Đầu sói giữa không trung biến mất, hết thảy yên tĩnh trở lại.
Sài Long thều thào: “Vầy……là thành công rồi hả?”
Kiều Dĩ Sa đáp: “Không rõ nữa, chắc vậy đi.” Cô vuốt lại đầu tóc, nhìn căn phòng hỗn loạn, chống hông thở dài. “Bây giờ chỉ còn nước đợi.”
Hồng Hựu Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Tôi phải đi đây, trời sắp sáng rồi, chiều nay còn phải thi kiểm tra.”
Kiều Dĩ Sa đưa cậu ra đến cửa.
“Cậu vất vả rồi.”
“Không sao.” Hồng Hựu Sâm đứng thẳng người, mở cửa, Kiều Dĩ Sa thuận miệng hỏi: “Hôm nay thi kiểm tra môn gì?”
Hồng Hựu Sâm cau mày: “Hoá.”
Kiều Dĩ Sa nhìn vẻ mặt cậu, trông còn đau khổ hơn cả Sài Long khi bị đắp thuốc, không khỏi mỉm cười. Cô tựa vào khung cửa, gọi ới một tiếng với Hồng Hựu Sâm đang sắp sửa đi mất. Cậu ngoái đầu, cô ngoắc ngoắc ngón tay. “Tới đây.” Hồng Hựu Sâm đứng yên, Kiều Dĩ Sa bĩu môi. “Chuyện tốt, để lỡ là không còn cơ hội nữa đâu nha, không tới thì thôi.”
Hồng Hựu Sâm nhìn cô ngờ vực, tiến lên một bước. Kiều Dĩ Sa tóm lấy cánh tay của cậu, tập trung thần trí, hai mắt lại thoáng ánh lên màu xanh lam u tối, sau đó buông tay. Hồng Hựu Sâm giơ cánh tay lên, phía trong của cẳng tay chi chít những con chữ đang toả sáng, chính là bảng tuần hoàn nguyên tố hoá học. Chữ viết của lời chú này, chỉ có mắt của dị nhân mới đọc thấy.
Kiều Dĩ Sa nói: “Cậu chạm vào xem.”
Hồng Hựu Sâm dùng tay chạm thử, điểm ngay trúng nguyên tố hydro, con chữ thoắt biến đổi, trên cánh tay bắt đầu hiện lên tất cả những thông tin chủ yếu về nguyên tố đó. Kiều Dĩ Sa hơi ghé sát người Hồng Hựu Sâm, rỉ tai cậu: “Quà.” Cậu ngước mắt, cô thống thiết nhắn nhủ: “Vì thành tích của con mà cha phải khổ tâm biết là bao.”
Hồng Hựu Sâm nghiến răng, vừa định lên tiếng thì đã bị Kiều Dĩ Sa đẩy ra khỏi cửa. “Đi đi ông!” Cửa đóng sập, cách cánh cửa gỗ, cậu nghe cô cười rũ rượi.
Hồng Hựu Sâm đứng trong hành lang tối om, gió thổi dọc hành lang làm tóc cậu hơi bay bay; hai tay cậu chống hông, hơi rũ đầu, nhìn cánh cửa đóng chặt. Một lúc lâu sau, lưỡi chạy nửa vòng quanh vòng miệng, cậu gật gật đầu, bỏ đi.
……………..
Góc phía bắc thành phố, trong một câu lạc bộ tư nhân.
Cậu Út Văn đang vắt chéo chân ngồi trên ghế salon, vẫn đang đánh bài với người khác.
Một tên nhìn giống như đàn em chạy đến, rỉ tai hắn câu gì đó, đầu mày của hắn nhíu lại, ngay tiếp theo là một câu gầm rống: “…….Again?!” Sau đó bài bay tung toé, hắn phẫn nộ đứng phắt dậy, nói: “Không phải là tao không cho nó cơ hội đúng không? Tự nó không biết nắm bắt mà!” Hắn đùng đùng bước ra, “Nó đâu rồi?”
