“Em sẽ ôm chặt anh, anh nhất định không được từ bỏ”
Thái độ của ba mẹ rất kiên quyết, không hi vọng Tô Hoàn và Hứa Minh Ý tiếp tục qua lại, Tô Hoàn hiểu được nỗi khổ tâm của ba mẹ mình.
Bọn họ suy tính rất chu đáo, khoảng cách về bối cảnh gia đình đối với Hứa Minh Ý mà nói, sẽ sinh ra áp lực cực kỳ nặng nề, nếu như anh không nhẫn nhịn được, tương lai cục diện gia đình bên nữ mạnh gia đình bên nam yếu, sẽ xảy ra mâu thuẫn.
Nếu như Tô Hoàn chỉ lo nghĩ cho cảm nhận của anh, ắt hẳn rất nhiều thứ cần phải im lặng chịu đựng và nỗ lực, nhưng vì là ba mẹ, bọn họ không đồng ý để Tô Hoàn chịu một chút ấm ức gì, cho nên biện pháp tốt nhất chính là giết chết đoạn tình cảm này từ trong trứng nước.
Nhưng bọn họ không hiểu rõ Hứa Minh Ý, Tô Hoàn tin tưởng, cho dù tương lai thật sự phải đối diện với mấy vấn đề kia, chỉ cần hai người giúp đỡ, thông cảm lẫn nhau, nhất định sẽ vượt qua, Hứa Minh Ý cũng không phải chàng trai không nói đạo lý.
Đêm đó Tô Hoàn thức trắng, sáng sớm hôm sau liền chuồn ra khỏi nhà, gõ cửa phòng khách sạn Hứa Minh Ý.
Hứa Minh Ý cũng thức dậy sớm, Tô Hoàn vừa vào phòng liền phát hiện vali hành lý của anh đã sắp xếp được hơn một nửa, mấy bộ quần áo gấp ngay ngắn đặt trên giường.
Trán Tô Hoàn sắp nứt ra, quay đầu túm chặt cổ áo Hứa Minh Ý: “Anh định đi mà không từ biệt sao?”
Hứa Minh Ý đang muốn giải thích, vành mắt Tô Hoàn đỏ lên trước: “Hứa Minh Ý, anh là đồ hèn, tôi còn chưa sợ, lúc này anh định muốn cước để mạt du (lòng bàn chân bôi dầu) bỏ chạy sao?”
“Anh có thể giống đàn ông, trưởng thành một chút không! Không muốn đối diện liền trốn tránh!”
“Tôi cho anh biết, nếu lần này anh lại chạy trốn, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh!”
Cô nói xong quay người, cầm quần áo đã gấp gọn của anh dùng sức ném xuống đất, sau đó ngồi xuống bắt đầu nức nở lau nước mắt.
Hứa Minh Ý chần chừ chốc lát, nhẹ chân nhẹ tay đi qua, ngồi bên cạnh cô: “Cái đó… vừa mới ông chủ gọi điện bảo anh về đi làm.”
Đôi mắt Tô Hoàn trong veo ngậm nước mắt, tủi thân nhìn anh.
Anh tiếp tục nói: “Anh không muốn chạy, đây không phải là chờ em sao?”
Tô Hoàn biết mình hiểu nhầm, có chút xấu hổ, ngượng ngùng không nói chuyện.
“Em… sau này xem ít phim truyền hình thôi.”
Cô thẹn quá hóa giận: “Mắc mớ gì tới anh!”
Hứa Minh Ý buông tiếng thở dài, cầm tay cô đặt trong lòng bàn tay mình vuốt ve: “Anh hiểu suy nghĩ của chú dì, đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác, sau này nếu là con gái của mình, khẳng định cũng sẽ không chấp nhận được nó gả cho người đàn ông như anh.”
Tô Hoàn ngẩng đầu, bản thân còn oan ức nhưng lại sờ mặt anh an ủi: “Anh đừng nói vậy, em mà ghét bỏ anh, sẽ không tới tìm anh.”
“Anh biết.”
Tô Hoàn ôm eo anh: “Hứa Minh Ý, chỉ cần anh không từ bỏ, em sẽ ôm chặt anh, anh nhất định không được từ bỏ.”
Hứa Minh Ý ôm chặt cô, không nói lời nào, chỉ dùng sức gật đầu.
Tô Hoàn ngẩng đầu hôn lên bờ môi khô ráo của anh, Hứa Minh Ý lập tức hé miệng đáp lại, nụ hôn đã khinh xa thục lộ (xe nhẹ chạy đường quen), anh rất biết học hỏi, kỹ xảo thành thạo luôn có thể trêu chọc cô trái tim nhộn nhạo.
