Thiểm Thiểm có chút xấu hổ nhưng không phải vì đối mặt với một đại soái ca như Chu Diệu mà vì đã lâu không gặp Đa Ninh; cảm thấy vừa vui vẻ vừa ngại ngùng đứng phía trước trạm kiểm tra hành lý.
Tuy mỗi ngày đều gọi video call nhưng cảm giác khi thấy người thật lại không giống thế. Đa Ninh cũng cảm thấy như thế nên cố không rơi lệ, dang hai cánh tay hướng về Thiểm Thiểm.
Cùng lúc đó ở cửa ra phía trước dì dượng đã lấy được hành lý, hai cái va ly lớn và một va ly yêu thích của Thiểm Thiểm. Ngoài ra còn một ba lô nhỏ Thiểm Thiểm đeo sau lưng nữa.
Ngượng ngùng của trẻ em giống như bong bóng xà phòng vậy, tuy tỏa ra rất nhiều nhưng biến mất cũng rất nhanh.
Vì cô đưa cánh tay ra nên Thiểm Thiểm nhanh chóng chạy đến. Thiểm Thiểm chạy rất nhanh không nhìn người xung quanh buộc lòng Đa Ninh phải nhắc nhở Thiểm Thiểm, sợ rằng Thiểm Thiểm sẽ đụng trúng những hành khách khác.
Nhưng không, bất kể hành khách có màu da gì, cô chú cậu dì hay là ông bà đi chăng nữa, ai cũng đều chú ý tới cô bé con đang hết sức phấn khởi này và mỉm cười nhường đường.
Cứ như vậy Thiểm Thiểm thuận lợi chạy ngang qua trạm kiểm tra hành lý cuối cùng, ngay cả nhân viên sân bay đẹp trai cũng không ngăn cản Thiểm Thiểm, còn hòa nhã sờ đầu Thiểm Thiểm một.
Thiểm Thiểm rụt đầu lại tiếp tục chạy về hướng Đa Ninh đang đứng, rốt cuộc thuận lợi tựa vào trong lòng Đa Ninh. Đa Ninh ngồi xuống ôm Thiểm Thiểm lại. Hai tay Thiểm Thiểm ôm lấy cổ cô, đầu ghé vào bả vai, mở miệng nhỏ giọng nói: “Em nhớ Đa Ninh rất nhiều.”
“Chị cũng rất nhớ em…” Thiểm Thiểm.
Đa Ninh ôm Thiểm Thiểm đáp lại lời bé.
Thiểm Thiểm lại nói một câu nữa: “Mỗi ngày đều nhớ đến.”
… Mẹ cũng vậy.
Thật hiếm có Thiểm Thiểm nói liên tục hai câu tiếng Trung. Vì khi mọi người xuống máy bay, mẹ xinh đẹp vừa chải đầu cho Thiểm Thiểm vừa nói cho bé biết: khi đến Trung Quốc phải nói bằng tiếng phổ thông nếu không sẽ bị cảnh sát bắt.
Thiểm Thiểm nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía “Chú cảnh sát” vừa sờ đầu bé, rồi một lần nữa ôm chầm lấy Đa Ninh.
Anh chàng mặc đồng phục sân bay: …
Đa Ninh cũng sờ đầu nhỏ của Thiểm Thiểm, ngước mắt liếc nhìn Chu Diệu đang đứng trước mặt. Dáng người Chu Diệu thẳng tắp, con ngươi hạ xuống, nói với cô: “Anh đi giúp dì dượng lấy hành lý.”
Trước khi đi còn cười hỏi thăm Thiểm Thiểm: “Alice, em còn nhớ anh không?”
Hai người chỉ nói chuyện bằng video call một lần. Thiểm Thiểm nghiêng đầu đánh giá anh. Đầu và mắt đều ngước lên nhìn Chu Diệu, nhất thời không có phản ứng. Đa Ninh nghĩ Thiểm Thiểm sẽ lắc đầu, vì cô bé thích nhìn đàn ông đẹp mã nhưng lại không biết phân biệt ai là ai.