Tên đàn em: “Sài Long đã mất tích, không tìm được, những người khác đều đã quay về, thương thế…….” Y nhỏ giọng, “Thương thế không nhẹ.”
Văn Bạc Thiên tức đỏ mặt tía tai.
“Mẹ kiếp! Một lũ ăn hại!” Hắn ác độc híp cặp mắt, trầm ngâm: “Tao đã cho nó thuốc rồi mà còn không đủ nữa? Rốt cuộc đối phương là loại người nào chứ?” Hắn khoác áo jacket ngay vào, “Không được, cậu mày muốn đích thân đi xử lý tên—–”
Chưa dứt lời, hắn đã im bặt, ngoái đầu.
Phía sau lưng có một người đàn ông trung niên, không biết đã đứng đó từ khi nào. Vóc dáng rất cao, ăn vận vô cùng nho nhã lịch sự, trên mặt không mang bất cứ biểu cảm gì. Ông ta chắp tay đứng đó bất động, thậm chí không buồn chớp mắt, nhìn từ xa giống như một tượng hình người. Ông ta nói với Văn Bạc Thiên: “Cậu Văn, xin cậu làm tròn nhiệm vụ của bản thân.”
Văn Bạc Thiên buồn bực chống nạnh, nói: “Ông muốn tôi làm gì? Tôi đã bảo rồi, cái tập đoàn của nhà tôi là một tập đoàn của gia tộc, chỉ truyền cho ai mang dòng máu trong tộc! Chỉ cần các ông lật hai thằng anh của tôi, thì quyền thừa kế từ ông già sẽ chỉ còn cách vào tay tôi, khi đó các người muốn làm gì với tài nguyên của bệnh viện thì làm.”
Người đàn ông kia nói: “Chúng tôi đang điều tra bọn họ, rất nhanh sẽ có kết quả.”
Văn Bạc Thiên bĩu môi: “Còn điều tra gì nữa, với thủ đoạn thần không biết quỷ không hay của các người, xử luôn hai thằng đó đâu có vấn đề gì đúng không?” Hắn hừ lạnh một tiếng, “Thuận tiện báo luôn được mối thù bến cảng năm xưa.”
Mặt người đàn ông không đổi sắc, nói: “Có thể là cậu đã hiểu lầm gì đó về chủ nhân, ngài ấy sẽ không cho phép chúng tôi làm như vậy. Chúng tôi tiến nhập xã hội của loài người thì phải tuân theo luật pháp của xã hội loài người, không thể tuỳ tiện giết bừa. Chúng tôi sẽ nghĩ cách để đưa hai người anh của cậu vào tù, để cậu có thể danh chính ngôn thuận được thừa kế tập đoàn.”
Văn Bạc Thiên đi hai vòng, bước đến trước mặt người đàn ông trung niên, đề nghị: “Vậy để tôi cho các người thêm một manh mối, thằng anh cả của tôi đã từng tông xe xong bỏ chạy, thằng anh kế thì phạm tội lấy hai vợ.”
Người đàn ông lặng lẽ nhìn hắn, một lúc sau nói: “Chúng tôi đã mua chuộc được người cấp cao trong hội đồng quản trị, khi nào gặp thời cơ sẽ tấn công, khi đó sẽ cần cậu phối hợp. Thời gian gấp rút, đừng làm chậm trễ việc quan trọng của chủ nhân.”
Văn Bạc Thiên cau mày: “Cứ thần bí suốt ngày, rốt cuộc lão ta muốn làm gì thế?”
Người đàn ông đáp: “Đây không phải là điều cậu nên hỏi.”
Văn Bạc Thiên gật đầu: “Được thôi, các người làm lẹ lên một chút, tôi còn phải mau mau đi tìm đôi cẩu nam nữ kia nữa!”
