Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 215 - Em Làm Anh Lo Lắng

trước
tiếp

Yên tĩnh.

Thác nước xinh đẹp chảy từ trên đỉnh núi xuống, lộ ra một loại yên tĩnh khiến người ta ngạt thở.

Lan phu nhân nheo mắt lại, tinh tế quan sát nàng.

“Đến đây, nói cho ta biết, phía trước cô đã làm những gì?” Bà đột nhiên cũng rất tò mò, cô gái phương Đông nhỏ bé này rốt cục có bao nhiêu tự tin, một mình đi theo bọn họ đến một nơi hoan toàn xa la mà lại không chút sợ hãi.

Lâm Hi Hi cũng không nói lời nào, ánh mắt tĩnh lặng dừng ở vách núi, thoạt nhìn cũng không sâu lắm, chính là một khi bị rơi xuống, khả năng sống là rất ít.

“Cô không nghe được sao? Phu nhân đang hỏi cô đấy.” Nghe những lời phu nhân vừa nói, trong lòng Lily cũng có chút sợ hãi, cô trước kia chỉ biết Lâm Hi Hi là người vô cùng đơn thuần, nhưng không nghĩ tới nàng có thể che giấu, trong lòng có chút mất kiên nhẫn, cô nhịn không được hướng nàng quát một câu.

“Phu nhân còn muốn đi vào xem sao?” Tiếng nói của Lâm Hi Hi thánh thót như tiếng suối chảy nhẹ nhàng vang lên, “Nếu hiện tại không đi vào, có lẽ tối chúng ta cũng không kịp đi về mất.”

Lan phu nhân vẫn quan sát biểu tình của nàng, bà nhìn ra được, nàng cũng không muốn nói.

“Cô không cần diễn kịch ở đây.” Lily đánh gãy lời của nàng, sắc bén nói, “Trong lâu đài, cô không có quen lấy một người, cô có thể có đường lui nào sao? Đừng tưởng rằng cô không sợ hãi thì sẽ bình yên vô sự, phu nhân có thểmang cô đi ra, sẽ có tính toán để cho cô trở về, cô đang nằm mơ rồi.”

“Cô rất hy vọng tôi vĩnh viễn không thể quay về, phải không?” Lâm Hi Hi khôngcách nào nhịn được những tuyên cáo hàm hồ như vậy nữa, ánh mắt lãnh liệt chuyển hướng Lily, lãnh đạm nhìn. Cả người tản ra một khí chất tao nhã mà lịch sự, “Thật có lỗi, Lily công chúa, trước khi tôi đi đã gọi điện thoại cho Colin rồi, anh ấy biết hành tung của tôi, nếu tôi chưa về, anh ta nhất định sẽ hỏi mẫu thân đại nhân của mình, điểm này, tôi nghi không cần công chúa phải nhọc lòng quan tâm rồi.”

Đột nhiên trong lòng Lily chấn động mạnh.

Cô thật không ngờ trước kia Lâm Hi Hi lại tùng có liên hệ với Colin, bình thường Colin chính là người chơi bời lêu lổng không có coi quyền thế là cái gì, chính là hắn cũng là con đẻ của Lan phu nhân, phu nhân sẽ không mạo hiểm như vậy mà để cho đứa con để của mình nhìn đến bộ mặt xấu xa tàn ác của mình.

Những điều này là một hồi chiến tranh không có thuốc súng, Lily chột dạ cùng oán hận nhìn Lâm Hi Hi, chỉ cảm thấy bản thân mình không có lấy nổi nửa phần thắng, nhưng lại đem toàn bộ nội tâm dơ bẩn đáng ghê tởm của bản thân bày hết ra.

Ngay cả bản thân Lâm Hi Hi cũng nhìn ra được, cô hận không thể khiến cho nàng biến mất có phải không?

Lan phu nhân lẳng lặng nhìn một màn này, ánh mắt hiện lên một tia khâm phục.

