Tìm không thấy cuốn nhật ký ở Tinh Hải Loan.
Đa Ninh ngồi xổm trước hộp dựng đồ, ngửa đầu nhìn chằm chằm Chu Diệu ngồi đối diện, lắc lắc đầu nói: “Tìm không thấy rồi.”
Chu Diệu: “…”
Nói thực, Chu Diệu cũng không quá tin. Đa Ninh không phải người vứt đồ lung tung, một người mà một cuốn truyện tranh đọc từ hồi nhỏ mà vẫn giữ đến bây giờ, vậy mà một quyển nhật ký quan trọng như vậy lại tìm không thấy? Trừ phi cuốn nhật ký này còn đang ở…
Không thể nào.
Anh nhớ đến lúc ấy sau khi dì Hứa qua đời, anh chuyển đồ của Đa Ninh chỗ chú Hứa; bao gồm một ít di vật của dì Hứa, Đa Ninh đã dọn dẹp, chuyển hết đến Tinh Hải Loan.
Đây cũng là một nguyên nhân lúc đó lại gấp gáp mua Tinh Hải Loan.
“Thật sự có thể ở bên kia rồi.” Đa Ninh hơi hơi thở dài nói, đầu cúi xuống, mái tóc được buộc lên thành đuôi ngựa xinh đẹp rơi xuống đầu vai.
Ai sẽ biết một người đang sống tốt trong nhà lại đột nhiên gặp biến chuyển. Nhà là gì, chính là xó xó xỉnh xỉnh đều có thể ném đồ. Huống chi khi đó, cô vốn cũng không có tâm tư sắp xếp đồ đạc của bản thân.
Toàn bộ tâm trí đều đặt vào việc sửa sang lại di vật của mẹ cô, không muốn chúng nó bị một người phụ nữ khác tùy tiện xử trí.
“Lúc đó nhà và xe đều để lại cho chú Hứa sao?”
Ngồi vào trong xe, Chu Diệu một bên lái xe một bên hỏi Đa Ninh. Năm năm trước dì Hứa qua đời là một chuyện thương tâm, về chuyện dì Hứa và chú Hứa đã thỏa thuận ly hôn thế nào, Đa Ninh không nói nhiều, Chu Diệu cũng không biết rõ.
Chỉ biết là cuối cùng Đa Ninh cầm trong tay chút tiền mặt. Hơn phân nửa dùng mua nhà, thừa lại toàn bộ cho anh gây dựng sự nghiệp.
“Anh nói tiền thì có gì tốt… Nếu có thể trao đổi, em sẽ dùng nó để mẹ em sống thêm một ngày nữa.” Đây là lời lúc đó Đa Ninh đã nói, lúc đang thương tâm tuyệt vọng căn bản cô không quan tâm lấy bao nhiêu tiền chỗ chú Hứa.
Đa Ninh nói đến như vậy, anh cũng không quá quan tâm chuyện lúc dì Hứa ly hôn chia tài sản có chịu thiệt không.
Hiện tại, Đa Ninh chậm rãi tiếp nhận chuyện dì Hứa qua đời rồi, chu diệu nhắc lại chuyện xưa lại nổi lên: “Anh nhớ mọi người có ba phòng nhỏ, một chiếc xe, đều ở… chỗ chú Hứa bên kia sao?”
Nếu tính như vậy, năm đó dì Hứa lấy tiền mặt cũng không công bằng, bên sai vẫn là chú Hứa.
“Ừm.” Đa Ninh nhẹ nhàng lên tiếng, cúi xuống, nói với Chu Diệu, “Lúc đó trong nhà tài sản xem như phân chia 5:5, ba em một nửa, mẹ em một nửa; về phần tại sao trong tay em đều là tiền mặt, mẹ em cảm thấy bà ngoại đã để lại cho em phòng ở, nên chấp nhận thỏa thuận trước lấy tiền mặt ở chỗ bác em… Tiền đều là bác em đưa trước.”
Chu Diệu: …
Đa Ninh biết chu diệu trầm mặc đại biểu cho cái gì, nhấp môi dưới nói: “Đúng là lấy thiếu.” Sự thật là bị tính kế, nhà cô bị bác cô khôn khéo sắp xếp vào bẫy. Cô cũng là sau này mới biết, bác cô dùng tiền này để lấy phần lớn cổ phần của ba cô.