Người đàn ông đáp: “Yên tâm, sau khi xử lý việc chính xong, cậu tha hồ có thời gian chơi đùa.”
…….
Kiều Dĩ Sa ngủ bù một giấc, tỉnh lại đã là giữa trưa. Sài Long đã ngủ, cô rửa mặt mũi qua loa, rón rén xách túi xách ra khỏi cửa.
Cô tới Bly thì quán đã đóng cửa, cô lấy chìa khoá mở cửa, đi thẳng lên lầu hai.
Liễu Hà sống ở Bly, phòng nằm cuối dãy lầu 2. Lúc này là lúc Liễu Hà đang say ngủ, Kiều Dĩ Sa bước thẳng vào phòng, suýt nữa bị hun chết nghẹt.
Trong phòng nồng nặc mùi hôi của khói thuốc và rượu, Liễu Hà mặc một chiếc quần đùi màu đen, nằm sấp trên chiếc giường thấp bừa bộn. Kiều Dĩ Sa bước đến đạp cho anh một cước, Liễu Hà xoa xoa mông, ngủ tiếp.
Kiều Dĩ Sa thò tay nhéo mạnh đùi anh một cái, Liễu Hà tru tréo, lật ngay người. Anh dùng cặp mắt đỏ quạch trừng cô.
“Không có lý do chính đáng là bố điên đấy nhé……”
Kiều Dĩ Sa nói: “Em biết ai phái tay đánh đó tới rồi.”
Liễu Hà: “Ai?”
Kiều Dĩ Sa: “Văn Bạc Thiên.”
Liễu Hà thở dài: “Mày chưa tỉnh ngủ hay là tao chưa tỉnh ngủ vậy……..”
Kiều Dĩ Sa: “Anh có thấy như em đang đùa với anh không?”
Im lặng một lúc, cuối cùng Liễu Hà bò lồm cồm dậy, bước xuống đất lấy gói thuốc lá, đốt một điếu.
“Rốt cuộc là thế nào?”
Căn phòng của Liễu Hà có một cái cửa sổ nho nhỏ, quanh năm bị che, giữa trưa mà chỉ lọt được một tia sáng mong manh vào trong, chiếu bao nhiều là bụi bặm đang trôi nổi trong căn phòng.
Kiều Dĩ Sa nói: “Em kể rõ đầu đuôi cho anh nghe, anh đừng quá ngạc nhiên.”
Liễu Hà ừ.
Kế đó, Kiều Dĩ Sa kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây cho Liễu Hà nghe, bao gồm cả hoàn cảnh của Hồng Hựu Sâm, thật chí đến cả chuyện của Sài Long và chuyện Văn Bạc Thiên bị chuyển hoá thành ma cà rồng rốt cuộc là một chủng loại như thế nào. Cô nói vô cùng chi tiết, không biết vì sao, cô mang một linh tính, chuyện này không hề đơn giản như bề mặt của nó. Không thể không để Liễu Hà hiểu rõ hết thảy.
Liễu Hà im lặng nghe tất cả những gì cô kể, sắc mặt trầm ngâm, cặp lông mày rậm nhíu chặt. Anh khoanh tay, điếu thuốc trên tay vẫn để bên môi, nhưng anh chưa rít được lấy vài hơi.
Kiều Dĩ Sa kể xong xuôi, anh gảy tro thuốc đã có ngọn, nghiêm túc nói: “Tóm lại là……..”
Kiều Dĩ Sa đợi nghe xem anh ta tổng kết ra sao.
Liễu Hà: “Cậu Út Văn chưa chết hẳn.”
Kiều Dĩ Sa làm như mới đại ngộ: “Anh thật đúng là có khả năng để nhìn thấy được bản chất của hiện tượng.” Cô kể bao nhiêu chuyện có thể ảnh hưởng đến quan niệm thế giới của con người, anh lại đi tổng kết ra được 1 điều như vậy.