Ngoài ý muốn Thiểm Thiểm hướng về Chu Diệu gật đầu một, sau đó quay lại ôm lấy Đa Ninh.
Đa Ninh bị Thiểm Thiểm ôm chặt chỉ có thể đứng yên tại chỗ. Cách đó không xa dì dượng đang đi tới, Chu Diệu nhanh chóng bước về phía đó.
Ân cần thăm hỏi rồi hỗ trợ mang hành lý và khách sáo hàn huyên đôi câu.
Chu Diệu đã gặp qua dì của Đa Ninh, đó là một người phụ nữ rất lạnh lùng và mạnh mẽ, Chu Diệu cùng dượng Đa Ninh bắt tay và nói chuyện nhiều hơn. Nhưng dù anh không thích dì của Đa Ninh cũng không thể làm phật lòng bà. Quan hệ của Đa Ninh và ba ruột không tốt, không thể nghi ngờ rằng hiện tại dì của cô mới là trưởng bối quan trọng nhất.
Nếu sau này anh và Đa Ninh tổ chức hôn lễ lần nữa, còn phải nhờ người dì này làm chủ tọa đây!
Trái lại dượng là một Hoa kiều hết sức thân thiện và dịu dàng; lần đầu tiên gặp mặt thoạt nhìn trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của anh. Dì của Đa Ninh định cư Toronto là do lúc trước đi du học thì gặp được một giáo sư kinh tế người Hoa. Sau này vị giáo sư này cũng mở một công ty tài chính.
Đáng tiếc đã bị phá sản.
Chu Diệu cũng tham gia lĩnh vực tài chính đương nhiên hiểu rất rõ lý thuyết tài chính khác xa so với thực tiễn, dù cho có thuận lợi làm việc thì khi gặp phải một cuộc khủng hoảng tài chính thì cũng rơi vào trường hợp cửu tử nhất sinh. Cho nên việc Đa Ninh muốn bán nhà để giúp dượng có vốn quay vòng là một hành vi hết sức ấu trĩ.
Dĩ nhiên anh mong rằng tất cả chuyện đó chỉ là Đa Ninh cam tâm tình nguyện làm chuyện dại dột mà không phải bị người khác giựt giây.
“Chu Diệu cảm ơn cậu.” Dì dùng giọng điệu hờ hững nói làm cảm tạ với anh, “Cậu bận rộn như vậy còn phải đón chúng tôi.”
“Dạ.” Chu Diệu lễ phép tươi cười nói, “Ba mẹ cháu biết mọi người trở về nhưng không biết ở lại bao lâu, muốn cùng mọi người ăn một bữa cơm… Dì và ba mẹ cháu đã lâu rồi không gặp.”
“Đúng vậy, lâu lâu mới trở về nước một lần.” Dì quay lại nhìn Chu Diệu, tầm mắt hạ xuống quét qua Alice, nói thêm: “Sau khi Alice được sinh ra, dì không về được vì bận chăm sóc bé.”
“Alice rất đáng yêu, chúc mừng hai người.” Chu Diệu nói thêm một câu chúc mừng.
“Cảm ơn cháu!” Cuối cùng dì cũng cười nhẹ nói với Chu Diệu, “Đây là lễ vật hết sức quý giá mà ông trời đã ban cho dì và Putte.”
Lễ vật quý giá… Thật khiến người ta hoài nghi đấy.
Chu Diệu nhìn Đa Ninh và Alice dính lấy nhau, mím môi nói: “Thật là có phúc.”
“Được rồi, lần này dì và Putte sẽ ở lại một thời gian dài, chắc chắn sẽ có dịp ăn cơm với ba mẹ cháu.” Dì nói.
Chu Diệu gật đầu phụ họa: “… Hiếm khi trở về dĩ nhiên phải ở lại lâu một chút.”
