Hôm sau, binh lính khiêng một thi thể đem vào trong cung của hoàng thượng. Bọn họ nói với hoàng thượng rằng:”Bẩm hoàng thượng, đây đích thị là thái tử! Thái tử đã ….!”
Hoàng thượng muốn rơi nước mắt nhưng ngài vẫn kìm lại. Đây là đứa con trai mà ngài thương nhất bởi vì đứa con này là con của ngài và người ngài yêu thương nhất!
Khi thái tử mất, biết bao nhiêu người lòng thầm rất vui mừng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra rất thương tiếc, buồn tủi.
Quốc tang được diễn ra ngay sau đó. Tất cả mọi người trong kinh thành đều phải ngưng việc buôn bán trao đổi. Phải treo cờ trắng nhằm tỏ lòng thương tiếc.
———
Buổi thượng triều đầu tiên sau 3 ngày quốc tang, mọi quan thần đều bàn tán xì xèo. Chủ yếu là họ muốn hoàng thượng lập lên một thái tử mới. Một người có khả năng, có đủ sức mạnh, trí thông minh, lòng yêu thương dân,…
Hoàng thượng ra ngai vàng ngồi xuống. Mọi người đều có thể thấy khuôn mặt của ngài rất bơ phờ. Bọn quan thần còn chưa kịp cúi đầu hành lễ, ngài phất tay nói:”Miễn lễ! Có việc gì cần tấu? Nói mau đi!”
Trần quốc công đứng ra đại diện của các quan thần bên dưới, ông nói:”Bẩm hoàng thượng, chúng thần bàn bạc kĩ lưỡng với nhau. Đã đến lúc lập lại thái tử. Mong hoàng thượng chọn ra người thích hợp!”
Hoàng thượng đáp lại:” Vĩ Kỳ mất chưa được lâu! Cứ để thêm mấy ngày nữa đi! Trẫm sẽ suy nghĩ sau!”
“Không được đâu hoàng thượng! Không thể để trống vị trí đó được! Theo thần thấy, thất vương gia tài đức hơn người, thông mình giỏi giang còn thương dân. Thất vương gia là người phù hợp nhất! Hơn nữa, thất vương gia từng có rất nhiều công lao!”