“Tô Hoàn, anh sẽ thành công.”
Anh ôm khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Tô Hoàn, đôi đồng tử cụp nhìn cô, tình cảm tha thiết: “Từng thất bại một lần, nhưng Hứa Minh Ý sẽ vĩnh viễn không thất bại, anh sẽ cố gắng để ba mẹ em đồng ý, em chờ anh quay lại, anh cưới em.”
Tô Hoàn dùng sức gật đầu: “Bây giờ vẫn còn trẻ, em cũng không muốn kết hôn sớm như vậy, dù sao anh đừng áp lực, từ từ sẽ đến, em cũng sẽ cố gắng.”
Tô Hoàn lưu luyến không rời tiễn Hứa Minh Ý tới nhà ga, mới đi ra liền nhìn thấy ba mẹ mình hóa trang, lén lút trốn ở bên cạnh vườn hoa ở quảng trường nhà ga, thấy cô còn giả bộ không biết, quay người chuồn đi.
Nhiều tuổi rồi, vẫn giống trẻ con.
Tô Hoàn nói: “Đã nhìn thấy, đừng trốn nữa.”
Bên cạnh vườn hoa, Tần Nhuận Thanh tháo kính râm, ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta chỉ đi ngang qua.”
Tô Lệ Thành có vẻ vui mừng kinh ngạc: “Thật trùng hợp, ở đây cũng đụng phải cún con nhà chúng ta.” Ông cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay một chút: “Cũng không biết lão Ngô đã lên xe chưa, chúng ta tiễn ông ấy vào trạm.”
Tô Hoàn mặt không đổi sắc, vô tình vạch trần: “Đừng diễn nữa, hai người là tới giám sát con, sợ con và Hứa Minh Ý bỏ chạy.”
Tô Lệ Thành: “Sao có thể, ba mẹ không tin tưởng con gái của ba mẹ như vậy sao?”
Tần Nhuận Thanh nhìn Tô Hoàn, nói nhỏ: “Xem ra con còn chút lý trí, không thật sự cùng tên nhóc kia chạy trốn.”
“Muốn đi, cũng không phải bây giờ.”
Tô Hoàn nói xong câu này, Tần Nhuận Thanh vẫn luôn không yên lòng, đến tận hai tháng sau, bà tan làm về nhà, nhìn thấy Tô Hoàn ôm một thùng giấy nhỏ, bà vội vàng hỏi: “Cầm cái gì thế?”
Tô Hoàn buồn buồn nói: “Con từ chức rồi.”
“Từ chức!”
Tô Hoàn nói: “Con không có ý định tiếp tục làm ở chỗ anh Tịch Khiêm nữa, con muốn đi Thâm Quyến chân chính dựa vào bản thân xông ra xã hội, mà không phải dựa vào quan hệ trong nhà, ở công ty vẫn luôn được thiên vị, như vậy con mãi mãi không thể tự lập.”
Tô Lệ Thành vừa đi xuống cầu thang, nghe được Tô Hoàn nói lời như vậy, khen ngợi vỗ vai cô: “Có chí khí, không hổ là con gái Tô Lệ Thành ta.”
Tần Nhuận Thanh hung dữ trừng mắt với chồng một chút, nói: “Coi như từ chức, công ty ở chỗ nào mà không thể làm, cần gì phải đi Thâm Quyến? Mẹ thấy con chính là muốn đi tìm cái tên Hứa Minh Ý kia thì có.”
Tô Hoàn nói như chuyện đương nhiên: “Con học máy tính, bàn về tương lai bàn về phát triển, đương nhiên còn phải đi Bắc Kinh Thượng Hải Quảng Châu, ở lại Giang Thành có gì tốt.”
“Hừ, đều là kiếm cớ.” Tần Nhuận Thanh nói rõ: “Mẹ không đồng ý.”
“Ba.” Tô Hoàn nhìn về phía Tô Lệ Thành xin giúp đỡ: “Ba, ba nhất định sẽ đồng ý, phải không?”
“Ặc, cái này…”
Nhìn bà xã nghiêm khắc, lại nhìn con gái vô cùng đáng thương, Tô Lệ Thành rơi vào hoàn cảnh khó xử: “Nếu quả thực là tới Thâm Quyến xông pha một lần, ba vẫn ủng hộ, nhưng nếu con vì tên nhóc thối kia, ba sẽ không đồng ý.”
Vẫn ba phải như cũ.
Tô Hoàn lập tức nói: “Con đương nhiên vì tương lai của mình rồi, con không còn là trẻ con, không muốn cứ dựa vào sự che chở của mọi người mà lớn, như thế con vĩnh viễn không thể trưởng thành.”