Giao tiếp với trưởng bối không phải sở trường của Chu Diệu nhưng lại không thể không làm. Nhất là dì của Đa Ninh, sau nụ cười có cất giấu dao găm. Chu Diệu nhếch miệng một, một tay đẩy xe hành lý đi về phía trước.
Nhưng đi đã lâu như vậy sao chỉ đi được từ cổng số hai sang cổng số sáu… Nguyên nhân là do có một cô bé chân ngắn, đã chân ngắn còn muốn vừa tự đi vừa nhìn ngắm xung quanh nữa.
Do lần đầu tiên tới Trung Quốc nên rất tò mò sao?
Không thể nghi ngờ chân ngắn đang gây trở ngại chính là Alice, cô bé chẳng những muốn đi một mình còn không cho Đa Ninh mang ba lô giùm. Cả nhóm đều phải chiều theo Alice, tất cả đều đi thật chậm. Tội nghiệp cho đôi chân dài của Chu Diệu phải đi một bước rồi dừng lại một bước.
Thật chịu hết nổi, Chu Diệu xoay người ôm lấy Alice, trong nháy mắt Alice đã ở trên cao.
Theo bản năng Đa Ninh nhìn về phía Chu Diệu, dì và dượng cũng nhìn Chu Diệu, nhất là ánh mắt dò xét ghê gớm quét đến của dì.
“Cho anh ẵm một lúc được không?” Chu Diệu hạ mắt thân thiết hỏi Thiểm Thiểm.
Khi đối mặt với một anh chàng đẹp trai, Thiểm Thiểm luôn là một cô bé lơ tơ mơ. Thiểm Thiểm nghiêm túc gật đầu với yêu cầu của Chu Diệu rồi đặt hai tay lên vai anh.
Đa Ninh không phản đối: … Thiểm Thiểm là một cô bé rất dễ bị gạt.
Bên này Đa Ninh và Chu Diệu đi đón người thân, bên kia Nhan Nghệ cũng đuổi kịp Cố Gia Thụy; hơi suy yếu gọi một tiếng: “Cố Gia Thụy…”
Bộ dáng nịnh nọt như có việc muốn nhờ vả.
Cố Gia Thụy rất tao nhã đứng trước cánh cửa sơn son đỏ thắm, nhớ lại lời Phương trượng nói, phụ nữ dưới chân núi đều là cọp, nếu gặp phải ngàn lần vạn lần nên né tránh… Chẳng qua với anh mà nói, gặp qua rất ít đàn bà có thể so với cọp nhưng trước mắt lại chính là một người như vậy. Diễn đàn lê quý đôn ***
Làm hòa thượng phải đoạn tuyệt quá khứ nhưng quên đi không có nghĩa là mất trí nhớ; Cố Gia Thụy làm hòa thượng năm năm, dù ít hay nhiều thì cũng bị ảnh hưởng bởi chuyện xưa.
Hơn nữa trời sinh anh có tâm địa tốt, luôn nhớ đến tình bạn ngày xưa nên khi bạn học cũ có chuyện cần anh hỗ trợ thì anh sẽ không cự tuyệt. Kể cả người đáng ghét như Chu Diệu, anh vẫn nguyện ý giúp bạn sớm tu thành chính quả.
Thế nhưng —— khi Nhan Nghệ nói lên điều thỉnh cầu, Cố Gia Thụy rất nguyên tắc lắc đầu từ chối: “Không thể.”
Cô muốn anh làm thầy tướng số lừa tiền của mẹ chồng? Đàn bà á, yêu cầu vô lý gì cũng đều có thể nói được.
“Cố Gia Thụy, coi như là bạn học cũ… giúp tôi chút đi?” Nhan Nghệ cắn môi chơi chiêu năn nỉ, đưa tay kéo áo cà sa của Cố Gia Thụy.
Cố Gia Thụy nhìn xuống, nhắc nhở: “Trịnh thí chủ, nam nữ khác biệt, xin đừng lôi kéo bần tăng như vậy.”
