Một ngày sau, xe ngựa cũng đã đi đến lãnh thổ của Bắc Triều. Ai ai cũng đều đã mệt rã cả người.
Bắc Triều quả là một đất nước rất đẹp. Thiên nhiên rất hùng vĩ. Nếu Thiên Kỳ là một đất nước phồn vinh, xô bồn và tấp nập thì Bắc Triều lại thanh bình, yên ắng.
Một đoàn quân đứng ngoài biên giới của Bắc Triều đã đợi sẵn. Nhị hoàng tử mặc hỉ phục, ngồi trên một con ngựa trông rất oai phong nhưng chàng không ra mặt. Chàng đứng sau đoàn quân đó để xem.
Hai bên đều dừng lại, đứng đối diện nhau.
Hạ Tâm lấy tấm mạn màu đỏ che lại cho Nghiên Dương rồi đỡ cô xuống khỏi xe ngựa. Hạ Tâm nói:”Chúng tôi đến từ Thiên Kỳ để liên hôn với nhị hoàng tử. Đây là hiệp ước, lệnh bài của hoàng đế Thiên Kỳ!”
Sau đó, nhị hoàng tử mới dần tiến lên phía trước. Chàng mỉm cười nói:”Ta đã biết! Bây giờ chúng ta cùng đi đến gặp phụ hoàng!”
Đáng lẽ ra hoàng tử phải là người dẫn đầu để dẫn đoàn của Nghiên Dương đi nhưng chàng không làm vậy. Chàng cưỡi con ngựa tiến lại gần Nghiên Dương rồi đột nhiên nhấc cô lên con ngựa. Chàng phi thật nhanh về phía trước để lại đoàn quân này phải chạy theo.
Nghiên Dương bị tấm mạn che mặt lại, đến giờ cô vẫn chưa thể biết được dung nhan của chồng sắp cưới của mình. Nhưng cô cũng chẳng thèm quan tâm. Dù sao thì cô cũng sẽ cố gắng kiếm chuyện gì đó rồi hoà ly. Cô lại sẽ được trở về để gặp thái tử Thiên Kỳ bây giờ.
Khi cô bị nhấc lên, cô có phần hoảng sợ một chút.
Đột nhiên, nhị hoàng tử nói với cô:”Đến Bắc Triều, nàng hãy tập quen với việc cưỡi ngựa. Nàng sẽ rất thích cho mà xem! Ta đã chọn cho nàng con ngựa tốt nhất, phù hợp nhất. Đợi khi nào về đến nơi, ta sẽ cho nàng xem! Ya…ya..ya…”
Ôi cái giọng này, nghe rất là quen. Nhưng Nghiên Dương không thể nhớ rằng đã từng nghe ở đâu. Hay là giọng giống nhau mà thôi!! Nàng nói:”Tại sao muốn cưới ta?”
Nhị hoàng tử quất mạnh roi vào con ngựa cho nó chạy nhanh hơn một chút nữa, chàng giả vờ nói to:”Tiếng ngựa to quá, gió cứ ù ù bên tai. Ta thực sự chẳng nghe nàng nói gì…”