Liễu Hà: “Hiện giờ đòi quay lại trả thù.”
Kiều Dĩ Sa bĩu môi: “Nếu anh nhất định phải nói thế….. thì cũng đúng.”
Liễu Hà mím môi, mỉm cười.
“Được thôi, cho nó tới đi, tao đợi.” Anh giụi tắt điếu thuốc vốn chẳng hút được mấy hơi, nói: “Lần này không cần mày, bố mày cho nó một cơ hội, tao với nó đấu một cách công bằng.”
Nói xong, anh ngáp dài, rồi lại nằm vật ra giường. Giường có lực đàn hồi rất tốt, nhún hai lần lên xuống, anh khoan khoái ừm hửm hai tiếng, rồi hít sâu một hơi, khép mắt nhập mộng ngủ khì.
Kiều Dĩ Sa: “…….”
……. Vậy là xong rồi?
Vậy là xong rồi.
Kiều Dĩ Sa đứng một lúc, không khỏi bật ngón tay cái lên với cái mông của Liễu Hà. “Anh đúng là một nhân tài!”
Thảo nào thuở bé cô hỏi Ngoại, tại sao trên thế gian nào có biết bao nhiêu chủng tộc vĩ đại, nhân loại lại nắm hết tất cả. Khi đó Ngoại nói một câu đầy hoài niệm: “Bởi vì loài người ấy à, quá trừu tượng.”
Ngoài con người ra, tất cả mọi chủng tộc còn lại đều có thể được khái quát bằng vài ba câu chữ dễ hiểu; chẳng hạn như tộc ma cà rồng thì lạnh lùng, cao ngạo, điên cuồng; người sói thì bộc trực, kiên nhẫn, mạnh mẽ; người cá thì lạnh lẽo; vong linh u ám; mộc nhân hồn hậu; tinh linh thì xinh đẹp……..chỉ có con người, không sao khái quát được, hoặc có thể nói, tất cả mọi từ ngữ vừa liệt kê ra, đều chỉ là một bộ phận rất nhỏ của con người.
Con người quá đỗi phức tạp, rõ ràng là một quần thể, nhưng ai ai cũng cho là mình đúng, ai ai cũng chỉ nghe điều mình muốn nghe, chỉ tin điều mình muốn tin, rồi còn bám khư khư vào chúng như đấy chính là công lý.
Kiều Dĩ Sa gật gù, “Anh thắng, em đi đây.”
Không biết có phải do tâm trạng vô cùng vô tư của Liễu Hà ảnh hưởng hay không, Kiều Dĩ Sa rời khỏi Bly không còn cảm thấy lo lắng gì nữa, thế là liền đói bụng. Quỷ ma đưa đường thế nào mà đến ngay quán cà phê trước Đức Công, Kiều Dĩ Sa cũng gọi một phần thịt bò, và một ly đá bào đậu đỏ.
Ăn nửa phần đã no.
Làm sao mà cậu có thể dễ dàng nuốt hết 4 phần mỗi lần nhỉ?
Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, cách con đường cái là cánh cổng của Đức Công.
Khách trong quán cà phê thưa thớt, Kiều Dĩ Sa ngồi ở chỗ lần đầu tiên họ gặp nhau, ăn uống đã no nê, bắt đầu thừ người.
Cô mặc một chiếc áo len cổ lọ bó người, làm cho chiếc cổ trông càng cao, bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu đen, chiếc khăn quàng cổ dày cui để một bên, mái tóc đen để xoã tuỳ tiện, làm khuôn mặt của cô nhìn giản dị và xinh xắn.
Hai giờ chiều, bên ngoài khung cửa sổ im vắng, nắng chan hoà.
………
Hồng Hựu Sâm đang thi kiểm tra.
