“Tối nay còn đánh một trận ác chiến”
Anh đang bắn tim với cô.
Hoắc Yên cúi đầu mỉm cười nhìn ảnh chụp, mắt tràn ngập vui vẻ.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến giọng nói âm dương quái khí của Tần Dụ: “Trông thấy đàn ông đẹp trai liền không thể rời mắt.”
Hoắc Yên nghĩ thầm, tôi ngắm bạn trai tôi, mắc mớ gì đến anh.
Có điều Tần Dụ chung quy vẫn là cấp trên trực tiếp của cô, những lời này chỉ có thể đè nén dưới đáy lòng, cô không dám mạnh miệng với anh ta.
“Ồ, anh quản rộng vậy.” Tô Hoàn ngồi bên cạnh nói: “Mọi người đều có lòng yêu thích cái đẹp, nhìn trai đẹp cũng làm phiền anh à.”
Tần Dụ ho nhẹ một tiếng: “Không phiền tôi, nhưng ảnh hưởng tới công việc.”
Tô Hoàn khoanh tay nở nụ cười: “Nhưng tôi thấy bạn gái anh, cả buổi sáng cầm điện thoại nhìn chằm chằm ảnh chụp bạn trai nhà người ta đến ngây người, một mặt hoa si, anh quản trời quản đất, sao không đi quản bạn gái mình.”
Quả nhiên, Từ Gia Lộ mặt mũi mờ mịt ngẩng đầu, không hiểu vì sao mọi người đều nhìn mình, còn trên màn hình di động của cô ta, quả nhiên là tấm ảnh chụp trai đẹp không quân.
Tần Dụ tức đến mặt đỏ bừng, quay người trở về phòng làm việc, hung hăng đóng rầm cửa lại.
Hoắc Yên bất đắc dĩ nhìn Tô Hoàn, Tô Hoàn cười hì hì với cô: “Loại người này, cần phải nhanh chóng phản kích, cậu càng nhường nhịn, anh ta càng lấn tới.”
Đi làm lâu như vậy, Hoắc Yên dần dần thu lại sự ngây thơ, thế nhưng Tô Hoàn một chút cũng không thay đổi, quá khứ thế nào hiện tại vẫn như vậy, có điều cô nàng đúng là không có kiêng kỵ bất cứ điều gì, ai bảo ông chủ của công ty cũng phải nhường nhịn cô nàng chứ.
Có điều một cô gái chưa từng biết nhận nhịn chịu đựng, những năm qua hết lần này tới lần khác chỉ thương nhớ một chàng trai, ngoan ngoãn vâng lời.
Một buổi chiều vài ngày sau, Hoắc Yên tết tóc đuôi ngựa, đeo cặp kính lớn, vùi đầu trong đống số liệu phức tạp, Tô Hoàn nhiều lần giục cô đi toilet trang điểm lại, Hoắc Yên giãy tay ra, chỉ nói: “Trang cái gì, tớ làm không xong đêm nay phải tăng ca, người không gặp.”
“Hôm nay có nhân vật lớn muốn tới.” Tô Hoàn cầm túi trang điểm của mình đung đưa trước mặt cô: “Đừng trách tớ không cho cậu cơ hội.”
Hoắc Yên không biết vì sao cô nàng ra vẻ thần bí như vậy, tay gõ một chuỗi ký tự trên bàn phím, mạn bất kinh tâm nói: “Cho dù hôm nay có lãnh đạo quốc gia tới công ty chúng ta, tớ cũng tuyệt đối không rời khỏi cương vị nửa bước.”
“Được! Có chí khí!” Tô Hoàn khí phách vỗ bàn Hoắc Yên: “Đây chính là cậu nói, ai chuồn trước là chó con.”
Trong lòng Hoắc Yên cười nhạo bạn ngây thơ, không tiếp tục để ý tới cô nàng, nâng kính tiếp tục những mã code của mình.