Thái độ của Tô Lệ Thành có chút dao động: “Nhuận Thanh, nếu không thì chúng ta thả con bé đi thử xem?”
“Thả nó cùng cái thằng nhóc kia tiếp tục lêu lổng sao?” Tần Nhuận Thanh không đồng ý: “Ngộ nhớ gây ra mạng người thì làm sao bây giờ! Chẳng lẽ để bọn chúng kết hôn?”
“Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy!” Tô Hoàn đỏ mặt: “Cái gì mà gây ra mạng người, sao mẹ nói thế.”
“Tôi không nghĩ đến điểm này.” Tô Lệ Thành nghiêm túc nhìn Tô Hoàn: “Con gái cũng đã trưởng thành, ba nhất định phải nhắc nhở con, bảo vệ mình tốt, biết chưa!”
“Con biết, ba.”
“Con bây giờ còn chưa sẵn sàng trở thành mẹ, không thể chịu trách nhiệm với đứa trẻ, phải dùng biện pháp bảo vệ!”
“Ơ?”
Tần Nhuận Thanh lập tức đứng dậy: “Tô Lệ Thành, ông đang giúp gây trở ngại phải không!”
Tô Hoàn nghe xong câu này, lập tức vui mừng nhảy cẫng lên: “Ba, ba đồng ý!”
“Hả?”
Cô ôm ba già, hôn lên mặt ông một cái: “Con yêu ba, bà à! Bây giờ con liền trở về thu dọn đồ đạc! Yên tâm đi, mỗi tháng con sẽ về gặp hai người!”
Nói xong cô kích động về phòng thu dọn, Tần Nhuận Thanh đuổi theo: “Tô Hoàn, Tô Hoàn ba mẹ còn chưa đồng ý đâu!”
Tô Lệ Thành kéo Tần Nhuận Thanh lại: “Được rồi, con gái lớn không nghe theo mẹ, kệ nó đi thôi.”
Tần Nhuận Thanh gỡ tay của ông ra, trách cứ: “Ông chỉ toàn gây trở ngại cho tôi chứ chả giúp được gì, trước đó nói thế nào, nói rằng đứng về phía tôi đấy.”
Tô Lệ Thành bất đắc dĩ nói: “Hoàn Hoàn thích, chúng ta có thể làm gì chứ, giống ba mẹ phong kiến trên TV, lấy gậy đánh uyên ương?”
“Hừ, dù sao tôi không đồng ý tên nhóc kia.”
“Cuộc đời của con gái mình, trải qua tốt hay không, đều do nó lựa chọn, cuộc sống thế nào hẳn nên do nó tự mình trải nghiệm, chúng ta không thể quản lý, đúng không?”
Tần Nhuận Thanh có chút hòa hoãn: “Ông lúc nào cũng đạo lý.”
“Được rồi, tôi sẽ sai người nhìn nó, bà cứ yên tâm.”
**
Trước đó Tô Hoàn đã nghe Hứa Minh Ý nhắc qua trong điện thoại, anh và Thẩm Ngộ Nhiên đã từ chức, bắt đầu tự mình làm riêng, phát triển phần mềm người máy trí tuệ nhân tạo loại hình phục vụ, một khi đưa vào sử dụng, kiếm được rất nhiều so với làm trong công ty.
Ngay từ đầu Tô Hoàn còn tò mò bọn họ lấy nguồn vốn ở đâu, tình trạng kinh tế của Hứa Minh Ý cô biết rõ, bao nhiêu tích góp sớm đã dùng để trả nợ, phần sau cũng không tích góp được bao nhiêu tiền, còn Thẩm Ngộ Nhiên mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiêu bấy nhiêu.
Về sau đi Thâm Quyến mới biết, bọn họ dụ dỗ được đại gia nhiều tiền Hướng Nam xuống nước, hai người này bỏ kỹ thuật, Hướng Nam không có thời gian làm cùng một chỗ với bọn họ, liền bỏ tiền vốn, thành lập một nhóm nghiên cứu cỡ nhỏ.
Mà lại càng làm Tô Hoàn ngạc nhiên là, Hứa Minh Ý thế mà kéo được Hoắc Yên vào.
Đã như vậy, đại lão lợi hại nhất Phó Thời Hàn, đương nhiên cũng sẵn lòng cung cấp một phần tài chính và giúp đỡ trang thiết bị.
Tô Hoàn luôn nói chiêu này của Hứa Minh Ý là một mũi tên bắn trúng hai con chim, cũng không biết dùng biện pháp gì, thế mà có thể tóm được Hoắc Yên phái bảo thủ xuống nước.