“Đúng là thời gian không còn sớm.” Bà ta kéo tà váy dài, ánh mắt tao nhã hướng phía trước, “Vào đi thôi.”

Đoàn người đều hướng hành lang vẽ tranh đi vào, tâm tình căng thẳng của Lâm Hi Hi có chút thả lỏng, nhẹ nhàng thở phào một hơi, cất bước theo đi vào, Lily đi ở sau cùng, trong lòng tràn đầy ủy khuất cúi chằm chằm nhìn mặt đất.

Cả hành lang đều có tranh vẽ, nhiều nhất là những bức họa về người phụ nữ Trung Quốc kia.

Nhìn ra được, rất nhiều bút tích là của công tước đại nhân tiền nhiệm.

Khi mà vẽ những bức tranh về chính người mà mình yêu, hẳn là ông ấy vô cùng chuyên tâm, đơn giản mỗi nét bút đều phác lên một hình dáng, từ khuônmặt tinh tế, cánh môi xinh đẹp, từng đường cong cùng với thần thái đều xinh đẹp động lòng người.

Một vẻ đẹp đạm chất phương Đông, từ từ dâng lên, thổi quyét tất cả kiến trúc tuyệt diệu.

Trong lòng Lâm Hi Hi hơi hơi kinh ngạc.

“Cô thực sự không muốn biết, tại sao bà ấy không thể trở thành công tước phu nhân sao?” Lan phu nhân đi đến phía trước một bức tranh xinh đẹp, xa xôi hỏi.

Hồn phách Lâm Hi Hi thực đã bị những bức tranh xinh đẹp thu hút hơn nửa, bàn tay chạm đến tấm kính phủ bên ngoài bức tranh, thành thực nói: “Không, tôi nghĩ muốn.”

Lan phu nhân nhìn nàng, cười cười.

“Không phải bởi vì bọn họ khôngyêu nhau sâu đậm, lại càng không phải vì tôi là người phá hoại, trong hoàng gia cũng có nhiều người có dòng dõi hỗn huyết, cho dù là không tương xứng cũng không mấy người so đo cả . . . .” Ánh mắt Lan phu nhân trở lên xa xôi, nhẹ nhàng nói ra chân tướng, “Là bởi vì người phụ nữ này không có đủ khả năng để gánh vác trọng trách kia, cô biết không? Công tước phu nhân, không chỉ đơn giản là vợ của công tước mà thôi, chuyện phải làm cũng không phải chỉ có yêu chồng của mình . . . . Bà ta không thể làm được, cô hiểu không?”

Lâm Hi Hi giật mình, có chút không hiểu ý tứ của bà ấy.

“Có một số người đàn ông, trời sinh vận mệnh của họ đã gắn liền với an nguy của một đất nước, sự nghiệp của họ gắn liền với nó, cô có thể cùng gánh vác, chấp nhận thế giới của người đàn ông này sao? Cô có thể thừa nhận được đau đớn khi hắn dùng tính mệnh của mình để trấn an thần dân của hắn trong các cuộc chiến loạn sao? Cô có thể sau khi hắn qua đời nhiều năm mà ngồi yên ổn trên vị trí công tước phu nhân hay không, giấu giếm vui buồn, bình tĩnh chấp chính chọn người thừa kế tham tuyển không?” Ánh mắt lợi hại của Lan phu nhân dừng ở cô gái nhỏ bên cạnh, nhẹ nhàng mà kiên định hỏi, “Yêu hắn, rất đơn giản, yêu thích tất cả những gì hắn yêu thích đam mê, có thể gánh vác tất thảy. Không có đơn giản như vậy. Con gái, con đã hiểu sao?”

Giờ khắc này, Lâm Hi Hi nghiềm ngẫm suy nghĩ từng lời của bà ta, lần đầu tiên cảm thấy tôn kính với vị trưởng bối cao quý này.

Còn một câu kia “Cô có thể sau khi hắn qua đời nhiều năm mà ngồi yên ổn trên vị trí công tước phu nhân hay không, dấu diếm vui buồn, bình tĩnh chấp chính chọn người thừa kế tham tuyển không?”