Mắt thấy sắp đến giờ tan làm, có rất nhiều đồng nghiệp đứng lên bắt đầu hoạt động gân cốt, chuẩn bị đi về. Đúng lúc này, bên cạnh cửa sổ sát đất, một nữ đồng nghiệp tự nhiên hét lớn —-
“Mau đến nhìn này, dưới lầu có một anh chàng cầm hoa rất đẹp trai!”
Vừa dứt lời, mấy nữ đồng nghiệp xung quanh hiếu kỳ đi tới, bắt đầu ồn ào bàn tán.
“Mẹ kiếp, không ai cảm thấy anh ta và tiểu ca ca đẹp trai không quân hôm trước rất giống nhau sao?”
“Cực kỳ cực kỳ giống!”
“Cùng là một người đó ông trời của tôi ơi, tôi muốn tới hỏi cách liên lạc với anh ấy.”
“Không nhìn thấy tay anh ấy ôm một bó rất hoa to sao, chắc chắn không phải tặng cho cô đâu, khẳng định là tới đón bạn gái tan làm.”
“Đúng vậy, anh ấy còn đeo nhẫn.”
“Chẳng lẽ bạn gái anh ấy ở tòa nhà văn phòng của chúng ta, là ai vậy?”
Từ Gia Lộ ôm khuỷu tay, từ xa ngắm Phó Thời Hàn, lạnh nhạt nói: “Là ai cũng không phải là người trong công ty chúng ta.”
“Cũng đúng, nếu là người trong công ty chúng ta, tất cả mọi người sớm đã biết rồi.”
“Vậy cũng không nhất định, Hoắc Yên không phải nói bạn trai cô ấy là quân nhân sao?”
Có đồng nghiệp nhắc tới vụ này, mọi người mới nhìn về phía Hoắc Yên, chỉ thấy cô đang ghé vào bên bàn làm việc của Tô Hoàn, trong tay cầm chặt túi trang điểm của cô nàng: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, đây là cậu đang tích đức cho hòa thượng nhà cậu đó.”
“Vậy không được.” Tô Hoàn liều chết ôm chặt túi trang điểm, vất vả nói: “Đừng nói nữa, xú hòa thượng kia không liên quan đến tớ, hôm nay chúng ta phải nói cho rõ ràng, vừa mới ai chắc như đinh đóng cột, nói lãnh đạo quốc gia tới cũng không rời cương vị nửa bước, người nào đi là chó con.”
“Tớ là chó con, tớ là chó con.” Hoắc Yên còn “gâu gâu gâu” với cô nàng mấy tiếng: “Cho tớ mượn túi trang điểm, lạy cậu, xem như… xem như nể mặt bốn năm đại học chung chăn chung gối của chúng ta.”
“Không cho mượn, ai cũng không cho mượn.” Tô Hoàn cố ý cười nói: “Cậu trang điểm lên rất xinh, thật đó, Hàn ca của cậu tuyệt đối không chê, ha ha ha.”
Hai người ầm ĩ một lúc, Hoắc Yên vẫn lấy được túi trang điểm, nhanh chóng chạy vào toilet tút tát một trận, lúc đi ra cực kỳ có tinh thần, ngồi vào bàn làm việc, sốt ruột chỉ có chờ tan tầm.
Từ Gia Lộ nhìn cô, cố ý lớn tiếng giễu cợt, nói: “Một vài người thật là lố bịch làm sao, thấy người đàn ông đẹp trai liền si tâm vọng tưởng, còn chạy đi trang điểm, người ta sẽ liếc mắt đến cô chắc?”
Tâm trạng Hoắc Yên đang vui vẻ, không thèm để ý đến cô ta, chỉ chờ đến giờ tan làm, thành thạo sắp xếp đồ trong túi của mình, nhanh chóng xông vào thang máy đầu tiên, vừa hồi hộp vừa hưng phấn, còn mang theo chút cận hương tình khiếp (càng gần tới quê hương càng cảm thấy bất an).
Chẳng lẽ là ảo giác, anh thật sự trở về rồi sao?
Trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, trái tim loạn nhịp của Hoắc Yên mới lặng xuống.
