Cô bé tên là Khúc Mi, mi của bờ nước, mi của lông mày con gái, ai còn vấy bẩn nói tên cô bé là chữ mi quyến rũ kia, cô bé sẽ chém kẻ đó.
Khúc Mi nhũ danh là Bối Bối, bởi vì anh trai sinh đôi của cô bé gọi là Bảo Bảo. Nhưng từ trước đến giờ cô bé chưa bao giờ gọi anh trai, bởi vì Bảo Bảo ngốc đến mức khiến cô bé khó có thể mở miệng, làm em gái, cô bé cũng sẽ bị chê cười.
Trong mắt mọi người, Bối Bối là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, từ bé đã rất ít khóc, mỗi lần đặt hai đứa cùng nhau, Bảo Bảo đều là đứa khóc lóc. Vào lúc hơn mười tháng, Bối Bối có thể bước đi, mà khi đó Bảo Bảo vẫn chỉ biết bò, quả thực cấp bậc chênh lệch.
Hơn nữa, điều khiến Bối Bối khó chịu nhất là Bảo Bảo chỉ biết khóc.
Đói bụng, khóc! Khát, cũng khóc! Ăn quá no, cũng khóc! Thật là chán ghét! Vậy nên mỗi lần Nguyệt Nguyệt đặt Bảo Bảo và Bối Bối cùng một chỗ, lúc Bảo Bảo khóc thì sẽ bị Bối Bối đánh. Đó là nguyên nhân tại sao Bảo Bảo sợ Bối Bối từ nhỏ.
Bối Bối kế thừa tôn chỉ và tư tưởng của Nguyệt Nguyệt, lấy việc dựa vào quả đấm để nói chuyện, quyền ai cứng thì nghe người đó. Thế là từ bé Bảo Bảo sống dưới quả đấm thép của Bối Bối, trong thời gian dài hai mươi năm, ngoại trừ Cố Tây Tước thì Bảo Bảo chính là bao cát bằng thịt chuyên dụng của Bối Bối.
Năm Bối Bối hai tuổi thì đã đánh Bảo Bảo trở nên nghe lời, ở trước mặt em gái Bảo Bảo không dám thở mạnh, cho tới nay Bảo Bảo cũng chưa từng nghĩ đến phản kháng.
Mỗi lần Nguyệt Nguyệt và Tường Tử đi làm, đều do bà Lâm và bà Khúc ở nhà trông chừng Bảo Bảo và Bối Bối. Mà hai người vừa lên chức bà vốn là bạn thân hồi trẻ, sau đó thành thông gia, giờ có cháu trai cháu gái, hai bên đã thân càng thân hơn.
Bảo Bảo và Bối Bối lúc đầu cũng rất ngoan tự mình chơi, thế là hai bà không để ý, buông thả hai đứa nhỏ đang chơi đồ chơi, bản thân thì ở trong phòng khách xem phim tán gẫu buôn chuyện.
Thế là thảm kịch xảy ra.
Mỗi lần chơi đồ chơi, Bối Bối sẽ thích những món như súng, xe tăng, còn búp bê gì đó thì cô bé không nhìn tới. Mà Bảo Bảo là con trai, khẳng định cũng thích vài thứ, thế là xảy ra mâu thuẫn. Lần nào chỉ cần là món đồ chơi Bảo Bảo thích, cậu còn chưa ra tay thì đã bị Bối Bối cầm lấy, cho dù cậu lấy trước cũng sẽ bị Bối Bối giành lại, rồi ném đi búp bê, cô bé rất vui vẻ. Tình huống thế này duy trì rất lâu, cho đến khi Bảo Bảo chịu đựng đủ rồi, thế là chiến tranh bùng nổ.
Bảo Bảo ra tay trước, đẩy ngã Bối Bối đang chơi đùa giành lấy món đồ chơi súng trên tay em gái, coi như trực tiếp chọc giận Bối Bối, Bối Bối vốn di truyền khuynh hướng bạo lực từ Nguyệt Nguyệt, Bảo Bảo là đổ dầu vào lửa.
Bối Bối nhổm người dậy nhào tới bên chân Bảo Bảo, cả thân hình tròn vo đâm thẳng vào Bảo Bảo, khiến cậu cũng ngã xuống đất, chờ cậu nhổm dậy, Bối Bối liền lăn trên người Bảo Bảo, đè cậu dưới người, sau đó cô bé quơ nắm tay nện xuống người Bảo Bảo, Bảo Bảo òa khóc, nhưng cậu còn càng khóc thì cô bé càng đánh dữ dội hơn, giống như tiếng khóc của cậu khiến cô bé có cảm giác thành tựu.
