Lần đầu tiên Nghiên Dương của hiện đại đến phủ của Trần quốc công. Dù nơi này không xa hoa như đông cung nhưng nó cũng là nơi tốt nhất, tuyệt nhất trong kinh thành! Tỷ muội trong phủ đều đã gã đi, huynh đệ thì làm quan ở khắp nơi nên trong phủ chỉ còn có cô và Trần quốc công cùng với một số nô tỳ,..
Buổi tối đến, từ phòng của cô nhìn ra bên ngoài trời rất đẹp. Đom đóm màu xanh phát ra nhưng ánh sáng nho nhỏ nhưng rất đẹp. Chúng bay lượn rất tự do tự tại.
Không kìm được lòng, Nghiên Dương lao ra ngoài định bắt vài con đom đóm vào trong chơi. Vừa ra đến cửa, cô bị một kẻ nào đó bịt miệng lại rồi kéo đi. Cô không thể nào kêu cứu hay la hét gì được.
Hắn ta kéo cô đi đâu không biết. Trời tối, cô lại không quen thuộc nơi này, cô không thể nào nhớ được đường đi!
Cô vùng vẫy, hắn ta càng nổi giận. Hắn trợn hai con mắt đỏ ngàu của mình lên. Giọng hắn ta cứ ồ ồ:”Tốt nhất là ở yên đi! Đợi lấy tiền chuộc ta thả ngươi về! Nếu còn vùng vẫy ồn ào, ta giết chết ngươi!”
Hắn lôi cô thật mạnh rồi hất cô vào một góc trong căn phòng nhỏ nào đó. Nơi này vừa tối, vừa không có cửa sổ, cô không cách nào liên lạc được với người bên ngoài.
Hắn trói cô một góc rồi đi đâu mất. Cô quan sát xung quanh, ở đây vốn chẳng có gì ngoài bốn bức tường gỗ. Bên ngoài có tiếng côn trùng kêu rất to, gió lùa vào nên cô rất lạnh.
Cô ngủ thiếp đi một lúc, nửa đêm hình như đã cô người nào đó lẽn vào bên trong.
Cô thấy bóng lưng của người đó rất quen thuộc.