Mà nguyên nhân ba cô đồng ý, ước chừng là mang nỗi áy náy với mẹ cô.
“Lúc đó mẹ em đã tìm luật sư, cũng cảm thấy một nửa không công bằng. Ba em ở Hứa gia đưa công ty ra thị trường có cổ phần, đó là tài sản rất lớn… Về phần sau này không tìm luật sư, một phần là mẹ em cảm thấy phí luật sư rất cao, về phương diện khác, cũng không chịu nổi… người nhà họ Hứa.”
Cho dù dùng cách ly hôn thay cô tranh thủ tài sản trước, đêm mẹ cô qua đời còn dặn cô: “Bất kể như thế nào Ninh Ninh vẫn còn họ Hứa, là con gái duy nhất của ba con… Chờ sau này ba con già đi, con nên hiếu thuận với ông ấy.”
Đây là lời mẹ để lại cho cô. Ân đoạn nghĩa tuyệt, giữ lại chút tình nghĩa vợ chồng với ba cô lúc trước.
Đa Ninh chớp chớp mắt, lại nhớ về chuyện năm năm trước, đã có thể bình tĩnh nói ra: “Kỳ thực nhà em căn bản không phải là nhà có tiền, tiền mặt trong nhà lại càng không nhiều, chắc là hai ba mươi vạn. Những số tiền này đều là mẹ em quản lý cho nên rất rõ ràng, thứ đáng giá duy nhất là phòng ở và cổ phần công ty. Nhưng phí luật sư cần dựa theo tỉ lệ tài sản tính toán, tùy tiện tính phí luật sư so với số tiền mặt trong nhà còn nhiều hơn… Mẹ em tiếc khoản tiền này, nên không muốn nhiều, trực tiếp dựa theo phương án lấy tiền của bác em.”
“Cho tới nay, bác em là người đứng đầu nhà họ Hứa, mẹ em cũng nghe theo sắp xếp của bác.”
“Kỳ thực… Mẹ em cũng không còn thời gian nữa.”
“…”
Xe chạy hướng nhà ba cô, tĩnh lặng chạy trên cao tốc Thiên Nam; Đa Ninh nói việc này cho Chu Diệu, bao gồm một ít suy nghĩ trong lòng; Chu Diệu nghe xong nhất thời không có thái độ gì, cúi xuống nói: “Nếu không thì không đi lấy nhật ký nữa.”
Không nghĩ tới chu diệu sẽ thỏa hiệp không xem nhật ký.
Đa Ninh đặt tay lên cánh tay Chu Diệu, quay đầu hỏi: “Anh không muốn xem nữa hả?”
Chu Diệu khẽ cười một tiếng. Anh hiện tại cũng không phải không biết tâm tư Đa Ninh đối với anh. Chỉ cần nghĩ đến Đa Ninh vẫn như trước kia ôm tâm tư méo mó với anh, tâm tình đã tốt rồi.
“Chu Diệu, đừng hối hận.” Trong lời nói Đa Ninh mang cười, bỏ thêm một câu.
Chu Diệu: “…”
“Không có việc gì, đi thôi.” Đa Ninh cong môi, cố gắng gạt bỏ cảm xúc tiếc nuối khổ sở xuống, nói với Chu Diệu, “Ngoại trừ nhật ký, bên kia hẳn là còn không ít đồ, anh theo xem giúp em.”
Chu Diệu chuyển tay cầm lái, nắm lấy bàn tay mềm mại của Đa Ninh, gật đầu ừm. Xe rất nhanh ra khỏi cao tốc Thiên Nam, lại quẹo một cái đến nhà chú Hứa.
Cuốn nhật ký này đích xác ở chỗ ba cô.
Đa Ninh ở Tinh Hải Loan gọi điện thoại cho ba, ba cô lập tức tìm cho cô, sau đó vui mừng nói trong điện thoại là nhật ký ở chỗ ông, hỏi cô khi nào thì qua lấy.
Đã muốn lấy về, Đa Ninh không muốn kéo dài.
Hứa gia, ba hứa mặc đồ ở nhà chờ trong phòng khách; lúc mở cửa nhìn nhìn con gái, cũng nhìn nhìn Chu Diệu đi theo, thần sắc phức tạp mở miệng: “Mau vào đi.”
“Chú Hứa.” Chu Diệu chủ động xưng hô, nói câu, “Quấy rầy rồi.”