Hiệu quả cách âm ở nhà Nguyệt Nguyệt hoàn hảo, Bối Bối chỉnh Bảo Bảo không dám khóc nữa, chỉ có thể nói là số mệnh.
Song, Bảo Bảo cũng rất gian trá, có lẽ di truyền tính xấu bụng từ Tường Tử, cậu biết nhẫn nhịn, sau đó chờ đến tối khi Nguyệt Nguyệt về nhà, cậu khóc sướt mướt chạy tới trước mặt Nguyệt Nguyệt mách với cô: “Hu hu hu, mẹ ơi, mẹ ơi…”
“Bảo Bảo, con sao vậy?” Nguyệt Nguyệt hơi đau lòng ôm lấy con trai.
“Hu hu hu, mẹ ơi, Bối Bối ăn hiếp con.” Bảo Bảo mách ngay, lại khóc nức nở, trông rất đáng thương.
“Ăn hiếp con? Bối Bối ăn hiếp con thế nào?” Nguyệt Nguyệt vội vàng vỗ lưng con trai dỗ dành nói.
“Hu hu hu, Bối Bối giành đồ chơi của con, còn đánh con nữa, đau quá à, hu hu hu… mẹ ơi con thảm quá…” Bảo Bảo khóc lóc kể lể trong lòng Nguyệt Nguyệt.
Thế là tinh thần trọng nghĩa của Nguyệt Nguyệt xuất hiện, cô lập tức gọi Bối Bối hỏi: “Bối Bối, hôm nay con giành đồ chơi của Bối Bối sao?”
“Đúng ạ.” Bối Bối kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, cô bé tỏ vẻ khinh thường nhìn Bảo Bảo trốn trong lòng Nguyệt Nguyệt mách lẻo.
“Vậy có phải con ra tay đánh Bảo Bảo không?” Nguyệt Nguyệt lập tức hỏi.
“Dạ.” Bối Bối vẫn rất dám làm dám chịu.
“Là con làm Bảo Bảo khóc?” Nguyệt Nguyệt nhíu mày hỏi.
“Khóc lóc ồn ào quá.” Bối Bối bĩu môi trả lời.
“Bối Bối, con đánh đúng!” Nguyệt Nguyệt tức giận giáo dục, “Bảo Bảo là anh trai của con, con đánh đúng, hai đứa là anh em, phải yêu thương lẫn nhau, muốn đánh cũng đừng phân biệt, biết không?”
“À…con hiểu rồi.” Bối Bối lắng nghe gật đầu, đừng đánh phân biệt mới đúng. Tường Tử đứng bên cạnh nghe lời Nguyệt Nguyệt nói mà nhịn mồ hôi chảy ròng ròng, đánh anh mình là đúng, muốn đánh cũng đừng phân biệt. Giáo dục con cái vậy sao? Thôi, anh vẫn nên đừng mở miệng, chẳng muốn làm trái ý Nguyệt Nguyệt.
“Ừm, hiểu là tốt rồi.” Nguyệt Nguyệt gật đầu, sờ đầu Bối Bối nói, “Lần sau muốn đánh con nhà người khác thì đánh anh trai.”
“Con sẽ cố gắng.” Bối Bối cất tiếng, cô bé không thèm lo, ai chọc tới cô bé thì sẽ đánh người đó, ai lo là con nhà nào.
Thế là vượt qua cửa của Nguyệt Nguyệt, Bối Bối lại chẳng để yên.
Hôm sau, khi Nguyệt Nguyệt và Tường Tử đã đi làm, Bảo Bảo bị Bối Bối hung hăng đánh một trận, vừa đánh vừa mắng, “Ai bảo anh mách lẻo, dám mách lẻo.” Trả thù trắng trợn quá mà.
Bắt đầu từ đó, Bảo Bảo hiếm khi đối kháng Bối Bối, bởi vì cậu thật sự không muốn bị ăn đòn.
Năm Bối Bối ba tuổi, Cố Ninh Viễn có đứa con trai gọi là Cố Tây Tước.
Khi Nguyệt Nguyệt mang theo Bảo Bảo và Bối Bối đi ăn tiệc đầy tháng, Bối Bối đặc biệt nhìn đứa nhỏ chảy nước dãi nằm trên giường trẻ con híp mắt ngủ, thậm chí trong tình huống người lớn không để ý, cô bé xốc lên tã lót quấn quanh Cố Tây Tước, sau đó cô bé bĩu môi nói, “Thật vô dụng, còn mang tã.” Bảo Bảo ở bên cạnh không dám lên tiếng, chỉ lén nói trong lòng, “Hủy rồi, hủy rồi, sự trong sạch của Cố Tây Tước mất rồi.”