Hứa Minh Ý nói trước kia lúc ở nhà ăn bán cơm, anh là người hướng dẫn Hoắc Yên, sau Hoắc Yên không làm thêm ở nhà ăn nữa, anh còn giúp cô nàng cho mèo hoang ăn ba năm, phần ân tình này nặng tựa như núi.
Tô Hoàn mới không tin, chỉ bằng cái này, có thể khiến Hoắc Yên từ công việc có tiền lương rất hậu hĩnh, xuôi nam theo Hứa Minh Ý lập nghiệp sao?
“Yên Yên, đây là kế hoạch nghề nghiệp của riêng cậu, đừng để anh ấy làm lung lay.” Tô Hoàn khuyên bảo Hoắc Yên: “Dựa theo suy nghĩ của mình, đừng bởi vì quan hệ tốt với tớ hoặc là Hứa Minh Ý, lúc này …”
“Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Hoắc Yên nói: “Tớ đã xem kỹ hạng mục của Hứa Minh Ý, người máy chỉ dẫn kia, dùng để rèn luyện và phát triển trí thông minh cho trẻ em trước tuổi đi học, tớ cảm thấy có chút thú vị, nói không chừng thật sự có thể thành công.”
“Thật sao?”
“Cậu không tin anh ta?”
“Không phải, tớ đương nhiên tin tưởng anh ấy.” Tô Hoàn nói: “Tớ chỉ sợ làm lỡ các cậu.”
Áp lực tâm lý của Tô Hoàn rất lớn, nhất là loại hạng mục lập nghiệp, kéo xuống nước đều là nhóm bạn học cũ, cô rất sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, tình cảm bạn bè sẽ vì vậy mà tổn thương.
“Không sao, đây là lựa chọn của tớ, chúng ta vinh nhục cùng hưởng, nguy hiểm cùng gánh.” Hoắc Yên vỗ vai Tô Hoàn: “Không phải cậu cũng tới sao.”
“Tớ tới, hoàn toàn bởi vì…”
Bởi vì muốn ở cùng một chỗ với anh ấy, mới không phải nghĩa chính ngôn từ như nói với ba mẹ, cái gì mà tự lập tự cường, cô chỉ là nhớ anh thôi.
Có điều mặc dù cô biết trình độ chuyên nghiệp của mình không bằng Hoắc Yên, nhưng Hứa Minh Ý đã muốn tự làm riêng, cô khẳng định ủng hộ anh một trăm phần trăm, giúp anh cùng nhau làm!
Trong ngày âm lịch đầu năm, công ty chính thức treo biển thành lập, lấy tên là Công ty sáng tạo B&L.
Trong văn phòng, Tô Hoàn hỏi Hứa Minh Ý: “BL? Boy’s love, công ty đồng tính?”
Nghe vậy, Thẩm Ngộ Nhiên ngồi trước laptop phun nước vào màn hình.
Hứa Minh Ý vuốt tóc Tô Hoàn, nói: “Tên này là Phó Thời Hàn đặt, brother and love.”
“Anh em và tình yêu, đó không phải là cái công ty dựa vào sao?”
Hứa Minh Ý chỉ Thẩm Ngộ Nhiên: “Anh em.”
Sau đó anh hôn lên trán Tô Hoàn một cái: “Tình yêu.”
“Thì ra là như vậy,” Tô Hoàn đỏ mặt: “Vậy em đi làm việc của mình, không quấy rầy mọi người nữa, ngày mai nhớ để trống thời gian cùng em đi xem phòng.”
“Ừm.”
Sau khi Tô Hoàn đi, Thẩm Ngộ Nhiên bát quái hỏi thăm: “Xem phòng? Các cậu muốn mua phòng rồi à?”
Hứa Minh Ý lắc đầu: “Cô ấy đến ở với tớ, không thể để cô ấy tủi thân ở trong căn phòng nhỏ kia được, tớ nhìn trúng một căn hộ cao cấp cho thuê, ngày mai đi xem phòng.”
Cho dù bây giờ không mua nổi nhà ở, nhưng anh vẫn muốn trong phạm vi của mình, cho cô thứ tốt nhất.
Căn hộ kia nằm ở trung tâm thành phố, vị trí hoàng kim, chung cư cao cấp, cách chỗ làm việc gần, hai phòng ngủ một phòng khác, trang trí hiện đại, điều kiện rất tốt, duy chỉ không tốt chính là… tiền thuê quá đắt.