Anh nhắc nhở Nhan Nghệ thân phận khác biệt, thật sự một lòng một dạ làm hòa thượng. Nhan Nghệ hoàn toàn nhận định vị thế và thân phận của anh cũng là một loại nghề nghiệp mà cái nghề này có khả năng lung lay tâm của mọi người. “Cố Gia Thụy, xin giúp tôi một lần này thôi mà.” Nhan Nghệ tiếp tục cầu xin.
Cố Gia Thụy vẫn từ chối, thái độ rất kiên quyết. Anh không phải là một hòa thượng dễ dàng bỏ đi nguyên tắc của mình.
Được! Nhan Nghệ hít sâu một hơi, ném ra đòn sát thủ, nhìn Cố Gia Thụy nói: “Xem như chúng ta từng có một đoạn tình duyên ở KTV, giúp tôi một lần đi?”
Tình duyên ở KTV?! Là chuyện kia? Cố Gia Thụy: …
Cố Gia Thụy nhớ lại, vào ngày anh xuất gia thì chuyện nam nữ cũng đã tiêu tan rồi, chỉ cần không nghĩ đến thì sẽ không quá phức tạp; tâm thành thì sẽ thanh tâm quả dục. Nhưng anh lại là một hòa thượng có trí nhớ rất tốt, chỉ một hồi ức thoáng qua là có thể nhớ đến cảnh tượng trước đây và cảm nhận được cả xúc cảm kinh người kia nữa.
“Thầy coi như bồi thường tôi thiếu chút nữa bị thầy…” Nhan Nghệ mười phần không biết xấu hổ uy hiếp người khác.
Thiếu chút nữa gì chứ? Cố Gia Thụy không thèm nhìn người trước mắt, trong lòng nguyền rủa chửi mắng… Thật là tức chết mà, anh đã làm hòa thượng mà vẫn bị bắt trả nợ phong lưu nữa à?
“Vào trong rồi nói.” Cố Gia Thụy mở miệng nói với người trước mặt.
“… Cảm ơn đại sư nhé!”
Cái sương phòng này Nhan Nghệ đã đến một lần rồi, chính là lần mà cô bắt gặp Cố Gia Thụy nằm chơi điện thoại di động. Lười biếng nằm nghiêng trên giường, vẻ mặt trời quang trăng sáng, nhưng không thể che được điện thoại di động cầm trong tay,
Chơi vui vẻ, thao tác thành thạo.
Đã làm đại sư mà vẫn chơi game trong điện thoại… Buồn cười! Cũng bởi vì đức hạnh làm hòa thượng của Cố Gia Thụy, Nhan Nghệ mới dám đưa ra ý tưởng kia với anh, thêm vào chủ ý lừa tiền của mẹ chồng trước.Có một số việc khá bất đắc dĩ, cũng không phải Nhan Nghệ muốn trả thù gì.
Hải Thành là một thành phố nhỏ nhưng đông dân, tin bát quái thoáng cái một đồn mười mười đồn một trăm. Cô và Vương Diệp mới ly hôn mấy tháng, Vương gia lại muốn làm đám cưới! Hôm qua mẹ gọi điện thoại cho cô, nan giải mở miệng nói chuyện này.
Nói về mẹ chồng trước kia tìm người xem ngày sinh tháng đẻ cho Vương Diệp và Ngô tiểu thư, rõ ràng muốn cưới vợ mới, còn nói cô và Vương Diệp không hợp nên phải ly hôn…
Ly hôn thì ly hôn, tự Nhan Nghệ nghĩ không có chuyện gì lớn. XX phối XX là hợp lẽ, thiên trường địa cửu. Chỉ là không muốn ba mẹ của cô uất ức cho cô.