Tay anh cầm một bó hoa đỏ thắm đứng ở tấm kính trước cửa, soi gương chỉnh lại cổ áo và kiểu tóc của mình.
“Wow, thật sự là một đại soái ca!”
Phó Thời Hàn quay người, thấy Hoắc Yên đứng cách anh mười mét, tay chắp sau lưng, nhìn anh tươi cười.
Khóe miệng anh hơi cong lên, sờ sờ cái đầu tóc ngắn của mình, dường như có chút ngượng ngùng.
Dù sao đã rất lâu rất lâu không gặp nhau.
Hai người đứng im tại chỗ một lát, Phó Thời Hàn đặt hoa sang bên cạnh, sau đó giang tay ra với cô: “Em… không muốn ôm anh một cái sao?”
Hoắc Yên bật cười, chạy nhanh về phía anh, trực tiếp nhảy lên đu trên người anh.
Phó Thời Hàn vững vàng đón được cô: “Vui mừng kinh ngạc không?”
“Hù chết em rồi!” Hoắc Yên sờ cái đầu toàn tóc ngắn thô ráp của anh: “Tóc đâu!”
Phó Thời Hàn có chút bất đắc dĩ nhìn cô: “Anh xin lỗi, cắt rồi.”
Hoắc Yên ôm đầu anh hôn một cái, trong lòng không hiểu sao có chút chua xót dâng lên, đôi mắt cũng theo đó đỏ bừng.
“Tóc ngắn, còn anh… đen rồi.”
Cô thấp giọng lẩm bẩm, nghe lại có chút tủi thân.
Phó Thời Hàn cực kỳ đau lòng, chỉ không ngừng nói: “Không giữ nguyên, xấu ảnh hưởng đến vợ anh, anh xin lỗi.”
Hoắc Yên bị anh chọc cười, ôm mặt anh thơm một cái: “Tuyệt đối không xấu, càng có mùi vị đàn ông.”
Phó Thời Hàn ôm Hoắc Yên, không còn tay rảnh, chỉ có thể nói: “Miệng, thêm cái nữa.”
Hoắc Yên cười khanh khách: “Không muốn.”
Anh tiến tới mổ miệng cô, cô nghiêng đầu né tránh, ý cười càng sâu.
“Đừng làm loạn.” Phó Thời Hàn xị mặt, lại lấy giọng điệu nghiêm túc của chủ tịch hội sinh viên trong quá khứ ra: “Hôn một cái.”
Hoắc Yên nâng mặt anh nhẹ nhàng hôn lên môi anh, Phó Thời Hàn hé miệng nghênh đón nụ hôn của cô, có điều bởi vì đang ở nơi công cộng, cho nên không đưa đầu lưỡi ra, chỉ cọ xát môi cô một lát, rồi thỏa mãn buông lỏng.
Hoắc Yên nhảy từ trên người anh xuống, Phó Thời Hàn cầm một bó hoa tới trước mặt: “Hôm qua nhận được nghỉ phép, giữa trưa vừa xuống máy bay trở về tắm rửa liền tới đây, chưa kịp chuẩn bị quà, buổi tối ăn cơm xong dạo phố anh sẽ bổ sung.”
“Được.”
Hoắc Yên dính sát vào anh, giống như con mèo con quấn người.
Còn Phó Thời Hàn vẫn giống trong quá khứ, nhận lấy túi xách của cô đeo lên vai mình, ôm cả người cô rời đi.
Trên lầu một đám đồng nghiệp sợ ngây người.
“Vậy mà thật.. thật sự là bạn trai Hoắc Yên, trời ạ!”
“Hai người bọn họ kết hôn rồi chứ, đều đeo nhẫn kìa.”
“Hoắc Yên hạnh phúc quá đi, ánh mắt của anh chàng không quân kia nhìn cô ấy dịu dàng muốn tan chảy luôn rồi.”
“Cho nên người ta có ông xã đẹp trai như vậy mà ngấp nghé bạn trai của một vài người sao, tôi không tin.”
Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người nhìn Từ Gia Lộ bắt đầu thay đổi, lời đồn cũng coi như tự sụp đổ.
Từ Gia Lộ đứng cạnh cửa sổ sát đất, tay nắm chặt túi tài liệu, trên mặt căm hận không thôi —-
“Mặt mũi đẹp trai giỏi lắm sao, đầu năm nay, thực lực mới là quan trọng.”
Lập tức có nữ đồng nghiệp vạch mặt: “Hôm qua mạng quân sự có đưa tin, anh chàng đẹp trai kia là một trong những lập trình viên trẻ tuổi nhất của đội nghiên cứu máy bay tiêm kích đời mới nhất.”
Mặc dù mọi người nghe xong không quá hiểu, nhưng rõ ràng có vẻ rất lợi hại.
Từ Gia Lộ tức nổ phổi, thu dọn đồ đạc của mình xong liền bỏ đi.
**
Phó Thời Hàn đã đặt trước một nhà hàng Tây phong cách thanh nhã, hai người ngồi ở bàn bên cạnh cửa sổ, vừa thưởng thức cảnh đêm vừa dùng bữa.
Hoắc Yên hỏi Phó Thời Hàn: “Vì sao lại ăn cơm Tây, em tưởng anh muốn ăn lẩu.”
Phó Thời Hàn cầm âu phục của mình: “Khó được một lần trang điểm, đừng lãng phí.”
Hoắc Yên cười ha ha: “Được rồi được rồi.”
Mấy phút sau, Hoắc Yên ôm đĩa ngồi bên cạnh Phó Thời Hàn, ngước mắt nhìn anh hỏi: “Nam vì duyệt kỷ giả dung (*), Hàn ca là bởi vì gặp em mới cố ý ăn mặc, còn mặc bộ âu phục ưng ý nhất phải không.”
(*) Người đàn ông làm đẹp, chú trọng bề ngoài vì người mình yêu.
Nếu không phải trong những trường hợp trọng đại, thật ra anh rất ít khi mặc âu phục, anh thích phong cách nhẹ nhàng thoải mái.
Phó Thời Hàn kéo cà vạt để cổ áo nới lỏng một chút: “Không có ý gì khác, nghe nói người nào đó ở công ty rất được chào đón, anh đến diệt hoa đào của người ta.”
Vài ba câu khiến Hoắc Yên bật cười, dù sao ở bên cạnh anh, số lần cô cười còn nhiều hơn hai năm cộng lại.
“Sao anh lại xấu xa như vậy!”
“Có có thể xấu xa hơn, muốn thử chút không?”
“Được lắm.”
Lúc nói chuyện bàn tay của Phó Thời Hàn rơi xuống hông cô, nhẹ nhàng véo một cái, cơ thể tiến gần lại cô: “Ngày mai xin nghỉ nhé, đừng đi làm.”
Hoắc Yên nói: “Không muốn.”
“Trừ khi em có thể xuống được giường.”
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai cô, vành tai Hoắc Yên theo đó chậm rãi đỏ ửng.
“Anh về lần này, ở được mấy ngày?” Cô đổi chủ đề.
“Nghỉ được ba ngày.”
“Chỉ có ba ngày thôi sao.” Hoắc Yên lưu luyến nhìn anh: “Em còn tưởng ít nhất được nghỉ mười ngày nửa tháng cơ.”
Phó Thời Hàn xoa đầu nhỏ của cô: “Không được tự do như vậy, có điều sắp rồi, anh đã viết đơn, qua nửa năm nữa hẳn là được điều động về Giang Thành, đến lúc đó đồng ý với giáo sư Đinh, trở về làm nghiên cứu sinh của ông, sau này sẽ ở lại tổng đội không quân Giang Thành.”
“Thật sao?” Hoắc Yên ngạc nhiên hỏi: “Chỉ nửa năm nữa?”
“Anh có lúc nào lừa em không.”
Trước nay anh chưa từng lừa cô, đã nói nhất định sẽ làm được, Hoắc Yên vẫn giống trước đây tin tưởng anh.
