Nguyệt Nguyệt nhướn mày, sắc mặt u ám nhìn chằm chằm Tường Tử: “Anh có ý kiến gì sao?”
Tường Tử còn chưa khôi phục lại từ trong nỗi khiếp sợ ban nãy, anh ngây ngốc chạm thẳng họng súng, bất mãn đáp lại: “Dựa vào gì phải có gia pháp chứ?”
Nguyệt Nguyệt thấy Tường Tử kích động như vậy, cô điềm tĩnh trả lơì: “Bởi vì anh không nghe lời.”
Tường Tử ngược lại chẳng nói gì, hồi lâu sau đáp lại một câu: “Anh nghe lời còn không được sao? Bà xã, chúng ta đừng lập gia pháp gì đó được không?”
“Không được!” Nguyệt Nguyệt thẳng thừng lắc đầu.
Tường Tử thấy Nguyệt Nguyệt cứng rắn khó mà thông suốt, anh vội vàng hạ mình, nhẹ nhàng kéo cánh tay cô qua ôm vào trong lòng, vuốt ve khe khẽ, sau đó anh hơi nghiêng người, dính sát người Nguyệt Nguyệt, run rẩy làm nũng nói: “Bà xã, anh sợ, chúng ta đừng lập gia pháp được không? Được không em?”
Nguyệt Nguyệt rất bình tĩnh giơ tay lên, đẩy ra Tường Tử, nổi giận nói: “Không được phép làm nũng!”
Tường Tử thấy thế, vội vàng mang giọng điệu ấm ức run rẩy giãi bày: “Anh không làm nũng.” Giờ phút này anh như con thỏ nhỏ hoảng sợ, rất đáng thương, thật sự khiến người ta đau lòng.
Mà đáp lại Tường Tử là Nguyệt Nguyệt đánh một cái trên ót anh, cô không vui cất lời dạy dỗ: “Không được giả vờ đáng thương!” Mà sau khi bị cô đánh, anh vội vàng ho nhẹ một tiếng, dùng âm thanh bình thường trả lời, “Anh sai rồi.”
Nguyệt Nguyệt hình như còn phần nào chưa hài lòng, cô lại đánh một cái trên vai Tường Tử, ra lệnh: “Ngồi đàng hoàng cho em.” Lúc này anh không còn cách nào khác. Ở trước mặt cô, hình như có hạ thấp luồn cúi thế nào cũng vô dụng, bởi vậy anh nên ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Không phải Tường Tử muốn suy nghĩ trù tính, mà là Nguyệt Nguyệt căn bản mặc kệ anh làm cái gì, trực tiếp không nhìn anh, chỉ để ý suy nghĩ của bản thân là được rồi. Vậy nên bất cứ chuyện gì, ở trước mặt cô đều có ngoại lệ.
Muốn cứng rắn, Tường Tử lại không đánh lại Nguyệt Nguyệt. Cho dù bề ngoài anh là một người đàn ông rất thành công, anh có tiền có quyền, có nội hàm có khí chất, có phong độ, gần như có thể nói là người đàn ông hoàn mỹ điển hình. Hơn nữa, anh cũng không phải loại đàn ông hào hoa phong nhã, theo phương diện nào đó anh vẫn là một người đàn ông hư hỏng, chỉ là bị Nguyệt Nguyệt quản rất nghiêm, không có cơ hội ra ngoài làm chuyện xấu thôi. Mà một người đàn ông tập hợp ưu khuyết của đàn ông không thể nghi ngờ mới là giàu có hấp dẫn nhất.
Thế nhưng, anh thế này ở trước mặt Nguyệt Nguyệt, phân lượng nặng nhất chỉ là ông xã cô thôi. Là một vật lệ thuộc cô. Cho dù Tường Tử có lợi hại bao nhiêu, ở trước mặt cô anh cũng chỉ là ông xã cô thôi.
Vậy nên nếu anh muốn tiến công Nguyệt Nguyệt, kết quả là bị cô hung hãn trừng trị một trận, đánh tới mức anh không dám có ý nghĩ này trong đầu nữa mới thôi. Kết hợp với lịch sử bị đánh đau khổ gần hai mươi năm của Tường Tử, anh nên thành thật thì tốt hơn.
Muốn mềm nhẹ, anh cũng từng dùng rất nhiều tâm tư.
