Nếu như Nghiên Dương đi sang Bắc Triều để tiến hành hôn lễ với nhị hoàng tử, không phải mọi kế hoạch của thất vương gia sẽ đổ sông đổ bể hay sao. Thất vương gia nói:”Nhị hoàng tử, có lẽ ngài chưa biết, thực ra Nghiên Dương đã có người mình yêu rồi! Nếu chia rẽ đôi uyên ương…….vậy không được đâu nhỉ!”
Hoàng thượng không hài lòng với những gì mà thất vương gia vừa nói. Ngài nói lại với nhị hoàng tử:”Nhị hoàng tử đừng nghe, nhi tử của trẫm có khiếu hài hước lắm! Nó chỉ nói đùa một chút thôi! Nghiên Dương nó suốt ngày trong phủ hoặc ra vào cung, làm gì mà thích ai được! Coi như trẫm phê chuẩn, việc chọn ngày do Nhị hoàng tử chọn vậy!”
“Phụ hoàng….Nghiên Dương…thực sự…”
Hoàng thượng cắt ngang lời của thất vương gia. Ngài nói:”Nhị hoàng tử thấy như vậy được không? Thiên Kỳ có một người xem ngày rất chuẩn xác, nếu nhị hoàng tử muốn trẫm có thể giúp việc chọn ngày!”
Nhị hoàng tử của Bắc Triều gật gật đầu. Xong, chàng cúi đầu tạ ơn hoàng thượng. Chàng nói:”Vậy sau khi tiến hành hôn lễ, ta sẽ nói với phụ hoàng rút quân về. Đồng thời, hai nước sẽ bắt đầu trao đổi hàng hoá, tương trợ lẫn nhau! Việc chọn ngày, hoàng thượng quyết định và báo cho ta là được! Ta dự định ngày mai sẽ hồi quốc để còn chuẩn bị…”
“Tốt! Tốt lắm!”
Kết thúc cuộc nói chuyện sáng nay với nhị hoàng tử, thánh chỉ lập tức được đưa đến phủ quốc công. Đến cả quốc công cũng không thể ngờ được rằng hoàng thượng lại làm như vậy!
Thánh chỉ nói Nghiên Dương là một nữ nhi dịu dàng, tài sắc vẹn toàn,… muốn Nghiên Dương – nữ nhi của Trần quốc công tiến hành hôn lễ với hoàng tử Bắc Triều vào 5 ngày nửa vì đó là ngày tốt nhất.
Trần quốc công không thể nào làm trái lại với thánh chỉ bởi tin tức này đã truyền đi khắp trong kinh thành. Thánh chỉ đã ban ra không thể nào muốn rút là rút được.
Nghiên Dương từ trong cung trở về, cô còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.