Nghiên Dương đang đi ngắm cảnh trong cung cùng với thất vương gia. Cô cảm thấy rất kì lạ! Hạ Tâm đi đâu không thấy từ sáng đến giờ vẫn chưa quay lại! Hạ Tâm cũng không hề nói cho cô một tiếng nào!
Đột nhiên thất vương gia vuốt tóc của Nghiên Dương làm cô giật mình. Chàng phủi những lá cây nhỏ dính vào kẻ tóc của cô. Đây là thái độ mà cô chưa từng thấy khi chàng ở chốn đông người. Chỉ khi ở với cô, ánh mắt, cử chỉ của chàng đều rất dịu dàng!
Nghiên Dương cảm thấy rất ngại! Trước đó chưa từng được ai đối xử với mình như vậy. Ngay cả khi ở hiện đại hay cổ đại, chỉ có mỗi thất vương gia là tốt với cô nhất! Cô cười trừ rồi tự tay phủi mấy cái lá xuống. Cô nhìn vào mắt của chàng:”Nếu ta không phải là Nghiên Dương của trước kia….chàng liệu có thích ta không? Ý là…nếu tính cách của ta không còn giống cô ấy nữa, ta hay nói những lời kì hoặc…chàng còn thích ta không?”
Thất vương gia nắm lấy tay nhỏ nhắn của Nghiên Dương. Ánh mắt chàng nhìn về phía xa xăm:”Nàng nói gì vậy? Nghiên Dương vẫn mãi là Nghiên Dương! Là người ta thích nhất! Là người ta yêu nhất! Hiểu chưa? Đừng nghĩ lung tung!”
Liệu Nghiên Dương có đang làm điều gì có lỗi với thái tử không. Trong khi bây giờ cô đang là thái tử phi, cô vẫn là thê tử của hắn ta. Cô không thể nào cứ như thế mà tiến tới với thất vương gia ngay bây giờ được! Cô gạt tay của thất vương gia ra. Cô nói:”Dù gì bây giờ ta cũng đã là thê tử của người khác! Làm như vậy thực sự không ổn đâu! Người khác thấy sẽ dị nghị chàng đó!”
“Không sao đâu!”
Thất vương gia nói xong rồi nắm lấy tay của Nghiên Dương.
Đột nhiên Hạ Tâm xuất hiện. Là nàng ấy đã quay trở lại.