“Nhất định phải ăn mừng một chút.”
Hoắc Yên gọi một chai rượu vang, Phó Thời Hàn liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, xem ra, cô rất vui vẻ.
Hoắc Yên mở rượu vang, rót cho anh một ly, lại rót cho mình một ly: “Vậy sau khi anh trở về, chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau rồi.”
Cô không che dấu nụ cười trên mặt, cả người phấn chấn tinh thần.
“Không phải là thường xuyên gặp nhau.”
Hoắc Yên thất vọng hỏi: “Như vậy cũng không thể thường xuyên gặp nhau sao?”
Phó Thời Hàn chạm ly với cô, cười nhẹ: “Là mỗi ngày đều có thể gặp nhau, buổi sáng nói chào buổi sáng, buổi tối nói chúc ngủ ngon, bởi chúng ta sẽ thành vợ chồng, sẽ bạch đầu giai lão.”
Đáy lòng Hoắc Yên cảm động, vẫn mạnh miệng nói: “Á, anh nói trở thành vợ chồng liền trở thành vợ chồng sao, tiện nghi gì đều để anh chiếm hết, không được, em phải suy nghĩ một chút.”
Phó Thời Hàn mỉm cười, nhéo nhéo mũi nhỏ củ cô: “Thấy thế nào cũng đều là em chiếm tiện nghi của anh tương đối nhiều.”
“Mới không phải!”
Hoắc Yên nắm sống mũi cao của anh trả thù: “Là anh chiếm tiện nghi của em.”
Trong nhà hàng Tây có không ít nam sĩ âu phục giày da và nữ sĩ váy áo tao nhã, có thể tới loại nhà hàng cao cấp này tiêu tiền tất nhiên không còn quá trẻ, nhìn cô gái nhỏ ăn một bữa cơm đến ngọt ngào, trong lòng cũng nảy sinh mấy phần hâm mộ.
Ngay cả nhân viên phục vụ, cũng nhịn không được liếc mắt nhìn bọn họ, tuấn nam mỹ nữ, cảnh đẹp ý vui.
Người đàn ông lúc nhìn cô gái, trong mắt đều là yêu thương chiều chuộng lộ rõ trên mặt, cô gái có thể cười vui vẻ như vậy, trong lòng nhất định cũng cũng cực kỳ hạnh phúc.
“Được, được, đừng nghịch ngợm.” Phó Thời Hàn giúp Hoắc Yên cắt thịt bò, đặt vào đĩa của cô: “Ăn nhiều một chút, tối nay còn đánh một trận ác chiến.”
Hoắc Yên: ….
Ai… ai cùng anh đánh một trận ác chiến!
**
Buổi tối, Hoắc Yên dẫn Phó Thời Hàn về phòng trọ của mình. Căn hộ đơn, đồ đạc trong phòng tuy hơi nhiều nhưng không lộn xộn, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp của gia đình nhỏ.
Phó Thời Hàn đánh giá phòng khách, ghế sô pha là kiểu đệm cát cực kỳ thoải mái, nằm trên đó như sa vào cát, lõm thật sâu xuống, dễ chịu đến cực điểm.
Trên ghế sô pha có mấy quyển tiểu thuyết và tạp chí vất tùy ý, anh thậm chí có thể hình dung ra hình ảnh, buổi tối một mình cô, dựa vào ghế sô pha đọc sách, chậm rãi ngủ gật.
Cho dù sống một mình, cô cũng hiểu được cách hưởng thụ cuộc sống, càng lúc càng giống một người phụ nữ đích thực.
Hoắc Yên tắm rửa xong ra ngoài, thấy anh đang giúp cô sắp xếp lại sách báo, quần áo trên giường cũng được anh gấp lại gọn gàng.
Căn phòng nhỏ ấm áp vốn là ổ mèo của một người, đột nhiên thêm một người đàn ông cao lớn, liền có chút chật chội.
Phó Thời Hàn cầm váy liền màu đen mềm mại của cô, giơ lên trước mắt xem trái ngó phải, cẩn thận đánh giá một lúc, sau đó bình luận một chữ: “Ngắn.”