Đã đủ khiến cho lòng nàng kịch liệt chấn động.

Yêu một người đàn ông như vậy, cần có bao nhiêu trí tuệ cùng sức lực, lại phải chấp nhận bao nhiêu cô tịch?

“Phu nhân!” Lâm Hi Hi nhẹ giọng kêu bà ta.

Ánh mắt Lan phu nhân quay lại, nhìn đấy ánh sáng lấp lánh trong ánh mắt tiểu nữ nhân này, lông mày hơi nhíu lại.

“Xin hãy tha thứ cho những thất lễ trước đây của tôi đối với ngài.” Nàng nhẹ nhàng nói, ánh mắt lộ ra tia chân thành, “Thật có lỗi.”

Sắc mặt Lan phu nhân có chút biến hóa, khóe miệng cong lên, tạo thành một nụ cười lãnh bạc.

“Không cần sớm khuất phục như vậy.” Thanh âm du dương của bà ta quanh quẩn trong hành lang dài này. “Tôi cũng không thích phụ nữ Trung Quốc nguyên nhân là vì, bọn họ quá mức ích kỷ, thầm nghĩ được yêu như thế nào, căn bản lại không cân nhắc đến mình cần trả giá những gì. Tôi nhận thấy, cô đi theo Vinson cũng chịu không ít ủy khuất, cho nên bây giờ cô cũng không định chấp nhận hắn, phải không?”

Cánh mi thật dài khẽ rung động, Lâm Hi Hi không biết nên trả lời thế nào.

Nàng không thể không thừa nhận, đầu óc của nàng còn có chút loạn.

“Cô nên cảm thấy may mắn, hắn yêu cô như vậy.” Lan phu nhân xoay người, ánh mắt cũng quay theo đến chỗ nàng, thanh âm thực nhỏ, thực nhỏ: “Phải biết rằng suốt hơn hai mươi năm qua, hắn đối với ta nói gì nghe nấy, cho dù là không hài lòng cũng miễn cưỡng chấp nhận, đơn giản là vì hắn là một đứa con riêng, mà tôi vẫn coi hắn ngang hàng với mọi người khác . . . . . chính là hắn thà rằng trở mặt với ta, cô thật sự không đơn giản.”

Lòng Lâm Hi Hi càng loạn, trong hoàn cảnh u tĩnh như thế này, nàng dường như có thể nhìn thấu toàn bộ tâm tư của hắn, sự bá đạo cùng cường thế từng như vậy bao phủ nàng, đem vào nhét vào lồng chim, không chịu buông tay.

Nếu không đến Anh, không nhìn thấy hoàn cảnh sinh tồn xung quanh hắn, cùng những người này, nàng có thể rất lâu, rất lâu nữa mới cảm nhận được . . . . Tình yêu của hắn.

Hắn rất ít nói ra miệng, lại thực sâu lắng kín đáo, nhưng chưa bao giờ ngừng yêu nàng.

“Trước kia ta đã từng đem Lily đẩy đến bên cạnh hắn, là do ta cũng không rõ ràng lắm hắn là loại đàn ông như thế nào, có những yêu cầu như thế nào đối với vợ của mình, Lily rất thích hắn, là loại yêu thương cuồng nhiệt, sở dĩ vậy nên, ta cũng không sợ Lily từ không thích hắn, cự tuyệt hắn, phản bộ hắn, đây là ước nguyện ban đầu của ta.” Lan phu nhân lẳng lặng giải thích, ngóng nhìn ánh mắt của nàng, “Chính là Vinson quá cố chấp, lấy những quyền lợi cùng uy nghiêm hiện tại của ta, cũng không đủ để thay đổi quyết định của hắn, chính là hắn nghĩ muốn người phụ nữ như thế nào. . . .”

“Điểm này, cô thắng.”

Lâm Hi Hi yên lặng đứng tại chỗ, mất đi năng lực nói chuyện.

