Lễ tang kết thúc buồi chiều muộn. Đoàn người cũng giải tán, lúc này Hạ Tâm mới định chuyển lời của Lãng Nghệ lại cho Nghiên Dương.
Đột nhiên Nghiên Dương nói trước:”Hôm nay có chuyện gì định nói với ta?”
Quả nhiên có Nghiên Dương đã biết Hạ Tâm định nói gì với cô trước đó. Hạ Tâm nói nhỏ vào tai của cô:”Thái tử hồi phục trí nhớ rồi! Bây giờ đã nhớ ra môn chủ là ai!”
“Là Lãng Nghệ nói? Hắn ta còn muốn tác hợp ta với cái tên đó?”
“Đúng vậy!”
Nghiên Dương chợt nghĩ ra một kế hoạch. Cô gật gật đầu, miệng nhếch cười rồi nói nhỏ với Hạ Tâm một điều gì đó.
Hạ Tâm cúi chào Nghiên Dương rồi lui ra ngoài. Nàng vừa đi ra, nhị hoàng tử lại đi vào.
Chàng lại ngồi xuống đối diện Nghiên Dương và nói:”Bọn họ đã tới! Nên thay y phục vào cung thôi!”
“Được! Nhưng…ta có điều này cần thương lượng với ngươi.”
“Là chuyện gì vậy?”
“Lát nữa gặp thái tử, ngươi cố kéo dài thời gian thêm một chút cho ta! Ta cần làm một việc!”
“Được!”
“Ngươi không thắc mắc đó là việc gì sao?”
“Chỉ cần nàng muốn, làm gì cũng được!”