửa sổ, làm gương mặt anh bừng sáng nét nghiêng nam tính, ương ngạnh, bất giác Nhi đỏ mặt, thẹn thùng. Khiêm cúi sát hơn, hai tay nhẹ nhàng áp vào má, ngẩng mặt cô lên. Mùi lavender ấm áp thoang thoảng. Anh áp lên đôi môi nhỏ xinh nụ hôn dịu dàng. Anh mơn trớn, ngậm vào môi Nhi mút mát. Nút môi trên, tới môi dưới, luồn trong khoang miệng, day dưa lưỡi với Nhi, đưa toàn bộ hương bạc hà xông vào buồng phổi của cô. Nhi bị Khiêm dìu dắt, từ từ chìm đắm trong men say ái tình. Khi tay của Khiêm lần mở từng chiếc nút áo, lộ ra đôi tuyết lê vun cao trong chiếc áo con bằng vải mỏng, thật khiến người kia muốn phạm tội. Tay anh chạm được vào khối non mềm, tính xoa nắn đã bị Nhi giữ lại. Cô mở to mắt nhìn anh, đẩy anh ra, thở hổn hển:
– Anh Khiêm! Không, không được. Chúng ta đi quá xa rồi.
– Mình đang đi lại gần nhau đó chứ.
– Anhhh!
Nói không được ai kia, Nhi vừa xấu hổ, vừa tức nên đứng phắt dậy đi vô phòng, đóng cửa. Cô cầm chặt phần ngực áo đã bung nút, mặt đỏ bừng. Cảm giác lâng lâng cho nụ hôn đầu thật khó tả, một cảm giác bồi hồi, khao khát. Dù đã từng bị Phong hôn, nhưng bị ép hôn thì hoàn toàn vô cảm, còn với Khiêm mới một lần đã khắc ghi. Nhi lại nhớ về đêm đó, mùi hương lavender, sự dịu dàng y như bây giờ. Nhi tự tát mình “từ lúc nào suy nghĩ của mình với anh ấy trở nên xấu xa như vậy”. Cô quyết trèo lên giường, trùm mền ngủ, xua đi ám dục vừa rồi.
Tại bệnh viện 5 sao của thành phố. Ông Trịnh Khâm đã được đưa ra phòng hồi sức. Bác sĩ dặn ông có bệnh động kinh, tránh xúc động mạnh. Bà An nhìn chồng tái nhợt nằm trên giường bệnh, bà vừa thương vừa hận. Nước mắt cũng vô thức chảy ra. Bà xoay người quay đi, dáng đi yếu ớt đơn độc. Mỹ dặn dò Phong mấy câu, vội chạy theo đỡ mẹ. Phong vô thăm ba, ông Khâm vẫn đang ngủ. Anh nắm lấy bàn tay già nua của ba, đôi mắt anh càng trĩu nặng nỗi ưu tư. Anh cứ ngồi như vậy suốt 4 tiếng, đến khi gần sáng thì ông Khâm tỉnh lại. Phong tính đi kêu bác sĩ, ông Khâm nắm tay anh, kêu đừng đi. Ông thều thào, muốn ngồi dậy. Phong chỉnh giường nâng cao, sửa lại dây cắm oxi cho ba dễ thở hơn. Ông Khâm dựa vào đầu giường, nắm lấy tay con trai, vỗ vỗ nhẹ.
– Thanh Phong! Con có trách ba không?
– Không.
– Ừ! cảm ơn con. Phong! Con biết con bé đó phải không? Con biết từ khi nào?
– Con biết cô ấy lâu rồi, nhưng mới biết cô ấy là con của dì Vy gần đây, là do mẹ nói.
– Phong! Lòng ghen tị và đố kị của đàn bà, sẽ làm biến chất một con người. Mẹ con đang như vậy. Con hãy kiềm mẹ lại, đừng để bà ấy sai càng thêm sai.
– Con hiểu rồi! Với lại, con yêu cô ấy ba à.
– Yêu???? Con yêu nó???? Không được.
Ông Khâm làm mệt, húng hắng ho. Phong quan sát thái độ của ba, anh muốn nhìn xem ba đối với Nhi là tình cảm gì. Xem ra, ông rất lo lắng cho Nhi. Ngay cả ông Khâm cũng cản trở, không lẽ Nhi là em gái của anh thật. Ông Khâm nhìn Phong, chậm rãi mở lời.
– Con có thể ngừng yêu nó được không? Đời mẹ đã khổ, ba không muốn nó cũng khổ như mẹ. Coi như ba năn nỉ con, đừng day dưa với nói, để con bé được sống bình yên bên mẹ nó nha con.