Ba Hứa nở nụ cười: “Không phiền, cũng còn chưa nghỉ ngơi mà.”
Trước khi Đa Ninh gọi, ba hứa đã nghỉ ngơi, nhận điện thoại của con gái thì lập tức đứng lên tìm đồ. Người bên giường bất mãn nói với ông: “Mặc kệ ông đối tốt với nó thế nào, đứa con gái này cũng sẽ không muốn nhận người ba này…”
“Sẽ không, ba và con gái nào có thâm cừu đại hận gì.” Ba Hứa nói như vậy, “Bởi vì chuyện của mẹ nó, Đa ninh có chút oán giận tôi cũng rất bình thường… Con bé luôn là đứa bé ngoan.”
Rất ngoan, nhất là đối lập hai người trong nhà hiện tại này.
“Thật ngoan, thật ngoan lại gạt mọi người ở nước ngoài sinh con?”
“… Bà nói cái gì?”
Đa Ninh theo ba cô đến chỗ lấy nhật ký, cúi đầu lật đi lật lại. Người phụ nữ này rất lợi hại, sẽ không ném loạn đồ của cô để lại, đồ của cô ở đây đều giữ lại hoàn hảo ở trong phòng.
Trên lầu, Chu Diệu lấy hộp đựng toàn bộ đồ đi.
“Đa Ninh, ba có việc muốn hỏi con.” Ba cô đột nhiên nói với cô, một mặt nghiêm túc.
Không biết có phải có quan hệ máu mủ, không đợi ba cô mở miệng, Đa Ninh đã biết việc ba cô muốn hỏi rồi, Đa Ninh hơi ngẩng đầu, đối mặt với ông.
“Có người nói với ba con ở nước ngoài sinh con… Có phải thật sự không?” Ba cô chất vấn cô rồi.
Quả nhiên! Đa Ninh gật đầu.
“Đứa nhỏ của dì dượng con, chẳng lẽ là của con và Chu Diệu?”
“Đúng ạ.”
Vâng ạ
Người nói ngoại trừ Đa Ninh, còn có Chu Diệu đang đi tới; anh cường thế đứng ở bên cạnh cô, đối diện với ba cô.
“Đa Ninh… Ta là ba của con!” Ba Hứa nhịn không được phát hỏa, hỏi con gái, “Chuyện lớn như vậy, đến ba mà con cũng gạt không nói sao?”
Chu Diệu đang muốn mở miệng, Đa Ninh ngăn cản, chống lại ánh mắt của ông nói: “Ba, khi ba sinh hai đứa con trai không phải cũng gạt con sao?”
Không nói thêm gì, Đa Ninh trực tiếp đi xuống lầu.
Chu Diệu đứng một hồi, nhìn chú Hứa đã già đi không ít, mở miệng nói: “Chú Hứa, người chú nên trách không phải Đa Ninh, mà là con. Nhưng người nên tỉnh lại, cũng là chú.”
Đối mặt với sắc mặt liên tục thay đổi trắng bệch của chú Hứa.
Chu Diệu đứng ở góc độ của anh, nói chuyện rõ ràng: “Chú trách Đa Ninh không nói cho chú, nhưng mấy năm nay chú vội vàng làm trách nhiệm người ba cho hai đứa con trai, cuộc sống của Đa Ninh ở Toronto chú biết được bao nhiêu? Chú không thể cho rằng từ nhỏ Đa Ninh ngoan hiền, thì cảm thấy cô ấy có thể bất kể hiềm khích trước kia mà tha thứ cho sai lầm của chú. Như vậy cũng không phải ngoan hiền, mà là dối trá.”
“Bất quá là nói như vậy, bất kể như thế nào chú Hứa cũng là ba Đa Ninh, con còn muốn cam đoan với chú một câu – – cuộc sống sau này của Đa ninh sẽ do con chăm sóc, chú Hứa chỉ cần quan tâm chuyện người cần quan tâm hiện tại thôi…”
Chu Diệu dẫn Đa Ninh đi, ôm theo một cái hộp từ Hứa gia về.
Xe ngừng ở bờ sông, mở hộp ra, Đa Ninh Chu Diệu ngồi ở phía trước đặt cái hộp phía sau, trong tay đều tự cầm một lon cola. Hai người ở cùng nhau là cảm giác gì, là cô chia sẻ phiền não và niềm vui của anh, anh cũng sẽ là chỗ dựa cho cô.