Có đôi khi hàng xóm trái phải hai bên rảnh rỗi cố tình ăn nói linh tinh, rõ ràng người làm sai là Vương gia, nhưng vì nhà đó nhanh chóng làm đám cưới nên thiếu chút đều giơ ngón tay cái với Vương gia! Chê cười hay xem náo nhiệt, bọn họ vĩnh viễn không cần hiểu rõ nguyên nhân hay nói đạo lý, chỉ hi vọng sự việc càng nháo càng lớn thì những lúc trà dư tửu hậu mới có chuyện để bàn luận.
Được, cô sẽ thỏa mãn bọn họ!
Không phải người nhà họ Vương muốn xem ngày sinh tháng đẻ cho Vương Diệp và Ngô tiểu thư sao, cô sẽ lập tức tìm cho bọn họ một đại sư! Quan trọng là mẹ chồng trước hoàn toàn tín nhiệm Cố Gia Thụy.
Cố Gia Thụy: …
Khi đối mặt với những thỉnh cầu lặp đi lặp lại của Nhan Nghệ, Cố Gia Thụy chỉ âm thầm lắc đầu. Sở dĩ người thế tục có thân ở thế tục là vì trong lòng luôn có các loại chấp niệm. Là một hòa thượng, bất kể sự việc như thế nào, anh cũng chỉ muốn khuyên giải chứ không muốn nối giáo cho giặc.
Phải giúp cô trừ bỏ nghiệp chướng.
Thật ngại quá. Nhan Nghệ không muốn nghe phật pháp và đạo lý của Cố Gia Thụy, cô không muốn thấy nhà họ Ngô và Vương được nở mày nở mặt, cô chỉ muốn nhà họ Ngô và Vương trở thành trò cười thôi…
Nghiệp chướng quả là nghiệp chướng! Cố Gia Thụy thở dài một hơi: “Nhan Nghệ, sao cô muốn gây khó dễ người khác như vậy?”dienndan Lê quý đôn @@
Khó có được lúc Cố Gia Thụy không xa lạ gọi cô là Trịnh thí chủ, mà gọi thẳng tên cô. Thường khi quan hệ đã thân hơn một chút, có uất ức sẽ thổ lộ hết ra, Nhan Nghệ hít mũi một, ngẩng đầu nhìn cái đầu trơn bóng của Cố Gia Thụy nói: “Anh biết chuyện ly hôn đối với một người phụ nữ là tổn thương sâu đậm đến cỡ nào không… Hòa thượng như anh làm sao hiểu được!”
Trong lúc không để ý thì viền mắt đã nổi lên hơi nước.
Cố Gia Thụy không có cách nào đành phải nhân nhượng, tất nhiên anh hiểu…
Nhưng anh lại không muốn hiểu.
Chẳng qua trí thông minh và khả năng nhận định của anh đều rất cao, tuy có thể giữ vững lý trí nhưng cũng dễ cảm thông với những người khác.
Coi như giúp người ác làm việc xấu một lần thôi, về chuyện có lưu lại nghiệp chướng hay không… Thiện tai thiện tai, vậy nên để giáo lý nhà Phật khuyên bảo người phàm tục làm việc thiện từ từ thôi.
——
Hai cánh tay nhỏ bé ôm sít sao cổ Chu Diệu làm anh có chút khó chịu nhưng vẫn luôn duy trì nụ cười. Anh chưa từng ẵm em bé bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên, trước đây trong nhà có đứa bé con họ hàng đưa tay muốn anh ẵm, anh trực tiếp chuyển qua cho anh cả. Ôm em bé thì có cảm nhận gì đây? Đứa bé còn là một bông hoa hướng dương mềm mại nho nhỏ, thành thật mà nói thì nó khá thú vị.
Có lẽ vì đóa hoa hướng dương nhỏ này không những không bài xích anh, mà còn rất tin tưởng và vô cùng cao hứng ngồi trên bả vai anh.
Tại bãi đậu xe ngầm của sân bay, Đa Ninh đẩy xe hành lý đi bên cạnh dì, thỉnh thoảng nhìn cảnh Chu Diệu cõng Thiểm Thiểm trên vai. Vì đây là lần đầu tiên Chu Diệu ôm Thiểm Thiểm khiến cho cảm xúc của cô có chút khác thường nên cúi đầu xuống.