Nàng bắt đầu không hiểu, đến tột cùng Lan phu nhân muốn biểu đạt ý tứ gì?

Khi mà bà ta tựa hồ không tính toán nói thêm gì nữa, ánh mắt hẹp dài xinh đẹp dời khỏi người nàng, thanh âm lạnh lùng nói: “Đi thôi.”

Hành lang thật dài, đoàn người đều theo đuôi bà ta rời đi.

Lam Hi Hi ngừng một chút, mới nhấc chân đuổi kịp.

Màn đêm thong thả buông xuống, Lily lạnh lùng ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe Lincoln, trong lòng bắt đầu lo sợ bất an, vừa mới cô bị bắt rời đi khỏi bọn họ, không có thể nghe bọn họ nói chuyện, cũng không biết được phu nhân đã nói những gì với nàng.

“Lâm, không phải cô muốn đem cục cưng rời khỏi Anh sao? Khi nào thì đi?” Lily nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu lộ ra một tia mê man, Lâm Hi Hi bắt đầu nghĩ không ra, bản thân mình ban đầu vì sao lại đưa ra quyết định như vậy, hòan toàn rời khỏi hắn chỉ còn một mình nàng, lúc đó nàng tuyệt vọng đến nông nỗi đó sao?

Lan phu nhân ở trong xe chợp mắt, không để ý tới đối thoại của bọn họ.

“Tôi không biết . . .” Nàng nhẹ nhàng mà nói, cố gắng muốn từ trong mơ màng tìm ra một phương hướng, lại chính là phí công, “Tôi . . . . Chờ anh ấy quay về rồi sẽ quyết định tiếp.”

Ánh mắt Lily tối sầm lại, những gì vừa muốn nói, liền bị một luồng ánh sáng làm cho đau đớn mắt.

“A. . . .” Cô chống đỡ luồng sáng kia, không nhìn rõ những chuyện đã xảy ra bên ngoài là cái gì.

Xe nhanh chóng đã về đến cửa lâu đai, mấy chiếc xe bọc thép lộn xộn dừng ở đường đi của bọn họ.

Lan phu nhân cũng bị bừng tỉnh, cũng không hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Hàng dài lái xe đứng trước cơ hồ không cho xe đi vào, nhưng cũng không biết là ai làm, tận đến khi cánh cửa mở ra, ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi người đàn ông cao lớn kia lái xe mới kinh hô, “Phu nhân, là công tước đại nhân.” Truyện “Tổng Tài Thực Đáng Sợ ” được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Trong màn đêm đen tối, sắc mặt hắn hơi nhăn nhó, giống như bị trời đánh một gậy vậy, cả người mang theo hơi thở cường đại, đóng cửa lại hướng nơi này đi đến, phía sau hắn đi theo mấy trợ thủ đắc lực mặc đồ đen, đem bọn họ bao vây hoàn toàn.

Trong ánh mắt Tần Dịch Dương hiện ra tia lo lắng.

Hắn nín thở đi qua mở cửa xe Lincoln ra, đáy lòng đang căng thẳng khi nhìn đến tiểu nữ nhân vẫn bình yên vô sự ngồi ở trên xe, đột nhiên buông lỏng xuống, cơ hồ là trong nháy mắt đã cúi người đem nàng ôm chặt vào trong lồng ngực.

“. . .” Lâm Hi Hi khiếp sợ, tận để khi cảm nhận được sự căng thẳng trên người hắn, mới xác định là hắn đang ôm lấy nàng.

Căn bản không chú ý tới Lan phu nhân vẫn có ở đó, Tần Dịch Dương gắt gao ôm lấy cô gái trong lòng, hơi thở có chút loạn nhịp.

“Vì sao lại không đợi anh trở về?” tiếng nói trầm thấp nồng đậm của hắn vang lên, sốt ruột trong mắt chưa có tản đi, bàn tay tao nhã giữ chặt sau gáy nàng, hô hấp ồ ồ nàng có thể nghe thấy được: “Em làm anh lo lắng, có biết không


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.