Bình Yên Bên Anh

Chương 21 - Nguyệt Nhi

trước
tiếp

Tại bệnh viện tâm thần thành phố, một cô gái nhỏ nhắn, trùm khăn, đeo khẩu trang và mắt kính, che kín mặt mũi vào thăm Gia Huy. Cô nhìn người đàn ông già nua đang cười ngây dại sau khung cửa bệnh viện mà đau lòng. Ông Gia Huy bị nhốt cách ly, bệnh của ông lạ hơn người khác, lúc nào ông cũng ham muốn, phần hạ bộ cương cứng bức bách. Ông thấy người là đè họ ra chọt, cười man rợ, thỏa mãn. Ông vẫn nhận biết mọi người xung quanh khi không có nhu cầu. Nó giống như nghiện ma túy, ông thì lên cơn nghiện sex đến hóa điên. Cô gái tháo khẩu trang, mắt kiếng, đi lại tì tay lên song cửa gọi ông trong nước mắt.

– Ba! Con gái tới thăm ba nè. Ba! Hic…hic….

Nghe tiếng con gọi, ông sực tỉnh, xoay nhìn ra cửa. Trên gương mặt hằn dấu vết năm tháng nở nụ cười hiền lành. Ông đưa bàn tay bị cột sau lưng muốn ngoắc con. Nhi đau lòng, kêu bác sĩ mở trói cho ba. Hai anh y tá nhìn nhau, nhìn vị bác sĩ, bác sĩ gật đầu, họ mở cửa cho cô vô thăm ba. Nhi nhào tới ôm chầm lấy ba, tay cô vội vàng tháo phần vải dài trói tay của ông. Hai tay ông Huy được tự do, ông ôm chầm lấy con gái, nước mắt rơi trên đôi mắt già nua, mờ đục. Tay ông vuốt mái tóc dài của con, gật gật:

– Con gái của ba lớn rồi, thành thiếu nữ rồi.

– Ba! Sao ba ở đây. Hai năm nay ba không đi thăm con, vì ba bị nhốt ở đây, phải không ba?

– Con gái! Ba…ba nhớ con lắm. Con tới là ba vui rồi. Lần sau con đừng tới nữa. Đừng để người khác biết con là con ta, nhất là tổng giám đốc của Trần Gia. Nó sẽ không để con yên. Nghe lời ba, con về đi, đừng bao giờ tới đây nữa.

– Ba! Hắn là tổng giám đốc thì sao, ở đây có luật pháp, không phải hắn muốn làm gì thì làm.

– Con chưa va chạm đời, con không hiểu, và không biết cuộc sống có nhiều mặt. Nhiều sự việc không theo ý mình.

– Ba không bị bệnh. Con sẽ bảo lãnh ba ra.

– Không được, Trần Gia sẽ biết, không được. Ba có ra ngoài thì bệnh của ba sẽ tái phát, e là ba sẽ làm việc cầm thú với con. Huhu

– Ba bị bệnh gì?

– Hai năm trước, Gia Khiêm tiêm cho ba chất gì đó, mỗi ngày ba đều bị ham muốn vượt ngưỡng bình thường, mất lý trí. Gặp ai ba cũng….nó không phải bệnh mà là độc dược, cần thuốc giải. Hai năm qua, cơn nghiện cũng giãn ra nhiều, nhưng để hết hẳn, e rằng rất lâu. Lúc đầu, mỗi ngày 23/24 tiếng ba đều lên ham muốn, giờ còn 20/24 tiếng. Ba chịu quen rồi, ba ra ngoài sẽ gây nguy hiểm cho con.

Nhi nhìn ba, ôm chầm lấy ông khóc rấm rứt. Ông Huy tháo sợi dây chuyền có mặt dây là hộp hình tròn, đeo vào cho Nhi.

– Nguyệt Nhi! Con lớn rồi, đi tìm mẹ con đi, tìm về phần tình cảm thiêng liêng ngày xưa con thiếu.

– Mẹ con?

Ông Huy gật đầu, mở mặt dây chuyền ra, trong đó có hình ông chụp chung với người phụ nữ trẻ đẹp, phúc hậu, nở nụ cười rất tươi.

– Đây là mẹ con, tên Lê Hoàng Thanh Vy. Mẹ con là tiểu thư nhà họ Lê, còn ba chỉ là đứa con rơi của Trần Gia. Ba mẹ yêu nhau, ông ngoại con phản đối, mẹ con vì chữ hiếu nên quyết định rời xa ba. Mấy tháng sau, có người đặt con tới trước cửa nhà của ba, với lá thư nói con do mẹ sinh ra, nhưng mẹ không muốn nuôi, và đã theo ông về Mỹ. Từ đó, ba nuôi con, tìm mẹ con rất nhiều năm, nhưng không gặp. Có lẽ, bà ấy qua Mỹ đã có gia đình mới. Bây giờ, ba lúc tỉnh, lúc mê nên ba muốn con tìm mẹ. Lỡ ba có mệnh hệ gì, con hãy tìm về gia đình ngoại. Ba không muốn con phải bươn chải, lam lũ. Con mang dòng máu cao quí, phải được sống và học hành tử tế, con hiểu không?

