“Bố, bố cuối cùng cũng về rồi, tất cả đều tại con.” Hổ Tình ôm chặt Hổ Phong Niên khóc. Đều tại tính ngoan cố của cô, vì cô một lòng làm theo ý mình mới dẫn đến kết quả như vậy.
Hổ Phong Niên trông đã già đi nhiều trong thời gian này, vốn dĩ ông đang ở tuổi trung niên, nhưng giờ đã già đi như những người đàn tuổi sáu mươi vậy.
Hổ Phong Niên vỗ nhẹ lưng Hổ Tình, an ủi: “Tiểu Tình, bây giờ con đã tỉnh ngộ rồi cũng tốt, đừng để mình bị tổn thương nữa, bố con đời này không có tâm nguyện lớn lao gì, chỉ mong con luôn mãi tươi cười là được.”
Hai người tình cảm nói chuyện một lúc, Hổ Tình mới xách vali vào nhà, nhà cửa vẫn nguyên dạng hồi xưa, nhưng khoảng hơn một năm không quay lại, có chút cảm giác lạ lùng.
“Bố, con chuẩn bị đi xa rồi.” Hổ Tình bỗng nhiên mở miệng nói, cô biết cô nói thế này có chút bất hiếu. Hổ Phong Nhiên ngẩn người, ánh mắt tràn ngập vẻ xót xa không nỡ, “ Tiểu Tình, chỉ cần là việc con quyết định, bố đều ủng hộ con.”
Mắt Hổ Tình liền nhuốm đỏ, từ trước đến giờ bố cô luôn lẳng lặng đứng ở sau lưng ủng hộ cô, cho cô an ủi, cho cô niềm hy vọng.
“Tiểu Tình, ở đây có một chút tiền, bố biết mai sau con sẽ sống vất vả, số tiền này, còn cầm lấy, nếu mai sau công ty bố khởi sắc lại, bố lại gửi thêm cho con.”
Hổ Phong Niên nói xong liền đưa cho Hổ Tình một cái thẻ ngân hàng.
Hổ Tình biết công ty của bố bây giờ đang trong thời gian xây dựng và điều chỉnh lại, sẽ rất cần tiền vốn duy trì, nhưng bố đã đưa tiền cho mình không nói thêm lời nào, nếu là hồi xưa, có thể số tiền này đối với bố cô sẽ là chuyện nhỏ, nhưng bây giờ đã khác.
Cuối cùng, để cho Hổ Phong Niên được yên tâm, Hổ Tình đã cầm lấy thẻ này, ăn xong bữa cơm với Hổ Phong Niên rồi Hổ Tình mới đi lên máy bay.
Đêm qua Hổ Tình đã suy nghĩ kỹ, ở lại Trung Quốc, sẽ có một ngày Kỳ Thiệu Xuyên tìm đến cô, hồi nhỏ cô đã rất khao khát cuộc sống ở bên Anh, lần này cô muốn đi đến đó cảm nhận nét văn hoá và phong tục tập quán của xứ sở sương mù.
Máy bay cất cánh, Hổ Tình tắt điện thoại đi, ngó cảnh sắc ngoài cửa sổ, mây trắng bao phủ, núi nhọn chọc trời, rừng thông xanh rì, cô cảm thấy rất thú vị.
Cơn buồn ngủ bắt đầu ập lên, Hổ Tình dần dần chìm say trong mơ, cuộc sống tiếp theo ở nước Anh, cô chưa biết sẽ như thế nào, may là tiếng anh của cô khá tốt, chắc sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Mấy ngày sau, Hổ Tình đã tìm được công việc, dựa vào học vị tiến sỹ và khả năng tiếng anh xuất sắc của cô, cô đã giành được chức vụ giám đốc điều hành.
Hổ Tình đã tìm được mục tiêu cuộc đời mới, cả một đời con người không nên chỉ có tình yêu, mà còn có tình bạn, sự nghiệp, tình thân……
Trong thời gian ở nước Anh, cô cũng gọi mấy lần video với Hổ Phong Niên, Hổ Tình đã biết được công ty nhà Hổ giờ đã bắt đầu khởi sắc, sức khỏe của bố cô cũng khá lên rất nhiều.
Mọi thứ đều đang phát triển theo xu hướng tốt, ngoài trừ……… Kỳ Thiệu Xuyên.
Ngày nay,Kỳ Thiệu Xuyên tan ca xong liền về biệt thự theo thường lệ, người giúp việc đưa cho anh một quyền nhật ký đã bạc màu, nhìn từ bìa ngoài, đã là đồ từ mấy năm trước rồi.
“thưa ngài, cái này tìm thấy ở ngầm giường của phu nhân.” Từ hồi Hổ Tình ra đi, Kỳ Thiệu Xuyên đã dặn dò người giúp việc trong nhà, gọi Hổ Tình là phu nhân chứ không phải Hổ tiểu thư nữa.
Ánh mắt Kỳ Thiệu Xuyên bỗng sáng lên, đây là đồ của tiểu Tình? Quyền nhật ký này chắc chắn có ghi nhớ những tâm trạng và ký ức của tiểu Tình.
Sắc mắt anh cuối cùng cũng nhẹ nhàng lại một chút, trên mặt hằn lên nét vui mừng, cầm qua nhật ký, anh không nghĩ đến việc ăn cơm liền chạy vào phòng ngủ.
Là quyền nhật ký dạng có khóa? Kỳ Thiệu Xuyên nhíu mày, nếu như vậy cũng hơi hơi rắc rối đấy.