Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 133 - Đối Với Chuyện Này Hắn Hoàn Toàn Không Biết Gì Cả

trước
tiếp

“Ý em là…. bác thân yêu của tôi đem quyền nắm 40% cổ phần của Nhạc Thị chuyển nhượng cho một mình cô ấy, không có liên quan đến người nào khác …?”

Khóe miệng nhếch lên, nụ cười âm lãnh đến cực điểm, Nhạc Phong nhìn Kiều Nhan, gằn hỏi từng chữ, thanh âm khàn khàn mà u lãnh, “Hi Hi, cô nói là Hi Hi phải không?”

Kiều Nhan có chút chịu không nổi ngữ khí u lãnh như vậy của hắn, cắn môi, ổn định lại giọng, run rẩy nói: “Phải.”

Nhìn sắc mặt tái nhợt của người đàn bà trước mặt thật lâu sau đó trên môi Nhạc Phong nổi ra một tràng cười nhạt, trong mắt có tia giết chóc “mưa bão gió rền”, tựa như tất cả đều có sự chuyển vần lớn mà những điều đó cư nhiên hắn lại không biết.

“Tại sao?” Nụ cười yếu ớt tiêu tan, hắn lạnh lùng hỏi ra một câu như vậy.

“Em ….” Kiều Nhan nghẹn lời, bàn tay cầm văn kiện đã ướt đẫm mồ hôi.

Trong lòng cô liều mạng cầu nguyện, Nhạc Phong đừng có hoài nghi đến mình, cô không để ý đến việc cứ như vậy mà đi theo hắn cho dù không có danh phận thậm chí là không có tình yêu, chẳng qua là cô không thể chấp nhận được việc Nhạc Phong hận và phá hủy mình, không đủ dũng khí để đối kháng hắn, cho dù là không đủ để cho hắn yêu mình, cũng không muốn hắn như cừu nhân mà bóp chết cô.

“Mở TV nhanh…” Thanh âm lạnh như băng rất có khí phách, mang theo tia hủy diệt cùng băng lãnh ra lệnh cho người đàn bà trước mặt.

Cả người Kiều Nhan run lên, bị dọa đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh toát, bước chân nhanh đi qua, ném xuống sợ hãi sau đó mở lên.

Máy tính ở đây có chức năng truyền hình trực tiếp của TV, có đôi khi cũng sẽ lưu lại một số tin tức quan trọng, mà khi chuyển đến kênh tin tức thương mại, trên đó đã phát đi tin tức cuộc họp báo của phóng viên tiến hành chất vấn chủ tịch Bác Viễn diễn ra từ mấy giờ trước, cả Bác Viễn đều trở thành tâm điểm và sự bùng nổ trong giới tài chính, những điều này, là cơ hội dễ dàng nhất để cho bọn họ thấy được vị tinh anh trong truyền thuyết giới tài chính của nước Mỹ kia, năm đó đã khiến thế giới khiếp sợ khi tiến hành thu mua – Tần Dịch Dương.

Trên màn hình quang cảnh vô cùng nhốn nháo, mà phóng viên tuy lo lắng nhưng vẫn rất phấn khích thanh, âm khi đặt câu hỏi cũng hết sức rõ ràng, trên màn hình xuất hiện một người đàn ông tuấn lãng ngũ quan tinh tế, ánh mắt thâm thúy chói mắt như ngọc trai đen, thân ảnh cao ngất chậm rãi đi xuống khỏi khán đài, có khí chất vương giả trời sinh cùng hơi thở ngạo nghễ bức người.

“Tần tiên sinh, xin hỏi vì sao Bác Viễn lại tung ra tin muốn mua Nhạc Thị?”

“Tần tiên sinh, xin hỏi người đứng phía sau Lâm Hi Hi tiểu thư thao túng toàn bộ cục diện là ngài sao?”

“Tần tiên sinh hiện tại Lâm Hi Hi tiểu thư đã nắm trong tay 40% cổ phần của tập đoàn Nhạc Thị, hiện tại đã trở thành đại cổ đông của Nhạc Thị chuyện này ngài cảm thấy thế nào, đến tột cùng vẫn là ngài làm hay là cô ấy làm vậy?”

Câu hỏi như cuồng phong oanh tạc mãnh liệt kéo tới, thân ảnh cao ngất của Tần Dịch Dương đứng thẳng ngạo nghễ, cùng với người trợ lý tuấn tú bên cạnh nói gì đó, nghe được câu hỏi của phóng viên, ánh mắt lãnh liệt đảo qua một lượt, nhưng lại khiến người xung quanh đều không dám lên tiếng nữa, chẳng qua là nghe được cái tên Lâm Hi Hi, ánh mắt lãnh liệt của hắn lộ ra vài phần mềm mại.

“Cô ấy thế nào?” Hắn tao nhã hỏi.

Các phóng viên đều trợn lớn mắt nhìn tỏ vẻ không thể tin, có một người to gan hướng hắn giải thích: “Tần tiên sinh ngài không biết hay sao? Hiện tại Lâm tiểu thư đã nắm trong tay 40% cổ phần của Nhạc Thị, hơn nữa tin tức thu mua Nhạc Thị không phải do Bác Viễn tung ra sao? Chẳng lẽ đối với chuyện này ngài hoàn toàn không biết gì sao?”