Có lẽ là định mệnh rồi.
Mỗi tối kể truyện cổ tích cho Bối Bối là việc đau đầu nhất của Tường Tử, bởi vì lần nào cô bé đặt câu hỏi anh cũng sẽ á khẩu không trả lời được. Giống như ngày hôm qua, anh kể truyện “Công chúa Bạch Tuyết” cho Bối Bối, khi kể đến làn da công chúa rất trắng, Bối Bối hỏi, “Cô ấy mắc bệnh bạch cầu ạ?” Tường Tử bình tĩnh trả lời, “Không.” “Thế tại sao cô ấy trắng vậy?” Bối Bối hỏi tiếp. “Bởi vì cô ấy là người nước ngoài.” Tường Tử nói liều. Thế là Bối Bối gật đầu coi như hiểu biết.
Khi Tường Tử kể tới mẹ kế độc ác của công chúa, Bối Bối hỏi: “Tại sao công chúa không đánh bà ta?” Tường Tử nhẫn nhịn khóe mắt co giật, trả lời, “Bởi vì mẹ kế từng đánh cô ấy.”
Khi anh kể tới việc công chúa ăn táo độc hôn mê bất tỉnh, Bối Bối lại hỏi: “Tại sao không đưa tới bệnh viện phẫu thuật?” Khóe miệng anh run rẩy đáp lại, “Ở đó không có bệnh viện.” Bối Bối cảm thán nói, “Thật đáng thương.”
Rốt cuộc đến thời điểm cao trào, Tường Tử kể tới sự xuất hiện của hoàng tử cứu tỉnh công chúa, sau đó khi công chúa yêu hoàng tử, Bối Bối lên tiếng: “Tại sao công chúa thích hoàng tử ạ?”
“Bởi vì hoàng tử cứu cô ấy.” Tường Tử nhẫn nại trả lời.
“Hóa ra người ngoại quốc của biết lấy thân báo đáp à.” Bối Bối làm như cảm thán tổng kết.
Tường Tử đánh mất lời nói.
Cuối cùng tới kết cục, Tường Tử kể công chúa Bạch Tuyết cưới hoàng tử, Bối Bối hoàn toàn nổi giận, chất vấn: “Hoàng tử biết nấu cơm không?”
“Biết.” Tường Tử ngẫm lại, trong truyện không viết, cứ trả lời là biết đi.
“Vậy giặt quần áo thì sao?” Bối Bối tiếp tục nhíu mày hỏi.
“Biết.” Chắc là thế nhỉ?
“Thế quét rác, làm việc nhà, biết sinh con không?” Cô bé hoàn toàn phẫn nộ.
“Ặc…” Tường Tử đắn đo, có phần không yên trả lời, “Biết.”
“Vậy công chúa gả làm gì?” Bối Bối giận dữ hỏi, “Đầu óc cô ấy có bệnh à?”
Giờ Tường Tử thật hết chỗ nói rồi.
Năm sáu tuổi Bối Bối học tiểu học, vốn đều phân chia ổn thỏa, cô bé làm lớp trưởng, Bảo Bảo làm lớp phó, làm việc thì do Bảo Bảo ra mặt, nhận công thì là Bối Bối, điều khiến cô bối rối là Cố Tây Tước của nhà Cố Ninh Viễn.
Đứa nhóc kia luôn thích vây quanh cô bé, mỗi ngày về đến nhà là gặp được, hơn nữa đáng ghét là cậu ta thích dính lấy cô bé, đánh mắng vẫn không thôi, dù sao Cố Tây Tước nhỏ hơn Bối Bối ba tuổi, cô bé không bằng lòng lấy lớn bắt nạt nhỏ.
Bối Bối nghẹn trong lòng, thế là Bảo Bảo trở thành đối tượng trút giận của Bối Bối. Mỗi lần cô bé hứng lên thì coi khuôn mặt Bảo Bảo là Cố Tây Tước mà đánh một trận, muốn để cậu ta sợ hãi không dám tới quầy rầy cô bé nữa, ai ngờ sau mỗi lần nhìn thấy tư thế oai hùng của Bối Bối, hai mắt cậu ta đều phát sáng, sau đó càng tới thường xuyên hơn.
Gọi là chữa tốt thành xấu đi.
Trải qua như thế cũng chẳng sao, cô bé nhẫn nhịn cho qua, nhưng sau đó Cố Tây Tước chơi cùng Bảo Bảo, trở thành anh em, cô bé liền buồn bực.
