Anh mệt rồi thì ngủ một lát đi, cái tên này thiệt khiến người ta lo lắng mà”
Khi tỉnh giấc thì Âu Vũ thấy mình đang nằm trên giường nhưng bên cạnh không có Mộc Nhi, hỏi thử thì mới biết là cô đã về nhà nấu cơm rồi.
Cứ thế thời gian cứ trôi qua mau, cuối cùng cũng đến ngày Mộc Nhi hạ sinh được một cặp song sinh bé trai kháu khỉnh và bé gái dễ thương xinh đẹp cả hai đều có nét giống với Âu Vũ nhiều hơn Mộc Nhi.
Kể từ khi Mộc Nhi sinh cho hắn một cô công chúa và chàng hoàng tử này hắn ngày một cực nhọc thêm vì hai đứa trẻ thay vì mến mẹ thì chúng lại mến ba ba đẹp trai của chúng hơn.
Mộc Nhi sinh xong là khoẻ vô cùng cứ mà hưởng thụ còn tội nghiệp người đàn ông kia phải ngày đêm chăm sóc hai đứa con thân yêu của mình.
“Baba!!!”
Đây cũng là tiếng kêu của Khiết Lâm cô con gái bé bỏng và cũng là chị hai của Thiên Lâm, Thiên Lâm cũng đang tập nói và cũng như chị gái thân yêu của cậu tiếng đầu tiên mà Thiên Lâm gọi là “baba”.
“Ba cha con ở nhà vui vẻ nhé, mami đi du lịch với dì Ái Thi đây”
Mọi chuyện trong nhà đều một tay Âu Vũ sắp xếp, mọi thứ đều gon gàng ngăn nắp, nói là đi chơi nhưng thực ra Mộc Nhi chỉ thử xem ở nhà Âu Vũ có chăm sóc cho bọn trẻ tốt không thôi.
Cô mở cửa ra nhìn thử, thấy hai đứa trẻ đã ngủ nằm cạnh hắn. Nhà cửa gọn gàng ngăn nắp trên mặt hắn có một nét mệt mõi cảm thấy mình cũnf có phần lỗi lầm.
Cứ để mọi việc cho hắn làm,tất cả hắn chỉ vì không muốn cho cô thật thoải mái và khoẻ khoắn hơn. Với một phần là hai đứa trẻ này chỉ đeo hắn nhiều hơn là Mộc Nhi thôi.
Cô xoắn tay áo xuống bếp chuẩn bị món mà Âu Vũ thích , đồ ăn cho Khiết Lâm và Thiên Lâm nữa khi ba cha con nhà này tỉnh nghe mùi thơm dưới bếp liền đi xuống xem thử.
“Mami về rồi!!” Thiên Lâm và Khiết Lâm vui mừng chạy đến.
“Vợ sao em về rồi?”
“À, vài hôm nữa mới đi, gia đình mình cùng đi như thế mới vui chứ phải không ông xã” Mộc Nhi đi đến hôn hắn một cái nhẹ nhàng.
“Ngây đó làm gì nữa mau đến ăn đi nào!!” Âu Vũ vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn bị cô hôn mà vẫn còn ngơ ngác.
Bỗng Thiên Lâm và Khiết Lâm nhào tới ôm lấy Mộc Nhi, cô bế bổng Thiên Lâm lên hôn nhẹ lên má cưng chiều.Âu Vũ ôm vợ yêu, hai người nhìn nhau cười, trong mắt tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.
Trải qua bao thử thách sự cấm cản của gia đình và nhiều sự khó khắn, giờ phút này, họ vô cùng cảm kích vận mệnh, cũng sẽ càng quý trọng mỗi một ngày trong tương lai.
“Mộc Nhi cám ơn em đã đến bên đời anh”
“Câu đó em phải nói với anh mới đúng”
“Ba ơi, mẹ ơi tụi con ăn được chưa ạ? Tụi con đói quá rồi” cả hai đứa trẻ xoa bụng đang kêu của mình đôi mắt ngây thơ hỏi.Làm cả hai người cất tiếng cười vang cả nhà.
End…….