Nữ Phụ! Nổi Loạn Đi!

Chương 62 - Chương 62

trước
tiếp

Linh Vũ rút điện thoại ra trên mà hình hai chữ ‘Lão Đại’ gọi đến. Suy nghĩ một chút liền ấn nút nghe

” Alo..? ”

” Hiện tại nhóc đang ở đâu? Sao nhắn tin mà không trả lời? ” Minh Triệt đầu dây bên kia đang chuẩn bị trốn học

” Em đang giúp lão đại lấy lại cái hộp nhạc nè…lão đại lo cho em sao ? ” Linh Vũ nhỏ giọng

” Tất nhiên rồi ! Nhóc mà xảy ra chuyện gì thì đừng trách ta ! Nói đi đang ở đâu ? ”

Trong lòng Linh Vũ có một tia xao động lớn,…định nói nhưng lại không thể nói lên đành chọn cách im lặng

‘Nếu như cô có thể hứa với tôi một điều kiện…tôi có thể nhường cho cô vị trí của tôi’ Giọng nói Đàm Linh Vũ vang lên

Linh Vũ có chút kinh ngạc ” Điều kiện gì ? ”

Điều kiện gì tôi cũng đều đáp ứng hết! Chỉ cần được ở bên lão đại !

‘Hứa với tôi…chăm sóc cho ba mẹ tôi cho tót. Dù sao tôi cũng không muốn làm kẻ xấu chia cắt hai người đâu’

Linh Vũ nghe vậy trầm mặc một lúc

Thật sự là…cảm xúc của cô không có được ổn định

Không biết có thể chăm sóc cho hai người họ được không nữa…

” Được, tôi chấp nhận! ”

Nguyên chủ ‘Đàm Linh Vũ’ cũng chẳng nói gì nữa lẳng lặng rời đi

” Này có nghe không? Nhóc đang ở đâu? ” Giọng nói của Minh Triệt đánh thức cô

” Em đang ở…XX… ” Linh Vũ nói xong liền tắt máy

Quay sang đám người đang không ngừng nỗ lực để thoát khỏi dây trói

Linh Vũ: “…” Giãy cái gì ? Mấy người sắp chết đến nơi rồi!

” Thịnh thiếu à ! Tôi mang đồ tới rồi ! ” Giọng nói từ bên ngoài vọng vào

” Mấy người tốt nhất là lên im lặng ”

Linh Vũ đứng dậy đi ra mở cửa, bên ngoài là một thanh niên tướng mạo bình thường trên tay là một cái hộp

” Cảm ơn nhá ” Linh Vũ giật lấy cái hộp nhạc

” Cô là…? ”

Chưa kịp nói thanh niên đã bị Linh Vũ tiêm thuốc ngủ rồi lôi vào bên trong ném bên cạnh đám người

” phù…Nhanh – Gọn – Nhẹ ” Linh Vũ đỡ trán lau mồ hôi

Linh Vũ quan sát hộp nhạc trên tay trông nó khá cũ kỹ hình vuông và có hình ngôi sao trên đó

” Giờ thả bọn tôi ra được chưa ? ” Tuấn Lãng khó chịu lên tiếng

” Bây giờ các người có ra ngoài thì cũng sẽ bị bắt thôi… ”

” Tất cả những tin đen tối nhất của mấy người đã bị vạch trần rồi ” Linh Vũ mỉm cười

” Rốt cuộc cô muốn gì nữa ?! Chẳng phải cô nói là sẽ thả tụi này ra rồi sao ?! ” Hạo Hiên nổi điên

” Nhìn mặt tôi giống như đang nói thật sao ? Nếu như tôi không lừa mấy người thì chính tôi cũng bị lừa…Dù sao thì tốt nhất tôi sẽ giao mấy người cho cảnh sát giải quyết ” Linh Vũ bấm bấm điện thoại

Cô là một người lương thiện

Tuổi nhỏ không thể chém giết người…

Thì để cho người khác làm là được rồi !

” Linh Vũ! Cô chết chắc rồi! ”

*Loảng xoảng* Kính của cửa sổ bỗng vỡ ra kéo theo đó là một làn khói trắng xâm nhập vào nhà gỗ.

Ba người Ngọc Khiết, Tuấn Lãng, Hạo Hiên bị trói quay lưng gần với cửa sổ lên thủy tinh cứ cắt vào người họ cố giãy giụa vẫn không thể thoát ra được

Lửa trong lò sưởi bắt đầu lan ra dần đốt cháy đến chỗ của ba người bị trói kia

” Không! Boss mau tới cứu chúng tôi với ! ” Ngọc Khiết cố gắng lết lùi lại

Làm cả ba người họ lết đến sát tường nhưng dù có kêu gào cũng chẳng ai tới cứu, ngọn lửa cứ dần lan ra

” Cải quái gì thế này…? ” Linh Vũ sững sờ lùi lại

” Nóng ! Nóng quá ! Boss giúp tôi với ! ”

” Tại sao ông không làm gì hết! ”

” AAAaaa…cháy! Cháy rồi! ”

Ngoài tiếng kêu gào thảm thiết của ba người kia thì trong ngọn lửa có một bóng người là đàn ông nhưng cô không thể thấy rõ ông ta

” Thì ra là ngươi đã cản chân ta sao ? ” Giọng nói ồm ồm vang lên

Không cần nói cũng biết chắc chắn là một ông già

” Ông chú bình tĩnh, có gì từ từ nói ” Linh Vũ ôm chặt hộp nhạc

Ông ta cứ ẩn nấp tong đám lửa lâu như vậy rồi mà không bị đốt…là siêu nhân sao ?

