“Hoàng thượng vạn tuế…vạn tuế…vạn vạn tuế!”
Chúng thần bên dưới tất cả đều quỳ xuống để hành lễ với người bọn họ kính trọng.
“Thôi được rồi!”
Bọn họ đứng lên, một số người tay cầm tấu chương muốn dâng lên cho hoàng thượng. Tình hình biên cương bây giờ đang rất khó khăn, dân chúng lầm than, nghèo đói khốn khổ. Là người đứng đầu của một nước, hoàng thượng nhất định phải lo cho việc này!
Hoàng thượng hôm nay sắc mặt cũng không mấy được tốt. Nhìn qua là biết ngài ngủ không được nhiều. Ngài nói:”Trẫm đã quyết định rồi! Thất vương gia sẽ phong làm thái tử. Lễ sắc phong phải nhờ quốc công xem ngày lành giúp trẫm. Còn về vấn đề liên hôn, trẫm thấy đây là ý kiến không tồi!”
Ông quan thần lần trước đề cử Nghiên Dương để liên hôn, ông ta đứng ra nói:”Bẩm hoàng thượng, vậy ai sẽ là người đi sang Bắc Triều?”
“Trẫm quyết định để Bắc Hâm Đình đi đi! Cứ cho nàng ta một danh phận là được. Quận chúa thì sao? Các khanh thấy thế nào?”
Trần quốc công có vẻ rất hài lòng với câu nói của hoàng thượng. Ông gật gật đầu rồi cười mỉm. Chẳng ai mà muốn con gái của mình đi sang nơi đất khách quê người. Hơn nữa Bắc Triều là một nơi hoang dã, bọn người man rợ,…không như ở Thiên Kỳ. Ông đứng ra nói:”Hoàng thượng anh minh! Bắc Hâm Đình là sự lựa chọn rất tốt!”
Ông quan thần đó lại đứng ra phản bác. Ông ta nói:”Hoàng thượng, có lẽ hoàng thượng chưa biết. Hôm nay Bắc Hâm Đình đã tiến hành hôn lễ với một chàng trai mà nàng ta yêu. Không tin, bây giờ hoàng thượng có thể sai người đến tận phủ để xem. Sáng nay thần có đi ngang qua, tổ chức cũng rất linh đình, đốt pháo rầm rộ lắm!”
Hoàng thượng ngán ngẩm, ngài lắc đầu. Bây giờ chỉ còn mỗi Nghiên Dương nhưng làm sao để Trần quốc công đồng ý. Nếu mà ông ta tức giận, có thể sẽ không giúp hoàng thượng nữa.