Sau đó mọi người dừng lại ở một chiếc xe thương vụ màu đen.
Hôm nay đi đón khách nên Chu Diệu không chạy chiếc xe Tesla đặc biệt kia, chỉ lấy một chiếc xe thương vụ của công ty. Nhà hàng cũng đã an bài thỏa đáng, đặt trước một bàn ẩm thực địa phương không xa trung tâm thành phố, cũng gần nơi nghỉ ngơi của dì dượng đêm nay.
Sau khi kết thúc bữa tối, tiễn mọi người về khách sạn thì anh có thể chở Đa Ninh đi rồi.
Chu Diệu tự lái xe thương vụ, tất cả mọi người đều ngồi phía sau xe khá rộng rãi. Lúc Đa Ninh lên xe, anh giúp cô mở cửa bên ghế phụ lái thế nhưng lại bị cự tuyệt.
Như là một hướng dẫn viên du lịch của nhà trẻ, Đa Ninh ngồi phía sau giới thiệu với Alice tất cả các thứ dọc đường đi.
Trên kính chiếu hậu, Alice hết sức hăng hái giương hai mắt to tròn của mình dán trên cửa sổ thủy tinh. Xe đã chạy đến đường cao tốc, Chu Diệu vô thức chuyển làn đường, giảm tốc độ từ một trăm sang tám mươi cây số một giờ.
Như vậy tiện cho Alice nhìn ngắm phong cảnh ven đường và cũng để Đa Ninh giải thích dễ dàng hơn.
Nhưng ngược lại dì nhắc nhở Đa Ninh: “Đừng nói chuyện với Alice nữa, càng nói càng phấn khởi, trên máy bay con bé không ngủ được bao lâu.”
Đa Ninh im lặng ngay lập tức.
“… Nhưng trời vẫn chưa tối mà?” Alice đột nhiên mở miệng nói tiếng Anh.
Do đứa nhỏ không biết khái niệm trái múi giờ nên mới nói câu này, khiến Chu Diệu đang lái xe phía trước cũng toét miệng cười. Dì nhắc nhở làm cho Đa Ninh có chút xấu hổ. Thiểm Thiểm phấn khởi làm cô cũng hưng phấn theo.
Xém chút quên mất Thiểm Thiểm đã ngồi mười tiếng đồng hồ trên máy bay rồi.
Thành thật mà nói, tuy mấy năm nay cô nhìn Thiểm Thiểm lớn lên, nhưng vì dì chăm sóc Thiểm Thiểm quá tốt nên có đôi khi cô cũng không biết làm thế nào mới có thể sánh bằng dì.
Ngược lại Thiểm Thiểm không hề cảm thấy buồn ngủ, lôi kéo mẹ xinh đẹp của bé thương lượng: “Khi bầu trời tối đen thì con sẽ ngủ được không ạ?” Lúc thương lượng thì Thiểm Thiểm sẽ gọi dì bằng tên tiếng Anh.
Dì nghiêm túc trưng ra một biểu cảm —- cho phép.
Ngoại trừ kêu tên của dì Thiểm Thiểm còn gọi thẳng tên của dượng Putte. Nhưng việc Thiểm Thiểm gọi tên của người lớn không phải là không lễ phép, chỉ là dì dượng cố ý dưỡng thành thói quen này cho bé, vì trẻ em nước ngoài gọi thẳng tên ba mẹ rất nhiều.
Lúc ngồi xuống ghế cạnh bàn tròn lớn kiểu Trung Quốc để dùng cơm, Thiểm Thiểm kêu vài tiếng Putte và Đa Ninh khiến Chu Diệu phải đưa mắt nhìn mấy lần, dì giải thích với anh: “Tập quán của đứa bé sống ở nước ngoài và trong nước không giống nhau, Alice có thói quen gọi tên của chúng tôi.”