Nhật ký Đa Ninh ôm trong ngực, trước khi đưa cho Chu Diệu xem, cô hỏi trước: “Chu Diệu, trước kia anh nói anh thích con trai, có đúng không?” Cô không cho phép Chu Diệu cũng là một người trọng nam khinh nữ.
“Anh không có…” Chu Diệu vỗ trán, nhìn cô nói, “Anh làm sao có thể thích con trai… Con trai đều là thằng nhóc thúi, con gái mới là áo bông nhỏ! Thiểm Thiểm của chúng ta đáng yêu như vậy, não anh phẳng mới thích thằng nhóc thúi.”
Đa Ninh: “Thật không?” Khóe miệng cong cong.
“Đương nhiên.” Ánh mắt Chu Diệu trở nên dịu dàng, cánh tay dài đặt trên vai Đa Ninh, đối mặt với mặt nước long lanh trong đêm nói, “Đa Ninh, đừng lo lắng nhà chúng ta sẽ trọng nam khinh nữ… Thậm chí nhà chúng ta không phải trọng nam khinh nữ, là trọng nữ khinh nam.”
Đột nhiên nói chuyện này như vậy, bởi vì Chu Diệu biết Đa Ninh đã từng bị người bà trọng nam khinh nữ ở Hứa gia đối đãi ra sao rồi.
Đa Ninh mấp máy miệng, nở nụ cười.
Chu Diệu nhìn qua, hôn hôn cô nói: “Hiện tại có thể đưa nhật ký cho anh chưa?”
“Có thể… Nhưng chỉ cho xem một trang.” Đa Ninh nói, sợ Chu Diệu hiểu lầm cô viết nhật ký về việc thích anh cả Chu. Cô cảm thấy Chu Diệu lúc đó thật sự là mắt bị mù, ngoại trừ mở đầu cô viết chuyện anh cả Chu đùa cô, phía sau tất cả đều là Chu Diệu.
“… Mình thật sự thích Chu Diệu sao? Đêm qua mơ thấy mặc áo cưới gả cho Chu Diệu, tỉnh lại lại có cảm giác ngọt ngào. Cũng không biết vì sao, gần đây nhìn chu diệu càng ngày càng đẹp trai rồi.”
Nương theo ánh sáng đèn đường lay lắc ở bờ sông, Chu Diệu đọc từng chữ từng chữ trong nhật ký, nhìn đến nội dung trọng điểm nhịn không được nói ra. Tâm tình tuyệt vời sắp bay trên trời.
“- – Không cho đọc ra tiếng.” Đa Ninh muốn đưa tay cầm lại nhật ký, đây lời lời tâm tình của một thiếu nữ, hiện tại bị Chu Diệu cố ý đọc ra, Đa Ninh hận không thể bổ nhào lấy tay che miệng Chu Diệu lại.
Tâm tình ngượng ngùng không thôi, lại rất vui vẻ có một ngày cô và Chu Diệu chia sẻ tâm tình năm đó như vậy.
Đêm nay, bóng đêm cũng rất đẹp; ánh trăng vừa sáng vừa tròn.
Chu Diệu cũng nói với cô chuyện Hà Hạo, Đa Ninh im lặng nghe, sau đó hỏi chu diệu: “Hà Hạo còn có thể tiếp tục làm việc ở Nhất Nguyên không?”
Gió đêm từ từ thổi tới, Chu Diệu cầm nhật ký, nhìn nhìn nước song lăn tăn nói: “Xem bản thân cậu ta thôi.”
Chu Diệu nói như vậy, Đa Ninh biết là Chu Diệu lưu tình, bao gồm đối vị trưởng phòng Điền kia.
Thật ra, Đa Ninh có chút kỳ quái Chu Diệu sẽ cho Hà Hạo gia nhập Nhất Nguyên, cô nhớ lúc Chu Diệu vừa mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp nói với cô một câu, gây dựng sự nghiệp ngàn vạn tìm bạn bè cùng nhau.
Chu Diệu ha ha nở nụ cười, liếm môi; nghĩ lúc đó vì sao lại mời Hà Hạo tiến vào Nhất Nguyên. Thời điểm Hà Hạo tiến vào Nhất Nguyên, Nhất Nguyên vẫn là một công ty nhỏ vừa mới sống lại; nhà Hà Hạo không ở thành phố A, cha mẹ đều là công nhân phổ thông, không có phương pháp và quan hệ, vừa tốt nghiệp ra ngoài làm việc cũng là va chạm.