Hoắc Yên cướp lấy váy nhỏ, nói: “Đi làm không thể mặc, đây là lúc cùng Lâm Sơ Ngữ Tô Hoàn gặp nhau mới mặc một chút.”
Lúc ở cùng nhóm khuê mật, chẳng lẽ còn không thể ăn diện một chút sao.
Phó Thời Hàn nhìn váy đen bó sát của cô, nói: “Mặc cho anh nhìn một chút.”
Có điều không đợi Hoắc Yên nói chuyện, anh giữ nút khăn tắm trước ngực cô, kéo cô tiến gần về phía mình, dịu dàng nói: “Được rồi, anh vẫn thích dáng vẻ không mặc gì của em.”
Hoắc Yên đẩy anh ra: “Anh vẫn lưu manh như vậy.”
Đuôi mắt Phó Thời Hàn ánh lên ý cười: “Em vẫn nói xạo như vậy.”
Hoắc Yên nắm chặt nắm đấm nện anh, cái người này ở quân đội rèn luyện hai năm trở về, cơ bắp cứng rắn hơn rất nhiều, Hoắc Yên chỉ cảm thấy nắm tay đau nhức, anh lại hoàn toàn không việc gì.
“Có muốn không?” Khóe miệng anh tràn đầy ý cười.
Hoắc Yên đẩy anh đến cửa phòng tắm: “Anh tắm đi, nói nhảm nhiều vậy.”
“Anh không có đồ để thay.”
“Còn muốn mặc quần áo?”
Hoắc Yên hỏi xong câu này, hai người đồng thời im lặng mấy giây.
Phó Thời Hàn chớp mi dài, nhìn cô, cô vẫn là vẻ mặt vô tội nhìn qua.
Sau đó, Phó Thời Hàn kéo một tay cô tới, dùng sức vuốt tóc và mặt cô: “Cùng anh vui vẻ tí đi.”
“Ai da! Lão đại, anh sai rồi, đùa thôi!”
Editor: Lấp xong hố này chắc tiểu đường luôn -.-
Hôm qua làm đến chương cuối cùng, có bức thư anh Hàn viết cho con gái, mị thấy cảm động quá nên muốn share một phần với mọi người, ai không muốn nhảy cóc thì bỏ qua đoạn này nhé vì nó ở CHƯƠNG CUỐI CÙNG, sau cả ngoại truyện về 2 CP phụ đó.
【Bức thư thứ nhất】
Tiểu Chanh Tây, lúc con mở bức thư này, con không còn là cô bé con làm nũng trong lòng ba mẹ nữa rồi, con đang bước dần vào thời kỳ trưởng thành.
Lần đầu tiên ba cảm nhận được con, con ở trong bụng mẹ đá đá ba. Khi đó ba cho rằng, con sẽ là một cô bé hoạt bát.
Tháng mười hai lạnh giá nhưng đêm đông vẫn ấm áp, con đi tới thế giới này. Lần đầu tiên ba gặp con, con như một người giấy nhỏ đầy những vết nhăn nheo, nằm trong ngực mẹ yên lặng ngủ.
Ba muốn hôn mẹ, mẹ nói, nụ hôn đầu tiên, hẳn là nên dành cho Tiểu Chanh Tây của chúng ta.
Sự xuất hiện của con, là niềm vui mừng lớn thứ hai trong cuộc đời ba, đương nhiên, niềm vui mừng lớn nhất là gặp được mẹ con.
Ba thích nhất cùng con chơi đùa, bế con trong phòng ngủ bay tới bay lui, cùng con đánh điện tử, dạy con tháo người máy, thỉnh thoảng còn trêu con nước mắt nước mũi tùm lum đi tìm mẹ…
Những năm qua, ba luôn nhớ lại những chuyện khi con còn bé.
Lần đầu tiên con biết trong bụng mẹ có tiểu baby, con bĩu môi nhìn ba mẹ, nước mắt lưng tròng lại bướng bỉnh không chịu cho chúng chảy xuống, bởi vì con biết, nếu con buồn ba mẹ sẽ khổ sở.