Nguyệt Nguyệt là một cô gái đơn thuần, rất nhiều thứ cô không biết, nếu muốn lừa cô là một chuyện rất dễ dàng. Nói cách khác, anh nói với cô dưa hấu hái từ trên cây xuống, cô cũng sẽ tin tưởng không nghi ngờ, ngay cả đi thăm dò kiểm chứng cũng không, bởi vì Nguyệt Nguyệt rất tin tưởng Tường Tử. Hơn nữa hồi tiểu học cô muốn đi học võ, rất nhiều thứ mang tính thường thức của xã hội cô căn bản không rõ, nếu muốn lừa cô thì rất là dễ.
Thế nhưng ai dám chứ?
Nguyệt Nguyệt đơn thuần như vậy, chính là vì sự đơn thuần của cô cho nên không ai dám lừa gạt cô, tại sao ư? Bởi vì một khi cô phát hiện bạn gạt cô, dù chỉ là một việc rất nhỏ, bạn sẽ mất đi toàn bộ sự tín nhiệm của cô đối với bạn. Bắt đầu từ khoảnh khắc cô phát hiện bạn lừa cô, bạn chính là kẻ thù của cô.
Đối với kẻ thù, Nguyệt Nguyệt chẳng hề nương tay.
Vả lại, sau khi trở thành kẻ thù của cô, bạn sẽ phát hiện đó là một chuyện rất đáng sợ. Bởi vì Nguyệt Nguyệt vốn hết sức đơn thuần, gần như từ trên xuống dưới đều là sơ hở, sau khi cô biến thành kẻ địch của bạn, có thể nói là không có một nhược điểm. Điểm này cũng bởi vì cô đơn thuần, thế nên chuyện cô đã nhận định thì sẽ chấp nhất, sẽ không bởi vì chuyện gì mà thay đổi. Điều mà trước đó ai cũng biết là nói dối, ví dụ như 1+1=3, cô sẽ chẳng do dự gật đầu hùa theo. Mà hiện tại khi cô không còn tín nhiệm bạn, cho dù bạn nói thật, bạn nói với cô 1+1=2, cô vẫn không tin bạn. Mặc bạn nói gì cô cũng sẽ không thay đổi ấn tượng về bạn, cho đến khi cô tiêu diệt bạn… Vậy nên khoảnh khắc bạn trở thành kẻ địch của cô, bạn nhất định diệt vong.
Đó là lý do không ai dám lừa Nguyệt Nguyệt, bởi vì trả giá quá đắt.
Mà Tường Tử từ trước tới giờ luôn là người thông minh, anh biết suy nghĩ trù tính, nhưng không dám thực sự dùng trên người Nguyệt Nguyệt. Anh hiểu được, cô tin tưởng anh, đáng quý cỡ nào.
Anh không muốn, cũng chẳng dám!
Anh tình nguyện bị Nguyệt Nguyệt đè phía dưới bắt nạt cũng không dám trù tính phản kháng, bởi vì anh thực sự yêu cô.
Lúc này Nguyệt Nguyệt thấy Tường Tử ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, cô vươn tay vỗ lưng anh hài lòng gật đầu, mở miệng nói: “Giờ em bắt đầu lập ra gia pháp.”
Tường Tử nhìn sắc mặt kiên định của Nguyệt Nguyệt, anh biết không còn đường cứu vãn, thế là ngoan ngoãn cam chịu số phận, gật đầu, phối hợp trả lời: “Được.”
Nguyệt Nguyệt đứng dậy, nhìn Tường Tử ngồi trên sofa từ trên cao xuống, cô gằn từng tiếng mở lời: “Buổi tối không được về nhà sau mười giờ. Về quá mười giờ thì ngủ sofa, quá mười một giờ thì ngủ sàn nhà, quá mười hai giờ thì anh không được ngủ, quỳ lên tấm ván giặt đồ cho em.”
“Tấm ván giặt đồ?” Tường Tử không nhịn được hoảng sợ kêu lên, sao lại thế này, Nguyệt Nguyệt làm sao biết loại tấm ván giặt đồ kia? Nhà bọn họ dùng máy giặt mà, tấm ván giặt đồ là sao hả? Cái tên khốn nào dạy hư Nguyệt Nguyệt?