Do vóc người cao, cậu luôn ngồi ở góc cuối lớp. Ỷ mạnh nên đã vào đông mà cậu vẫn còn mở cánh cửa sổ bên cạnh, hiện giờ gió lạnh đang lùa vào, tóc mai bên trái của cậu đang phất phơ bay.
Tay áo của cậu xắn lên đến khuỷu tay, để lộ cẳng tay cường tráng, cậu đang nghiêm túc giải đề.
Ngoài cửa sổ chợt có một tiếng động phành phạch, cậu xoay đầu, một chú quạ đậu xuống trên cây hạnh.
Cậu: “…….”
Cậu nhìn ngoài cửa sổ hơi lâu, thầy chủ nhiệm bắt đầu để ý đến cậu, “Hồng Hựu Sâm? Nhìn gì đó?” Ông bước đến gần, nhìn ra bên ngoài, chú quạ rỉa lông rỉa cánh vô cùng bình thường.
Thầy chủ nhiệm: “Thi kiểm tra mà còn dám lơ đễnh? Em đã giải hết chưa?”
Hồng Hựu Sâm cúi đầu đáp: “Dạ đang giải.”
Chú quạ nhảy hai bước trên cây, thấy thầy chủ nhiệm sắp đi, chợt giang cánh “soạt” một cái.
Chữ viết trên cánh tay của Hồng Hựu Sâm thoắt hiện rõ, mắt thầy chủ nhiệm vẫn còn rất tinh, chơi một câu “Í~~~~~~?” dài như trong hát bội. Hồng Hựu Sâm cuống quýt lật tay, thầy chủ nhiệm tóm ngay lấy cánh tay của cậu, dùng hết sức bình sinh kéo mà không sao kéo tay cậu ra được.
“Hồng Hựu Sâm!” Ông phì phò cảnh cáo, “Đưa cánh tay ra!”
Hồng Hựu Sâm lườm một cái ra ngoài cửa sổ, sắc mặt vô cùng u ám, đưa cánh tay ra.
Không còn thấy chữ đâu nữa.
Thầy chủ nhiệm nghiêng đầu. Gì thế này; ông tưởng mình hoa mắt, buông cánh tay của cậu, định quay về trên bục giảng. Chú quạ lại “soạt,” giang đôi cánh!
“Í~~~~~?!”
“Đưa tay ra!”
“…….Ủa?
“Í~~~~?!” Đưa tay ra!!!”
“…….Cái gì!”
Cậu bạn ngồi kế bên chịu hết nổi, quay đầu than: “Thầy ơi thầy bớt làm ồn được không ạ!”
Thầy chủ nhiệm: “Thôi quên đi…….” Ông giụi giụi mắt, nhìn một lần cuối, không thấy gì cả. “Tiếp tục giải đề đi.”
Ông đứng cạnh bàn của Hồng Hựu Sâm, lấy áo lau lau kính, đeo lên lại.
“Em nóng hả?” Ông hỏi.
Hồng Hựu Sâm từ từ ngẩng đầu, đáp: “Dạ không.”
Thầy chủ nhiệm cau mày: “Vậy sao cả người đỏ hết lên thế.”
Giọng của Hồng Hựu Sâm nghe như rít ra từ kẽ răng: “Dạ không có gì.”
Thầy chủ nhiệm đấm đấm vai đau yếu của mình, nói: “Trai tráng đúng là khí vượng.”
Thầy chủ nhiệm đã về trên bục giảng. Hồng Hựu Sâm quay đầu thêm lần nữa, chú quạ đang đứng trên đầu cành cây, ngửa cổ kêu quạ quạ. Bàn tay to lớn của cậu làm một động tác như bóp cổ. Chú quạ không hề sợ hãi, đứng trên cành cây vỗ cánh lên vỗ cánh xuống, hí ha hí hửng nhảy nhót.
Máu Hồng Hựu Sâm xông lên ùn ùn, chịu hết nổi, kéo rẹt, đóng rèm cửa sổ lại.
hết chương 10