– Ba! Con không cần. 22 năm qua, không có gia đình ngoại, ba vẫn nuôi con lớn khôn mà.

– Nhi à, ba như cây khô giữa đồng, không còn đủ sức bao bọc con nữa

– Ba! Ba yên tâm, con sẽ tìm thuốc giải, đưa ba ra khỏi đây. Con cũng sẽ tìm mẹ, cho hai người đoàn tụ. Ba chờ con, nhất định phải chờ con.

– Nhi! Con đừng làm điều dại dột. Con không đấu lại hai anh em nhà nó đâu. Ba có mở sổ tiết kiệm cho con, dì Lưu giữ, con lấy cái đó mà đi học, rồi tự lo cho mình. Đừng dây vào Trần Gia, con à!

Nhi nhìn ba cương quyết, cô thương ba bao nhiêu thì hận Trần Gia, nhất là Trần Gia Khiêm bấy nhiêu. Nhi quyết tâm trả thù, tìm thuốc giải cứu ba. Núi cao, sẽ có núi cao hơn, con sẽ tìm người giàu có hơn hắn, giúp con rửa hận.

– Ba! Con về, ba nghỉ ngơi nha ba.

– Nguyệt Nhi! Nghe ba! Nguyệt Nhi.

Ông Huy đau khổ gục xuống, up mặt vào hai bàn tay khóc rưng rức. “Oan oan tương báo, bao giờ dứt đây?”

Ở vùng quê của Tinh Nhi, sức khỏe bà Vy đã ổn, nên được chuyển về Ung bứu thành phố hóa trị, sau đó phẫu thuật. Do ở giai đoạn cuối, bà vừa tỉnh lại sau nhiễm trùng máu, sức khỏe khá yếu nên bệnh viện không cho về, mà phải điều trị nội trú. Vết thương trên người Nhi đã đỡ, mặt hết sưng, cô chỉ việc dặm ít phấn che khuyết điểm là có thể vô gặp mẹ. Bà Vy hợp thuốc, sức khỏe khả quan hơn, nhưng đi lại vẫn rất khó khăn. Bà ở trong vòng vip, có tivi lẫn wifi. Bà nghĩ phòng bệnh nặng nên chắc ưu tiên cho sống thoải mái những ngày cuối đời. Đâu biết rằng, tất cả đều do người đàn ông tên Gia Khiêm mang lại.

Hôm nay, Nhi theo đoàn lên Đà Lạt quay phim, nên sáng sớm, cô nấu cháo hạt sen tranh thủ mang vào cho mẹ.

– Má, con nấu cháo hạt sen cho má nè, má ăn cho nóng. Hôm nay con quay ở Đà Lạt, chắc mấy ngày con mới về. Con có dặn y tá rồi, má cần gì cứ ấn nút đỏ là họ tới, 24/24 luôn

– Con bé này, làm như má là con nít hay sao mà dặn dò. Con lo diễn cho tốt đi. Mốt ra phim mà diễn dở là tui không chịu đâu

– Hihi! Con của má mà dở thì ai diễn hay chứ. Hihi.

Bà Vy cốc yêu con. Bà ăn cháo cho Nhi yên tâm đi. Khi Nhi vừa ra khỏi phòng, trong này, bà ho sặc sụa, ói hết thố cháo hạt sen. Bà nhìn mà rơi nước mắt. “thương con mà giờ hành nó quá, trời thương thì cho bà đi sớm, chứ thấy nó cực quá cũng đau lòng”.

Ông Khâm được cho về nhà tịnh dưỡng. Bà An đi chợ, mua đồ tẩm bổ cho chồng, vợ chồng sống gần hết đời người, bà vẫn luôn yêu ông, nhưng ông đối với bà chỉ là hai từ trách nhiệm. Đang lui hui lựa cá, có tên thanh niên chạy tới, giật túi xách bà đang đeo. Hàng hiệu nên bền và dai, chúng giật mạnh không đứt, kéo lê bà An trên đường. Nguyệt Nhi trên đường thăm ba về, thấy vậy liền chạy bọc hẻm, chặn đầu tên cướp. Nhi nhặt cục đá to bỏ vào giỏ xách, canh lúc tên cướp vừa chạy tới, cô quăng túi ra, trúng ngay mặt hắn, máu mũi, máu đầu chảy thành dòng. Hắn ôm mặt nằm lăn lộn. Nhi phủi phủi tay bước ra, đỡ bà An dậy. Bà bị kéo, xây xát mông, bà vừa xem xét phần hông của mình, vừa “cảm ơn cô”, khi bà ngước lên, bắt gặp gương mặt quen thuộc, mặt bà đanh lại, vội đẩy Nhi ra.