Từ nhỏ tính con đã hay xấu hổ, lá gan rất nhỏ, nhìn có vẻ ngây thơ vụng về. Nhưng ba biết, thật ra Tiểu Chanh Tây là một cô bé cực kỳ thông minh, nắm giữ trái tim tinh tế tỉ mỉ, có thể cảm nhận được tình yêu của ba mẹ dành cho Tiểu Chanh Tây, cho nên Tiểu Chanh Tây không nỡ để ba mẹ buồn.
Tiểu Chanh Tây sợ hãi, bởi vì em gái đến sẽ chia sẻ tình yêu của ba mẹ.
Bây giờ ba nói cho Tiểu Chanh Tây một bí mật nhỏ nhé, thật ra trong một khoảng thời gian rất dài, mẹ cũng gần như vì em gái đến mà cảm thấy hoang mang, mẹ sợ bởi vì phải chăm sóc em gái mà sao lãng Tiểu Chanh Tây.
Đây là khúc mắc rất lâu trong lòng mẹ.
Đêm hôm đó, ba cùng Tiểu Chanh Tây nói chuyện rất dài, cũng hứa với Tiểu Chanh Tây, em gái đến sẽ không phân chia yêu thương của ba mẹ, bởi vì chúng ta là người một nhà, thời gian trôi qua tình yêu của chúng ta sẽ chỉ càng ngày càng sâu sắc, bất kể có em gái hay không, ba mẹ đều vĩnh viễn yêu Tiểu Chanh Tây.
Sau này em gái được sinh ra, Tiểu Chanh Tây giúp đỡ ba mẹ chăm sóc em, khi đó Tiểu Chanh Tây nói một câu, đến nhiều năm sau ba vẫn không quên được.
Con nhìn vào trong tã lót của em nói, mặc dù hiện giờ chị hơi tức giận, cũng hơi sợ hãi, nhưng em yên tâm, chị vẫn sẽ chăm sóc em thật tốt, là một người chị gái tốt, bởi vì chúng ta là một gia đình.
Khi đó, Tiểu Chanh Tây không có phát hiện, thật ra mắt mẹ con sớm đã đỏ rồi.
Sau này Tiểu Chanh Tây nói được làm được, gánh vác trách nhiệm của người chị cả, một mực yêu thương em gái, giúp đỡ em gái, ba thật sự cảm thấy tự hào vì con.
Năm nay Tiểu Chanh Tây lên cấp ba, sắp bước vào thời thanh xuân rực rỡ nhất, ba viết cho con bức thư này, chúc phúc con, cũng có một vài lời muốn căn dặn.
Tuổi thanh xuân rực rỡ, Tiểu Chanh Tây sẽ gặp phải nhiều chuyện hoang mang, lúc con phát hiện bản thân không có cách nào giải quyết những chuyện này, hãy nói cho ba mẹ, bởi vì ba mẹ vĩnh viễn là bạn của con, đồng thời yêu thương con sâu sắc.
Trong tương lai, ba không ngăn cản con yêu đương, nhưng nếu con có thích chàng trai nào, nhất định phải nói cho ba mẹ nhé, chúng ta hi vọng được cùng con trải qua thời kỳ trưởng thành.
Đương nhiên, tương lai con có thể làm bất cứ chuyện gì con muốn làm, ba mẹ sẽ không ngăn cản con, nhưng có một điều, con cũng phải đồng ý với ba.
Vĩnh viễn không được bắt nạt mẹ của con, đừng chọc giận cô ấy, đừng chê cô ấy ngốc, ở nhà không được cãi lại cô ấy, bởi vì so với con và em gái, ba càng yêu mẹ của con hơn.
Còn trong tương lai, Tiểu Chanh Tây cũng sẽ tìm được một chàng trai yêu thương con như sinh mệnh, khi đó ba liền yên tâm gả con đi.
Phó Thời Hàn
Viết cho Tiểu Chanh Tây 14 tuổi.