Phong chồng tay mình lên tay ba vỗ vỗ, hạ giường, đỡ ông nằm xuống, rồi đi ra ngoài. Ánh dương đang lên, lan tỏa ánh sáng xuống hàng cây ở khoảng sân của bệnh viện. Phong ngồi trên dãy ghế đá trầm ngâm, ánh nắng xuyên qua tóc anh khẽ lung lay trong gió, càng làm nổi bật nét cô đơn, vẻ đẹp lãng tử bi thương.
Phong điện thoại cho Nhi không được, chắc chưa mua điện thoại. Anh tiếp tục gọi cho bệnh viện tỉnh A, hỏi thăm sức khỏe bà Thanh Vy.
– Sao! Công ty An Phong không chuyển tiền từ 3 tuần nay, chỉ chuyển có ngày đầu tiên. Vậy viện phí của bệnh nhân?
– Dạ, viện phí được chuyển khoản trực tiếp từ một người giấu tên ạ. Chuyển 2 lần tổng cộng 1 tỷ 200 triệu. Nếu hôm nay bác khỏe, sẽ chuyển bác lên thành phố ạ.
– Ai là người bảo lãnh?
– Hôm qua có người xưng là bạn của con gái bác ấy tới làm thủ tục rồi.
– Vậy à, cảm ơn cô.
– Không có chi.
Phong cúp máy, gương mặt lạnh lẽo, thâm trầm, đi về công ty. “Sao mẹ cứ phải dồn người ta vào đường cùng”.
Anh về tòa nhà An Phong, kêu Quan tới phòng làm việc. Bóng dáng cao ngạo quay lưng nhìn xuống cửa sổ sát đất, thân hình thẳng tắp, hai tay đút túi quần toát ra khí chất hơn người. Quan biết mỗi lần đứng ở tư thế này, nghĩa là Phong đang rất giận.
– Tổng giám đốc! Tôi đã tới.
– Ngồi đi.
Quan ngồi trên ghế sofa nơi bàn trà tiếp khách. Phong xoay người, nện từng tiếng giày cộp…cộp trên nền đá hoa cương lạnh lẽo, chầm chậm đi lại ngồi ở ghế đối diện. Anh gác chân chữ ngũ, một tay gác lên lưng ghế nhìn Quan:
– Cậu làm cho tôi bao lâu rồi?
– Dạ được 7 năm.
– Cậu nghĩ cậu hiểu được tôi chưa?
– Dạ…aaaa
– Quan! Tôi không trách cậu giấu tôi một số việc, nhưng làm trái ý tôi là việc hoàn toàn khác. Tôi nghĩ 7 năm đủ để cậu cân nhắc sự việc nặng nhẹ, đúng không?
– Tôi…tôi nhận lỗi.
– Nhận rồi có tái phạm nữa không?
– Không! Tôi chắc chắn không tái phạm nữa.
– Được rồi, cậu ra ngoài đi. À, hôm nay sinh nhật Bo nhỉ, cậu ghé Kingdoms mua con robot biến hình, thay tôi tặng cho thằng bé. Lần trước tôi có hứa mà lâu quá nên quên.
– Dạ, cảm ơn Tổng Giám Đốc.! Tôi…tôi muốn nói anh nghe một chuyện.
– Nói.
– Lần trước ở bệnh viện tỉnh A, bà chủ có gặp và tát cô Nhi, còn….còn gặp lão phu nhân của Trần Gia, tôi thấy bà ấy có tình cảm rất tốt với cô Nhi. Sau khi cắt viện phí, tôi cảm thấy có lỗi, nên tính rút tiền túi chuyển lại, thì đã có người bí mật chuyển rồi. Tôi nghĩ cô Nhi và Trần Gia có quan hệ không bình thường.
– Tôi hiểu rồi. Cậu đi ra đi.
– Dạ.
Phong lại đứng lên, nhìn ra cửa sổ sát đất, mặt anh vô cảm, ánh mắt tối đi một mảng. Anh ngồi xuống bàn làm việc, trên đó để sẵn phong bì của bệnh viện truyền máu huyết học. Mở ra xem kết quả, mày Phong cau lại ngạc nhiên, rất nhanh giãn ra, miệng nhếch lên đọ cong vừa ý. Anh chống cùi chỏ lên ghế, rờ rờ chân mày, nghĩ gì đó môi đậm ý cười hơn. Để tờ giấy lên bàn, quyết định đi nhanh ra cửa.
Sau khi nhận được điện thoại từ ông Lê Sơn, ông Lê Hoàng mừng rỡ, tức tốc bay về Việt Nam, tìm gặp Tinh Nhi. Kết quả ADN, mẫu A mẫu B không cùng huyết thống. Kết luận anh Trịnh Phan Thanh Phong và chị Lê Hoàng Tinh Nhi không phải là anh em ruột.