– Là cô, hôm nay có lòng tốt cứu tôi à. Không cần giả mèo khóc chuột. Cần bao nhiêu, nói đi.

– Này bác, con với bác không quen biết, con vừa cứu bác vì lương tâm con bảo vậy. Con mà ra giá bao nhiêu cũng là khinh bỉ bác.

– Nói đi, tôi tin tôi trả nổi.

– Sinh mạng của bác đáng giá bao nhiêu thì bác trả con bấy nhiêu

– Cô….không ngờ lần trước không học được bài học à?

– Bác nhầm ai không? Con lần đầu gặp bác đấy ạ.

Bà An sửng sốt, quay nhìn cô gái đang nói. Gương mặt, dáng dấp y hệt Tinh Nhi, chỉ có cách nói chuyện đứa bé này lanh lỏi hơn. Bà ngờ ngợ nhìn cô

– Thế cô tên gì?

– Cháu tên Nguyệt Nhi, Trần Lê Nguyệt Nhi. Bác có cần xem chứng minh thư luôn không?

Lần này bà An ngạc nhiên thật sự, sao trên đời lại có người giống người đến vậy. Trong lúc bà An ngớ người suy nghĩ thì Nhi móc trong bóp ra CMND của mình, đưa trước mặt bà An.

– Bác xem coi, con có giống người bác quen không?

Bà An chụp chứng minh thư, xem xét thì cả tên họ, nguyên quán đều khác Tinh Nhi. Lúc này, bà An thở phào, ra vẻ hớn hở, trả chứng minh thư lại cho Nhi, ngọt nhạt

– Cảm ơn cháu! Chắc bác bị té đau quá nên hoa mắt, nhìn lộn người. Dù sao giúp người giúp cho trót, cháu đưa bác về nhà bác nhé, gần đây thôi.

Nhi nhìn người phụ nữ trung tuổi đang nở nụ cười hiền hậu với mình, chắc mẹ cũng cỡ bác ấy. Nhi đồng ý đưa bà Vy về nhà. Nhà họ Trịnh ở trong khu dân cư cao cấp bên Nhà Bè, một căn vila biệt lập, rộng lớn, có luôn hồ bơi trong sân. Nhi nhìn có ngơi đồ sộ cũng phải trầm trồ. Nhà cô ở Đà Lạt, làm gì xây được hồ bơi. Mà xây được cũng chả ai bơi với thời tiết trên đấy. Bà An kêu người mang nước mời khách, bà âm thầm quan sát Nguyệt Nhi, trong đầu bà là bao toan tính.

Tại Trần Gia đang diễn ra cuộc họp kín. Lực đứng báo cáo với Khiêm và Minh

– Theo bệnh viện báo về, mấy hôm trước, có một cô gái vào thăm ông Gia Huy. Họ có vẻ rất thân thiết. Tôi đã chiết xuất hình ảnh từ camera quan sát, xử lý hình ảnh.

Lực mở laptop, phát lên máy chiếu, zoom cận mặt cô gái. Khiêm và Minh đứng phắt dậy, cau mày nhìn nhau. Lực nói tiếp

– Hai anh cũng thấy, cô ấy rất giống cô Nhi. Camera thâu tiếng rất nhỏ, tôi cũng phân tích, lọc tạp âm, chỉ nghe được loáng thoáng. Hình như họ là cha con, và ông Gia Huy gọi cô ấy bằng Nhi.

Khiêm: cậu chắc không nghe nhầm

Lực: với thiết bị hiện đại của Huyền Long thì không nhầm. Chắc chắn ông Huy gọi cô gái đó là Nhi.

Minh: lúc đó, Tinh Nhi ở đâu?

Khiêm: Nhi đang quay trên Đà Lạt. Chắc chắn đó là người khác, mang gương mặt và cái tên giống với ngôi sao nhỏ của tôi.

Minh: Lực, cậu tiếp tục điều tra, và về quê của Nhi, điều tra thân thế của Tinh Nhi, quan trọng phải tra được ba của Nhi là ai?

Lực: Vâng, tôi hiểu.

Lực đi ra ngoài, mình Khiêm trầm ngâm nhìn lên màn hình, tay nắm thành quyền. “Người như lão ta có con gái sao, người đó giống Ngôi sao nhỏ”. Khiêm nhắm mắt, cố dằn tức giận, anh không muốn phạm phải sai lầm như đối với Phương Nghi. Minh vỗ vỗ vai anh:

– Anh đã khẳng họ là hai người, vậy đừng nghĩ nhiều. Anh lo bảo bọc ngôi sao nhỏ, việc còn lại cứ để em. Cô bé ấy thuần khiết và lương thiện, đừng đi vào vết xe đổ năm xưa, sợ em ấy không chịu nổi đâu.

– Cảm ơn em! Gia Minh, anh biết mình nên làm gì.

Khiêm mở cửa bước ra ngoài, quyết định lái xe đi Đà Lạt. Lúc này, lòng anh rối quá, nên anh phải đi tìm chốn bình yên cho riêng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.