” Không nói gì hết ! Chỉ cần biết ta đến là để giết ngươi ” Người đàn ông giơ ra một khẩu súng chĩa về phía cô

Linh Vũ cảm thấy không ổn rồi

Tay không mà đấu với súng là không công bằng

Nơi này cũng sắp thành tro rồi phải rời khỏi đây thôi

” Haha~ Ngươi muốn thoát khỏi đây không dễ đâu! ”

*Pằng*

Tiếng súng vang rộng, cùng lúc đấy Minh Triệt đang đi thì nghe thấy

Dự cảm của hắn nói cho hắn biết…

Làm ơn đừng có xảy ra chuyện gì !

Nhưng cầu nguyện cũng chỉ là cầu nguyện

Linh Vũ đứng dựa vào cửa gỗ đang dần bốc cháy hết không ngừng hở dốc, một tay ôm lấy cánh tay, khuỷnh đang không ngừng chảy máu

” Linh Vũ… ”

Nghe được giọng nói cô sửng sốt quay lại thấy Minh Triệt đang bàng hoàng nhìn cô

” Lão đại… ” Linh Vũ kập kiễng bước tới

” Đã xảy ra chuyện gì ?! Tại sao nhóc lại bị thương ? ” Minh Triệt ánh mắt dần trở lên u ám

Linh Vũ nhẹ lắc đầu

” Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, anh cầm lấy cái này và rời khỏi đây đi…” Linh Vũ đẩy cái hộp nhạc cho Minh Triệt

” Nhóc có biết em chính là thứ quan trọng nhất đối với anh không ? ” Minh Triệt siết chặt cái hộp nhạc trên tay

Cái hộp nhạc này được coi như ước mơ, ước nguyện của hắn nhưng cô lại là một người quan trọng của hắn nếu phải chọn một trong hai thì chắc chắn hắn sẽ chọn Linh Vũ rồi

Linh Vũ kìm nén cảm xúc của mình

” Anh cũng là người quan trọng nhất của em…Vì vậy em không thể để ông ta giết anh được ! ”

” Boss của bọn họ…ông ta là…. ”

*Pằng* Viên đạn pgát ra từ phía nhà gỗ đang bốc cháy, bắn thẳng vào lưng Linh Vũ

Mẹ kiếp! Không kịp rồi

Linh Vũ cắn răng, chân không đứng vững liền ngã xuống

Minh Triệt như không tin vào mắt mình. Mọi việc xảy ra quá nhanh…

Hắn đã không thể bảo vệ cô !

Minh Triệt siết chặt tay ‘Nhất định phải giết chết kẻ đó ! ‘

” Lão đại…nghe nói…đừng hành động dại dột cảnh sát sắp tới rồi. Anh cũng đừng oán trách bản thân vì em không muốn nhìn thấy anh như vậy ”

” Không! Em sẽ không chết mà phải không? ”

Minh Triệt đặt hộp nhạc xuống bên cạch đỡ lấy Linh Vũ

” Em đâu phải là người thép trúng hai phát đạn mà không chết… ” Linh Vũ nhẹ mỉm cười

” Một câu nữa thôi…đó là… ”

” Em thích anh ! Rất thích anh ” Linh Vũ nói xong hết cảm xúc của mình

Đôi mắt cô dần mơ hồ rồi tắt tịt chỉ còn lại một mảng đen

Xin lỗi ‘Đàm Linh Vũ’ vì đã không thể giữ lời hứa với cô

Xin lỗi lão đại vì đã bỏ lại anh…

Minh Triệt đặt tay che đi đôi mắt đang không ngừng chảy lệ của mình. Cảm xúc đau buồn, vui mừng lẫn lộn mà hắn chưa từng trải

” Anh cũng thích em…có lẽ là yêu thì đúng hơn… ”

Tiếng còi cảnh sát lần lượt vang lên, người bọn họ gặp đầu tiên là Minh Triệt đang ôm chặt cái xác, đôi mắt gần như không còn một chút sức sống

” Ở bên đó, các người phải bắt được ông ta cho tôi ! ” Minh Triệt gằn giọng chỉ vào căn nhà gỗ đen khịt

Đám pikachu đi vào căn nhà gỗ để kiếm tra thì liền thấy ba thân xác đã bị thiêu cháy, còn một người đàn ông trung niên mặt sẹo bị bỏng nửa người

Dưới bụng ông ta bị một con dao đâm xuyên qua, có vẻ như trước khi bị bắn Linh Vũ đã đâm ông ta một nhát khiến ông không thể nào đứng dậy

Người đàn ông bị tóm lôi ra ngoài liền đụng phải Minh Triệt căm hận nhìn ông

” Rốt cuộc ông là ai ?! Mà tại sao hết lần này đến lần khác hãm hại tôi như vậy ?! ”

Người đàn ông nhếch môi

” Ngươi không nhận ra ta sao ? Ta là ‘Cha’ ngươi mà… ”

” Tần Minh Triệt…ngươi có cảm thấy quen không? ”

Minh Triệt sững sờ như một dây điện chạy qua

Khoảnh khắc này hắn nhận ra mình là Tần Minh Triệt chứ không phải Từ Minh Triệt

” Ông đi chết đi ! ” Minh Triệt giật lấy một khẩu súng của tên cảnh sát và bóp còi

*Pằng*

Quay lại thế giới thật

” Ông phải chết… ” Thanh niên nằm trên giường không ngừng lắc đầu ngọ nguậy

” Mau gọi bác sĩ tới ! Tứ thiếu không ổn rồi ! ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.