“Thế nào? Anh có ý kiến hử?” Nguyệt Nguyệt không vui nhướn mày trừng mắt Tường Tử dám ngắt lời cô.
“Không phải, bà xã, điều cuối cùng có hơi quá chút không? Em đã thấy người đàn ông nào quỳ trên tấm ván giặt đồ chưa?” ‘Phải quỳ cũng là nữ quỳ được không?’ Tường Tử không nhịn được thêm một câu trong lòng, ngoài mặt vẫn không dám nói. Bằng không anh sẽ bị Nguyệt Nguyệt trừng trị, không chừng đúng lúc để anh tự thể nghiệm gia pháp, đi quỳ tấm ván giặt đồ đấy.
“Cũng không có quy định nói nam không thể quỳ tấm ván giặt đồ.” Nguyệt Nguyệt không kiên nhẫn trả lời, tiếp theo cô sực nhớ gì đó, bổ sung, “Trong ‘Thiên tiên phối’ không phải có người đàn ông quỳ tấm ván giặt đồ rất tốt sao?”
“‘Thiên tiên phối’?” Tường Tử nghiến răng nghiến lợi lặp lại, anh muốn tiêu diệt người quay bộ phim ‘Thiên tiên phối’, đặc biệt là cái người đàn ông Nguyệt Nguyệt nói tới kia, đều tại người đó dạy hư cô.
Nguyệt Nguyệt thấy Tường Tử lặp lại, cho rằng anh không hiểu, cô vội vàng giải thích: “Hồi xưa có người đàn ông rất hư hỏng, rất bay bướm, nhưng từ khi vợ anh ta thực hành gia pháp, anh ta ngoan hơn nhiều, hiếm khi dám trêu hoa ghẹo nguyệt lộ liễu bên ngoài. Thế nên gia pháp rất hữu dụng.” Sau đó cô dừng một chút rồi bổ sung, “Quỳ tấm ván giặt đồ cũng rất có hiệu quả.”
Ông trời ơi, vì sao nhà bọn họ phải có cái thứ tivi kia? Anh thật là khờ mà, hiện giờ xã hội hỗn loạn như vậy, sao anh không lanh lợi, không biết xu lợi tránh hại, không biết lo trước tính sau, không nắm chắc công việc dạy bảo Nguyệt Nguyệt, thế nên cô bị loại phim truyền hình rác rưởi này đầu độc, đây chẳng lẽ là báo ứng sao?
Hu hu hu, anh nên làm gì đây?
Lẽ nào anh đường đường một nam tử hán đại trượng phu sau này thực sự phải làm bạn với tấm ván giặt đồ sao?
Thần linh ơi, cứu con đi. Tường Tử nhất thời “cuống lên mới ôm chân Phật”, bắt đầu cầu nguyện trong lòng.
Hallelujah…
Nhưng Tường Tử hình như quên rồi, đối tượng anh cầu nguyện là thần phương Tây, mà thần phương Tây chắc là không nghe hiểu tiếng Trung đâu.
Cho dù anh cầu nguyện được thần nghe được, thần cũng chỉ có thể coi là tiếng ồn xem nhẹ, bởi vì thần không nghe hiểu.
Trở ngại ngôn ngữ mà!
Giờ phút này Tường Tử vô cùng thành kính dùng tiếng Trung cầu nguyện với thượng đế phương Tây, hứa hẹn đủ điều, chỉ hy vọng thượng đế có thể phù hộ anh vượt qua cửa ải khó khăn này.
Kết quả là Tường Tử từ nay về sau trở thành người vô thần kiên định, ai nhắc tới thượng đế với anh, anh xử người đó. Bởi vì bắt đầu từ giây phút gia pháp lập ra, anh đã có một cộng sự kiên định vô cùng trung thành —— tấm ván giặt đồ.
Hu hu hu…
Hóa ra cuộc sống rất khó khăn.
Đang lúc Tường Tử oán thán, Nguyệt Nguyệt vươn tay sờ đầu anh, cười tủm tỉm lại lên tiếng: “Ừm, còn có một điều em quên nói.”
“Gì cơ? Còn nữa?” Tường Tử vốn không chịu nổi đả kích, sau khi nghe Nguyệt Nguyệt nói vậy, anh trực tiếp hơi xung động. Đây là ác mộng phải không? Thế nhưng lúc nào anh mới có thể tỉnh lại đây?