Chu Diệu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bỗng nhiên hỏi: “Hình như cháu nghe Alice còn có một tên tiếng Trung nữa ạ?”
Thiểm Thiểm ngồi đối diện Chu Diệu, hiểu lời nói của anh, gật đầu một. Đúng vậy, bé có hai tên lận.
“… Thiểm Thiểm phải không?” Chu Diệu nhìn Thiểm Thiểm hỏi thăm.
Thiểm Thiểm gật đầu một. Đúng rồi!
Đa Ninh cúi đầu, lúc ở sân bay nhìn thấy Thiểm Thiểm, cô quá kích động nên lớn tiếng gọi tên tiếng Trung của Thiểm Thiểm.
“Không phải là Thiểm Thiểm, là San San…” Dì mở miệng cải chính với Chu Diệu.
Thiểm Thiểm và San San*, khả năng nghe tiếng trung của Thiểm Thiểm không đạt tiêu chuẩn nên hoàn toàn không nhận ra sự khác nhau, khi dì bảo bé là San San, bé cũng gật đầu một. Đúng vậy, bé gọi là San San.
(* 闪闪 [Shǎnshǎn] = Thiểm Thiểm và 姗姗 [shān shān] = San San, hai chữ phát âm gần giống nhau nên Alice còn nhỏ không phân biệt được)
Đa Ninh vừa không biết làm sao vừa cảm thấy buồn cười, ngẩng đầu nhìn phía trên bàn tròn lớn treo một đèn lồng kiểu Trung Quốc, Thiểm Thiểm nhìn theo cô chỉ tay lên chiếc đèn, cái miệng nhỏ nhắn ô một tiếng rồi nói: “Đây là… đèn lồng.”dien dan le quy@$don**
Không sai, cách phát âm và cách biểu đạt đều rất tốt. Trình độ tiếng Trung của Thiểm Thiểm cứ luôn như vậy, khi hay khi dở.
Chu Diệu chấp nhận cách giải thích tên San San này. Hình như có rất nhiều đứa bé tên là San San, họ hàng của anh cũng có một đứa tên San San thì phải…
Anh cầm thực đơn giao cho dì, cùng lúc đưa cho Alice một máy vi tính màn hình phẳng, trên đó có trò chơi gọi món ăn. Thiểm Thiểm… à không phải, San San rất vui vẻ tiếp nhận, không quên nói với anh: “Cua cua*.”
(* Alice muốn nói 谢谢 [Xièxiè] = cám ơn, nhưng lại nói thành 蟹蟹 [Xiè xiè]= cua cua)
San San hay Thiểm Thiểm không thể phân rõ, Chu Diệu nghi hoặc không biết anh có nghe nhầm khi ở sân bay hay không. Nhưng nếu thật là Thiểm Thiểm thì cũng chẳng sao. … Thiểm Thiểm làm cho người ta yêu thích, chợt lóe lên lấp lánh trong suốt… không nhất thiết là Thiểm Thiểm của anh đâu.
Câu hỏi vừa rồi chỉ vì trong lòng anh toát lên một suy đoán, bởi vì anh thấy Alice khá giống Đa Ninh.
Ôm một chút hi vọng mong manh, nhân lúc mấy người Đa Ninh gọi món ăn, Chu Diệu lấy điện thoại di dộng, một bên giới thiệu món ăn, một bên gửi đi một tin nhắn – “Lần đầu tiên thì có nhiều khả năng thụ thai không?”
Sau khi tạm dừng, anh lại ghi thêm mấy chữ phia trước câu hỏi kia: Cả hai đều là lần đầu tiên.
“Cả hai đều là lần đầu tiên thì có nhiều khả năng thụ thai không?”
******
Tác giả có lời muốn nói: bắt đầu trinh thám và phản trinh thám.
Alice, con là Thiểm Thiểm đúng không?
_Đúng rồi.
Con là San San đúng không?
_Đúng luôn.
Rốt cuộc con là Thiểm Thiểm hay San San?
_Con là Alice.