Khi Bối Bối học lớp ba thì Cố Tây Tước bắt đầu học tiểu học, coi như là đàn em của Bối Bối, cơ mà Cố Tây Tước tạo ra thần thoại nhảy lớp, dùng ba năm để học cùng lớp Bối Bối. Vào năm lớp sáu, Bối Bối mười hai tuổi, Cố Tây Tước mới chín tuổi, tức giận nhất là cậu ta tỏ tình với cô bé, nói rằng mình thích cô bé.
Vào hôm sinh nhật mười hai tuổi của Bối Bối, Nguyệt Nguyệt và Tường Tử muốn tổ chức tiệc lớn, cũng mời hai nhà Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy, tuy rằng tổ chức long trọng nhưng cũng rất ấm áp.
Hôm đó Bảo Bảo ăn mặc rất đẹp trai, áo đuôi tôm màu trắng, hơn nữa mang đôi giày da được đánh bóng loáng, cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tuấn tú kia, nhất thời khiến cho phái nữ tại hiện trường đều thét lên. Hiện giờ Bảo Bảo tuyệt đối là vua shota!
Bối Bối thì mặc sườn xám màu xanh nhạt, được vợ Cố Ninh Viễn là Mạt Mạt hun đúc, cô bé trở nên biết tiết chế, mặc sườn xám cũng rất xinh đẹp, nếu trên đầu còn đội vương miện thì quả là một nàng công chúa.
Hôm nay Cố Tây Tước cũng ăn mặc chính thức, mặc áo khoác cổ đứng đời Đường màu vàng, khuôn mặt nhỏ nhắn di truyền ưu điểm từ bố mẹ, đẹp đến mức gần như yêu nghiệt, chẳng phải là mầm tai họa khi trưởng thành sao?
Khi Bảo Bảo và Bối Bối vừa cắt bánh kem xong, Cố Tây Tước chạy đến trước mặt Bối Bối, quỳ một gối xuống thổ lộ tình cảm với cô bé: “Bối Bối, tôi thích chị, làm bạn gái tôi nhé.”
Nhất thời mọi người đều im lặng.
Bối Bối cau mày hỏi: “Nhiều người vậy, vì sao tôi phải chọn cậu chứ?”
Cố Tây Tước ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: “Bối Bối, tôi biết nấu cơm, giặt quần áo, lau nhà, quét dọn vệ sinh, ngoại trừ sinh con thì cái gì cũng biết làm, Bối Bối, chị đồng ý đi, đời này tôi sẽ đối tốt với chị.”
Đứa nhỏ mới chín tuổi biết cái gì gọi là đời này, nhóm người lớn vốn kinh ngạc sau khi nghe xong lời thổ lộ của Cố Tây Tước đều phá cười lên, Nguyệt Nguyệt vừa khóc vừa cười nói với Mạt Mạt bên cạnh: “Mạt Mạt, con trai cô làm trò trước mặt người lớn tán tỉnh Bối Bối à?”
Mạt Mạt nhìn đứa con mất mặt đằng trước, hận không thể nhét về trong bụng, cắn răng trả lời: “Thằng nhãi kia…”
Mà Tường Tử khoác vai Cố Ninh Viễn nói: “Con trai cậu không phát điên chứ? Mới tí tuổi đã muốn dụ dỗ Bối Bối nhà chúng tôi.”
Cố Ninh Viễn nhìn đứa con trai cắn răng nói: “Cái này gọi là ra tay trước thì chiếm được lợi thế.”
Lúc này Bối Bối cũng rối rắm, cô bé nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói: “Nhưng mà tôi lớn hơn cậu.”
Cố Tây Tước đáp lại: “Lớn hơn thì làm sao? Đâu có quy định không được tìm người lớn tuổi hơn.” Cậu ta vừa nói xong, cảm thấy lời nói vừa rồi chưa có sức thuyết phục, thế là lên tiếng bổ sung.
“Vú Thái nói, nữ hơn ba ôm gạch vàng*.”
(*) nữ đại tam bão kim chuyên: ý nói lấy vợ hơn tuổi là việc tốt.
Nhất thời mọi người tại đó phá cười lên, khiến cho bố mẹ Cố Tây Tước lúc này hận không thể tìm hố chui vào.
Bối Bối nghe xong rất tức giận, cô bé đẩy cậu ta xuống đất, giơ lên nắm đấm đánh một trận, vừa đánh vừa tức giận la mắng.
“Cho cậu nữ hơn ba, cho cậu ôm gạch vàng.”
Có thể đoán được, bao nhiêu năm nữa lại xuất hiện một cô vợ hung dữ…còn biết được ai là người chồng mềm yếu.-Hết-