Về phủ, thất vương gia cùng Trần quốc công đã ngồi sẵn nói chuyện với nhau.
Nghiên Dương trở về, cô vào phòng khách. Cô hỏi:”Phụ thân, mọi người có chuyện gì vậy? Trong phủ họ cứ nhìn con lạ lạ sao á!”
Trần quốc công lắc đầu than phiền. Có vẻ ông không hài lòng với điều gì đó. Ông nói:”Dương nhi, thánh chỉ của hoàng thượng con biết chưa?”
Nghiên Dương tròn xoe mắt, thánh chỉ gì chứ! Nãy giờ cô ở trong cung, đâu có ai nói với cô điều gì đâu. Cô hỏi:”Thánh chỉ gì vậy phụ thân? Có liên quan tới con hả?”
Nói xong, cô quay qua nhìn thất vương gia. Thất vương gia cũng chẳng nói gì.
Trần quốc công giọng có vẻ buồn buồn:”5 ngày nữa, con đi đến Bắc Triều. Thiên Kỳ và Bắc Triều sẽ liên hôn. Vì vậy….”
Nghiên Dương cắt ngang lời của trần quốc công:”Ý phụ thân nói là….con chính là người phải kết hôn với nhị hoàng tử kia? Người mà con chưa từng biết mặt??”
“Đúng như vậy! Thánh chỉ đã ban. Có chối cũng không được! Chỉ đành làm theo thôi!”
“Nhưng con không muốn…con…!”
“Không được! Nếu như thánh chỉ chưa ban, ta còn có thể ngăn cản. Hôm nay quá đột ngột. Vị hoàng tử đó lại nói rằng ngài ấy thích con! Con đành làm theo đi! Ta sẽ cho người theo bảo vệ cho con thật tốt! Con yên tâm!”
Thất vương gia bây giờ mới lên tiếng. Chàng nói:”Bắc Triều cũng rất tốt. Phong cảnh rất đẹp, hoang dã. Đến đó cũng không tệ. Chỉ là không phồn vinh bằng Thiên Kỳ thôi! Sống vài năm sẽ quen thôi!”
Thất vương gia sao lại có thể nói ra những lời như vậy! Người ngoài nghe thì thấy bình thường nhưng đối với Nghiên Dương, điều thất vương gia nói có thể làm tổn thương cô. Chàng thật vô tình! Cô nói:”Chàng…thực sự không muốn níu kéo ta lại sao? Dù sao thì chúng ta cũng đã từng….!”
“Đã từng gì? Trần tiểu thư nên làm theo lời của quốc công, tuân theo thánh chỉ. Chuyện xưa cũ ta cũng đã quên hết. Tiểu thư cũng không nhất thiết phải nhớ chi cho phiền lòng!”
Nghiên Dương rưng rưng nước mắt nhưng cô không thể khóc trước mặt của ngừoi khác như vậy. Cô nói:”Phụ thân, con sẽ làm theo thánh chỉ! Con vào phòng nghỉ ngơi trước!”
Trần quốc công gật đầu bảo cô vào trong nghỉ ngơi trước. Thất vương gia lại nói tiếp:”Nghĩ như vậy rất tốt! Ngày ta được sắc phong lên làm thái tử cũng chính là ngày mà Trần tiểu thư đi. Lúc đó, không đến chúc mừng được. Xem như ta chúc trước. Chúc Trần tiểu thư cùng nhị hoàng tử hoà hợp, ăn ý, mãi mãi hạnh phúc đến khi bạc đầu!”