Nghe được những lời này của phóng viên, sắc mặt Tần Dịch Dương xuất hiện tia nghi hoặc, ánh mắt thâm thúy trầm ngâm như đang suy tư điều gì, tiện đà lộ ra một nụ cười lãnh đạm, nhưng lại khiến cho phóng viên bốn phía đang liều mạng hỏi vấn đề phải đỏ mặt.

“Có sao?” Hắn nhẹ giọng nói, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt, ánh mắt hướng phía chiếc xe đang chạy phía xa xa: “Cô ấy đã từng đề cập qua với tôi cô ấy cảm thấy hứng thú với Nhạc Thị, thế nào, đã bắt đầu ra tay rồi sao?”

Câu trả lời này vang lên, đầu toàn bộ phóng viên như bùng nổ, thanh âm ong ong vang vọng toàn bộ đại sảnh rộng rãi.

Hắn không biết?

Thế nhưng đối với chuyện này hắn thực sự không biết gì cả sao?

Thì ra hắn không phải là người bày ra kế hoạch, hết thảy đều do Lâm Hi Hi tự mình làm sao?

Đám người hưng phấn, đều tận lực phát huy trí tưởng tượng về tin tức được tung ra ngày hôm nay, cố gắng để viết ra tin giật gân khiến cho toàn bộ thành phố và thương giới đều phải rung chuyển. Vốn về mối quan hệ hôn nhân của Tần Dịch Dương và Lâm Hi Hi cũng đã đủ khó bề phân biệt thực hư, không ai biết được họ quen biết từ khi nào, khi nào thì kết hôn, mà hỏi những nhân viên khác của Bác Viễn, bằng đủ mọi phương diện để tìm hiểu, kết quả thu được đều là giữ bí mật, đây tựa như là chiêu mê hồn tra tấn các thân sĩ nổi tiếng trong thương giới, nhất là bè lũ phu nhân nhà giàu có cao sang, tiện đây mà ghen tị hằn học nói ra những chuyện tào lao bát quái, đoán đủ các loại khả năng, nhưng không có ai có thể xác định chân tướng đến tột cùng là vì sao một người đàn ông ưu tú như vậy lại có thể rơi vào tay một cô gái nhỏ xinh đẹp mà đơn thuần chứ?

Mà hiện tại, cư nhiên lại tung ra tin tức như vậy, không thể không khiến kẻ khác khiếp sợ.

Lâm Hi Hi thân là bạn gái trước đây của Nhạc Phong, điều này mọi người đều biết, mà vô luận là xuất pháp từ mục đích trả thù hay là điều gì khác, cư nhiên hiện tại nàng lại cảm thấy hứng thú với Nhạc Thị muốn đem nó thu vào trong túi, thân là chồng mà Tần Dịch Dương lại không chút nào can thiệp hơn nữa còn tỏ vẻ tán đồng cùng ngưỡng mộ, mọi người càng ngày càng nghi hoặc, đến tột cùng là cái người tên Lâm Hi Hi này có bao nhiêu suy tính cùng cam đảm có thể thoát khỏi dự đoán của mọi người, hơn nữa ra tay lại nhanh chóng như vậy đã có được 40% cổ phần, đây tuyệt đối không phải là con số nhỏ.

“Đúng rồi, Tần tiên sinh.” Một người phóng viên trong ánh mắt lộ ra tia lợi hại, ngăn cản bước chân của hắn, can đản hỏi: “Nếu tôi nhớ không có lầm, phu nhân của ngài – Lâm Hi Hi tiểu thư gia cảnh thật bình thường, cuộc hôn nhân đối với ngài chính là một bí ẩn, nếu cô ấy muốn nuốt trọn Nhạc Thị, chỉ sợ căn bản là không có đủ tiềm lực đó, Tần tiên sinh, xin hỏi trong đó không có sự trợ giúp của ngài sao?”

Tự mình định đoạt, thu mua Nhạc Thị, cũng không phải là chuyện mà một mình Lâm Hi Hi có thể làm.

Qủa nhiên, đám người này đột nhiên cũng an tĩnh lại, ánh mắt nghi hoặc dừng ở Tần Dịch Dương.

Ánh mắt thâm thúy kia tựa như đại dương sâu thẳm, có một tia gợn sóng nhìn về phía phóng viên vừa đặt câu hỏi. Thân ảnh cái ngất tao nhã của Tần Dịch Dương, khóe miệng lộ ra một nụ cười: “Cô không biết hay sao? Vị tiểu thư này. Đàn bà lấy về nhà là để yêu thương, còn có thể làm gì khác? Cô ấy thích làm, chẳng qua tôi sẽ chiều theo, tất cả tài sản của tôi có thể chuyển sang danh nghĩa của cô ấy cũng không vấn đề gì, huống chi thứ mà cô ấy muốn chỉ là một Nhạc Thị nho nhỏ?”

Một mạt cười tuấn lãng kia, thanh âm của hắn nhạt nhẽo, lại lộ ra nồng đậm sủng nịnh với cô gái của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.