Lúc thất ý Hà Hạo gọi điện thoại cho anh, kể rõ cuộc sống không công bằng.
Gác điện thoại, anh nói với Hà Hạo báo công việc có tiền lương cũng khá: “Đến thành phố A đi, theo làm với tôi.”
Lúc đó, anh cũng không phải đồng tình với Hà Hạo, lại càng không phải thưởng thức Hà Hạo có chút thông minh, chính là vì Hà Hạo biết anh và Đa Ninh lĩnh chứng, đang lúc khó khăn cậu ta cũng vay 800 làm tiền mừng cưới cho anh.
…
Hà Hạo là chủ động từ chức, bàn giao hết công việc, đưa ra đơn xin từ chức cho chu diệu.
Chu Diệu không giữ lại.
Hà Hạo cúi thấp đầu, đi ra văn phòng, quay đầu lại nói: “Tôi… Có thể sẽ đến Thiên Tín.”
A.
Hà Hạo khó có thể mở miệng, nhưng cũng là anh em nhiều năm, anh nói chuyện muốn đi Thiên Tín cho Chu Diệu. Ghế làm việc, Chu Diệu ngồi phía trên, trong sắc mặt bình tĩnh lộ ra lạnh lùng: “Thiên Tín là chỗ tốt đó.”
“Thực xin lỗi, Chu Diệu.” Hà Hạo thấy có lỗi.
“Đi đi, đóng cửa.” Chu Diệu quay đầu lại, đây là lời duy nhất anh còn có thể đưa cho Hà Hạo.
Hà Hạo lấy phương thức xấu hổi rời khỏi Nhất Nguyên, lúc xuống lầu đi qua bộ phận chăm sóc khách hàng, bên trong Trịnh Văn Na đối với anh như là người lạ; Hà Hạo dâng lê một nụ cười tự giễu, thấy Vương Tiểu Tinh cùng bộ phận đứng chỗ cầu thang.
Vương Tiểu Tinh mang kính đen nhìn anh, cầm trong tay một lọ sữa chua chưa mở. Hà Hạo làm ra dáng vẻ vô vị dương môi dưới, Vương Tiểu Tinh đã cầm sữa chua trong tay đưa cho anh: “Bởi vì anh đi Thiên Tín, phòng không có cách nào vui vẻ đưa tiễn anh được, bình sữa chua này cho anh… Chúc may mắn.” Nói xong, dẫm xuống đôi giầy thể thao, lướt qua anh đi trở về phòng.
Hà Hạo cầm sữa chua hung hăng mắng một câu thô tục.
Mắng chính anh ta.
Anh biết Vương Tiểu Tinh luôn có ý gì với anh, kết quả lần trước anh còn dùng vẻ ngoài của Vương Tiểu Tinh hỏi Chu Diệu, phụ nữ đến cùng là bề ngoài quan trọng hay là nội tâm. Nhưng mà, kẻ mù chỉ có đụng phải tường mới biết được phía trước đã không còn đường.
– –
Năm nay mùa hè kéo dài, nhưng đến tháng 9, thời tiết cũng chuyển mát rồi.
Hạng mục mới nhất Nhất Nguyên và U Nhất hợp tác bị Thiên Tín chặn lại, nguyên nhân là Thiên Tín bên kia cho điều kiện hợp tác rất tốt; U Nhất lấy lý do Nhất Nguyên đẩy tiến kế hoạch không thuận lợi để giải trừ hợp đồng.
Lúc biết tin, Chu Diệu đang định xuống lầu họp, anh cầm bút ký tên trong tay ném lên bàn – – mặt bàn thủy tinh công nghiệp, lập tức cắt thành hai đoạn.
Mà Thiên Tín bên kia, hiện tại đã thêm một phó tổng Ô rồi.
“Bất cứ nền tảng P2P nào, ở trong hai năm này, đều vô cùng có khả năng bị phá sản hoặc thu mua trùng tổ, thẳng đến khi ngành nghề này càng trở nên phát triển hơn, càng hiểu rõ.” Đây là lời tuyên bố chính Chu Diệu đã nói.
Lúc đó còn có phóng viên hỏi anh: “Bao gồm Nhất Nguyên sao?”
“Bất cứ ai, tất nhiên bao gồm cả Nhất Nguyên.”