Nguyệt Nguyệt cười tủm tỉm gật đầu, cô giơ tay vỗ nhẹ đầu Tường Tử, thuận tiện đến gần trước mặt anh, cô nói: “Nếu anh dám cả đêm không về ngủ, vậy anh chuẩn bị quỳ tấm ván giặt đồ một tháng đi.”
“Nhưng mà bà xã, lỡ như anh phải đi công tác thì sao?” Tường Tử vội lên tiếng ngẩng đầu, đáng thương hỏi. Lần này không cần giả vờ, anh thực sự cảm thấy rất đáng thương. Mà hiện tại Nguyệt Nguyệt cũng có thể cảm nhận được tâm tình của anh, thế là cô làm như an ủi dùng má mình cọ vào má anh, còn hôn anh một cái, lúc Tường Tử cho rằng sự việc có khả năng chuyển biến tốt thì cô đáp lại một câu, “Xin phép em trước, sau khi em đồng ý mới được.”
“Nhưng bà xã nếu là nhiệm vụ khẩn cấp thì sao?” Anh tiếp tục bổ sung.
“Hì hì, xem tâm tình của em đã.” Cô hơi mệt mỏi, trực tiếp ngồi trên đùi anh trả lời.
“Có gì khác nhau ư?” Tường Tử nhẹ nhàng ôm lấy Nguyệt Nguyệt, cũng cởi ra áo khoác của mình rồi bao bọc cô, đã muộn thế này, anh sợ cô bị lạnh, anh ôm chặt cô trong lòng, lúc này mới nhẹ giọng hỏi.
“Ừm, nếu tâm tình em tốt thì sẽ không phạt anh.” Nguyệt Nguyệt dịu dàng nép trong lòng Tường Tử, ngáp một cái, cô hơi uể oải không có hứng giải thích.
“Vậy nếu tâm tình em không tốt thì sao?” Tường Tử bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Nguyệt Nguyệt nhìn Tường Tử không đáp lại, cô luồn bàn tay lạnh lẽo của mình dưới lớp áo của anh để sưởi ấm, rồi đá dép ra, nâng lên hai chân lạnh đến tê dại cuộn mình ngồi trên đùi anh, Tường Tử thấy vậy cũng bất chấp mọi thứ, vội vươn tay ôm bàn chân cô, bỏ vào phần eo mình sưởi ấm, nhưng lạnh đến mức khiến bản thân anh khẽ run.
Lúc này, Nguyệt Nguyệt tựa như một con búp bê dính sát trên người Tường Tử, đầu nhẹ nhàng tựa trên vai anh, cô trả lời: “Vậy anh quỳ tấm ván giặt đồ đi.”
Quả nhiên là Nguyệt Nguyệt mà.
Mặc Tường Tử đang dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho cô, đối với cô như bảo bối, tại khoảnh khắc ấm áp này, cô vẫn dũng mãnh trước sau như một.
Đã hạ quyết tâm thì có chết cũng không thay đổi.
Vậy nên ở thời điểm ấm áp thế này, Nguyệt Nguyệt vẫn không thay đổi sắc mặt, theo lẽ thường nói hết lời khắc nghiệt, quả nhiên đây mới là Nguyệt Nguyệt.
Tuy nhiên, sau khi nghe Nguyệt Nguyệt nói xong, Tường Tử lại chẳng bực bội tí nào, ngược lại anh nở nụ cười, nhẹ nhàng giơ tay bồng lên Nguyệt Nguyệt còn buồn ngủ, vô cùng trìu mến hôn một cái trên má cô, sau đó anh thong thả mà kiên định đi tới phòng ngủ trên lầu.
Đây mới là bà xã anh —— Khúc Nguyệt Nguyệt!
Bởi vì là cô, cho nên anh bằng lòng chấp nhận.
Hơn nữa, cũng bởi vì cô, cho nên anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Anh hiểu được, Nguyệt Nguyệt làm vậy chỉ là vì —— cô thương anh!
Vậy nên cô dùng phương thức này để yêu thương anh.
Anh bằng lòng chấp nhận “gia pháp”.
Bởi vì anh cũng yêu cô.
Bọn họ là hai đứa ngốc thông minh.