Tiếng kèn tiếng trống vang lên. Giấy tiền vang bạc bay khắp nơi trong kinh thành.
Nghiên Dương dẫn đầu đoàn, tay cô cầm bức tranh hoạ phụ thân của cô. Đoàn người đi sau rất đông, bọn họ ném giấy tiền vàng bạc,…Điều này khiến mọi người chú ý vào rất nhiều. Người bàn tán ra bàn tán vào nhưng đa phần đều là nói tốt cho Trần gia.
Nhị hoàng tử cũng đi theo sau cô. Chàng không nói gì ngầm tán thành tất cả những việc mà cô đã làm.
Cô đã làm cho phụ thân, cho tỷ muội, huynh đệ,…trong gia đình một lễ tang thật lớn. Việc này nhanh chóng lan đến trong cung.
Thái tử không hề nói gì. Hắn ta biết cô rất thông minh. Cô làm điều này chắc chắn có mục đích. Cô muốn nói lên điều gì đó với chính hung thủ đã gây ra cái chết cho gia đình họ Trần.
Hắn gọi Lãng Nghệ vào rồi ra lệnh:”Tối nay, chuẩn bị rượu thịt linh đình đón tiếp nhị hoàng tử Bắc Triều. Mời bọn họ đến cho ta!”
“Vâng! Thuộc hạ đi ngay!”
Lãng Nghệ vừa quay lưng đi thì bị thái tử gọi lại. Thái tử nói:”Loan tin cho người của Nghiên Dương, thái tử đột nhiên cảm thấy đau đầu chóng mặt. Sau khi tỉnh dậy nhớ được tất cả mọi chuyện!”
“Thuộc hạ sẽ đưa tin này cho Hạ Tâm. Bây giờ chỉ có mình nàng ta là người thân cận nhất của Trần tiểu thư! Như vậy có được hay không thái tử?”
“Rất được! Vậy đi! Để ý thái độ của Nghiên Dương. Về báo lại cho ta!”
“Vâng!”