Trở về nơi của mình đang tạm ở, Nghiên Dương nói với Hạ Tâm rằng:”Hạ Tâm, tối nay cho người gửi lá thư này đến cho thái tử. Sẵn tiện đốt luôn căn phòng này cho ta! Sau đó ngươi cứ cứ giả vờ không biết, la hét kêu cứu! Được chứ?”
Hạ Tâm cảm thấy thật khó hiểu! Nhưng mà đó là lệnh của môn chủ. Nàng không thể hỏi nhiều làm gì, phục mệnh bây giờ là điều quan trọng nhất! Nàng cúi đầu nhận lấy lá thư rồi đi ra ngoài.
Lá thư nhanh chóng được gửi đến Đông cung nhưng không phải dưới tên của Nghiên Dương gửi đi. Lãng Nghệ đã nhặt được lá thư ngay trước cửa. Hắn ta cũng rất cẩn thận. Hắn đi tìm tung tích và dấu vết của người đã gửi lá thư nhưng không thể tìm được. Thế nên, hắn chạy ra ngoài hỏi mấy tên lính gác:”Từ nãy giờ có ai ra vào Đông cung?”
Hai tên lính ngơ ra. Thật ra hai tên này không chú tâm vào công việc. Từ nãy giờ cũng không để ý cho lắm. Vì sợ nên hai tên này cũng nói đại cho qua chuyện:”Dạ không có! Một chiếc lá cũng không bay được vào nói chi là có người nào! Đại nhân cứ an tâm. Hai chúng tôi làm việc chăm chỉ, cần cù lắm! Nhất định sẽ không cho người lạ mặt vào đây đâu!”
“Thôi! Ta biết rồi! Hai người làm việc tiếp đi!”
Nói xong, Lãng Nghệ cầm lá thư đó đem vô cho thái tử đọc. Hắn nói với thái tử:”Thái tử, thuộc hạ nhặt được lá thư trước cửa! Không biết là ai đã viết! Bên ngoài chỉ ghi là “gửi thái tử điện hạ”. Thuộc hạ không dám mở thư đọc trước! Đây là bức thư!”
Thái tử gật gật đầu rồi nhận lấy lá thư. Hắn đọc xong vẻ mặt thay đổi hẳn. Hắn đang vui vẻ bình thường đột nhiên thay đổi bằng vẻ mặt giận dữ. Hắn đập bàn:”Ta bảo ngươi điều tra Sở tướng quân! Ngươi làm tới đâu? Bây giờ tên già đó lại gửi cho ta một lá thư hăm doạ nữa à? Ngươi làm việc như vậy à? Cái đầu của ngươi hình như muốn xuống đất phải không?”
Lãng Nghệ lập tức quỳ xuống nhận tội:”Thái tử! Thật sự là thuộc hạ đã điều tra. Nhưng mà…không…không được tin tức gì cả!”
Thái tử tức giận lật đổ luôn cả cái bàn uống trà. Hắn xé nát lá thư đó rồi ném xuống đất.