2510.
Ông không nghĩ rằng Mễ Lan lại dùng thân phận con gái chủ tịch Diệp để xuất hiện, càng không nghĩ rằng cô đến báo thù nhanh như vậy.
Tập đoàn Hoắc Thị là tâm huyết cả nửa đời người của ông, nếu như Mễ Lan thực sự đem cổ phần chuyển nhượng, vậy chức tổng giám đốc này của ông phải nhường cho người khác rồi!
Lúc này, Hoắc Minh Hách đứng cạnh cha mình không thể đứng nhìn được nữa, hắn chau mày, ánh mắt lạnh lẽo: “Mễ Lan, rốt cuộc cô định làm gì?”
Mễ Lan nhìn đánh giá Hoắc Minh Hách, khóe miệng cười lạnh.
“Một năm không gặp, anh vẫn như vậy.”
“Hoắc thiếu gia, anh trực tiếp gọi tên cổ đông một cách bất lịch sự như vậy sao? Làm ơn gọi tôi là chủ tịch Diệp! Hơn nữa tôi rốt cuộc muốn làm gì, anh nên là người rõ nhất mới phải!”
Cô giương cằm lên, ngữ khí có chút khiêu khích.
Hoắc Minh Hách mấp máy môi, nhưng không nói được lời nào, hắn không có dũng khí trước mặt bao nhiêu người kể chuyện nhà họ Hoắc một năm trước!
Trong mắt hắn, danh dự cuả Hoắc gia và tập đoàn Hoắc Thị là ngang nhau, nhưng có thể thế nào được đây? Rõ ràng biết Mễ Lan lần này đến để hủy hoại danh dự nhà họ Hoắc, nhưng hắn cơ bản không có năng lực để ngăn cản, loại cảm giác lực bất tòng tâm này chiếm lấy trái tim hắn, sắc mặt hắn vì thế mà càng trở nên thâm trầm.
Mễ Lan nhìn Hoắc Minh Hách, nhẹ giọng: “Lúc rời khỏi nhà họ Hoắc, tôi có rất nhiều lời để nói, chỉ là anh không cho tôi một cơ hội để mở miệng! Hôm nay, tôi đến đây với mục đích một lời nói ra hết tất cả!”
Cô vừa nói xong, Hoắc Băng Băng gầm lên: “Bảo vệ! Bảo vệ đâu? Mau đến đem con đàn bà độc ác hoang tưởng này đi! Tôi không muốn nghe cô ta nói lăng linh tinh nữa.”
Mễ Lan không gấp gáp, lạnh lùng nhìn ông Hoắc một cái: “Tôi có thể rời đi, nhưng ngày mai nhà họ Hoắc đổi chủ, lúc đó đừng trách tôi!”
Hoắc Minh Hách cắn răng, gân xanh trên trán nổi lên, hắn tiến lên một bước, giọng khàn khàn nói: “Cô là đang uy hiếp chúng tôi sao? Hả? Tôi cho rằng cô rời nhà họ Hoắc sẽ tự sám hối việc bản thân đã làm sai, không ngờ rằng, cô còn khiến tôi thất vọng hơn trước! Nếu như cô muốn báo thù thì tìm tôi đây này, tha cho nha tôi! Bọn họ vô tội.”
Lời hắn nói xong, Mễ Lan đột nhiên cười lớn, cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.
“Anh vẫn còn mặt mũi nói bọn họ vô tội sao? Thật là buồn cười! Nếu như nói vô tội, phải nói đến hai đứa bé trong bụng tôi là vô tội nhất, là cả nhà các người liên thủ lại giết đứa nhỏ! Nhà họ Hoắc các người, tôi không bỏ qua bất kì ai hết!”
Ánh mắt Hoắc Minh Hách trở nên ảm đạm, bất giác lùi về sau hai bước.
Mễ Lan nói đúng, đứa bé mới là vô tội nhất, nhưng lúc đầu…
Hoắc Băng Băng vẫn còn muốn nói gì, ông Hoắc nhìn bà Hoắc một cái, bà liền lôi con gái sang một bên, hiện tại Hoắc Băng Băng không thể mở miệng, nếu không sự việc lại càng trở nên hỏng bét!
Không khí có chút ngượng ngùng, bao nhiêu đôi mắt đang hướng về bọn họ, tiếng tranh luận truyền đến, ông Hoắc có chút hoảng, nhưng vẫn cố điềm tĩnh, nở ra một nụ cười: “Chủ tịch Diệp, còn lời nào cô nói đi!”
Mễ Lan nhìn Hoắc Băng Băng đứng không xa gần một cái, khóe miệng cười lạnh.
Rất nhanh, màn ảnh khán đài sáng lên, Ôn Minh Lãng xuất hiện trên màn hình, Hoắc Băng Băng ngây người, khuôn mặt trắng bệch…