“Năm nghìn sáu đã là giá tốt nhất rồi, thanh toán một năm một lần, hai người còn do dự cái gì, đổi công ty môi giới khác, không có chuyện tốt dễ dàng như vậy đâu.” Nhân viên môi giới không ngừng thúc giục hai người mau chóng ra quyết định.
Hứa Minh Ý nói với Tô Hoàn: “Không bằng chọn nơi này đi, hoàn cảnh rất tốt, em thích ngủ giường mềm, giường Tatami trong phòng kia rất dễ chịu.”
Tô Hoàn suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Em không ưng ý.”
“Vậy được, đằng sau còn mấy căn hộ, chúng ta lại đi xem, dù sao cũng là chỗ ở lâu dài, hẳn là nên cẩn thận.”
Thế là hai người lại xem mấy căn phòng, giá cả đều quanh quẩn từ 3000 đến 6000.
“Đều không vừa ý?” Hứa Minh Ý nhìn sắc mặt khó coi của cô, có chút lúng túng: “Những phòng này rất nhỏ, không so được nhà lớn em ở, nếu như em muốn ở biệt thự…”
Anh dừng một chút: “Anh lại lên mạng tìm một chút, cũng có cho thuê, chỉ là giá hơi cao một chút, mặc kệ thế nào, chỗ này của anh còn có chút tiền để dành.”
Thời gian ngắn hẳn là ở được, sau này nếu như có thể kiếm ra tiền, liền có thể tiếp tục thuê.
Tô Hoàn do dự nửa ngày, kéo ống tay anh, nói: “Thật ra thì, em cảm thấy chỗ ở hiện tại của chúng ta rất tốt, thật đó, ra khỏi cửa chính là siêu thị tổng hợp, mỗi ngày tan làm là có thể thuận đường mua thức ăn về nhà nấu, mặc dù nhỏ, nhưng ở hai chúng mình, vẫn dư.”
Hứa Minh Ý nhíu lông mày, từ chối: “Không được, phòng đấy là lúc anh một mình thuê ở tạm, em chuyển tới, anh không thể để em ở lại chỗ đó.”
Anh hiếm có lúc cứng rắn như vậy, Tô Hoàn hất tay anh ra: “Hứa Minh Ý, anh đã nói cái gì cũng nghe em!”
“Chuyện này không được, phòng đấy thật sự không tốt, anh không thể để em ở.”
“Anh có thể ở em liền không thể ở sao.” Tô Hoàn nói: “Phùng má giả làm người mập với em làm gì, bây giờ anh lập nghiệp, có bao nhiêu tiền đều cầm đi, một tháng mấy ngàn tiền thuê nhà, không đáng!”
Trán Hứa Minh Ý rịn mồ hôi, anh không nói chuyện, một mình tới cạnh vườn hoa hút thuốc.
Chung cư xanh hóa cực kỳ tốt, trong vườn hoa bảo mẫu dẫn trẻ con chơi xích đu, bên trái còn có bể bơi xanh thẳm.
Hứa Minh Ý thích nơi này, anh muốn để cô ở nơi tốt một chút, đương nhiên, chỗ nào cũng không thể sánh nổi căn nhà lớn của cô, theo anh, khẳng định phải chịu khổ.
Tô Hoàn nhìn bóng lưng trầm mặc của anh, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Thật ra không cần phải chịu khổ như vậy, mặc dù Tần Nhuận Thanh kiên trì, nếu cô nhất quyết cùng người đàn ông này, như vậy đừng giơ tay xin tiền trong nhà, ăn ở tự mình lo. Nhưng lão ba Tô Lệ Thành vẫn vụng trộm cho Tô Hoàn một khoản tiền, để cô sống tốt một chút, đừng để bản thân thiệt thòi.
Số tiền đó Tô Hoàn không động đến, cũng không nói cho Hứa Minh Ý.
Cô nhất định phải chứng minh cho ba mẹ thấy lựa chọn của mình không sai, như vậy bước đầu tiên chính là tự lập.
“Em biết, anh sợ em thiệt thòi.” Tô Hoàn đi tới phía sau Hứa Minh Ý, vươn tay vòng qua eo anh, nhượng bộ trước: “Làm thế nào mới khiến anh hiểu, em thật sự không ngại, cuộc sống của anh trải qua thế nào, em sẽ cùng anh sống như vậy.”
Hứa Minh Ý dập tàn thuốc, quay lại vuốt lưng cô: “Trong lòng khó chịu.”
“Khó chịu cái gì, anh làm em khổ chỗ nào, trước kia ở đại học phòng ký túc xá bốn người, điều kiện cũng không tốt, không phải em vẫn vượt qua sao, ba em gọi em là cún con, em chính là cỏ đuôi chó, vườn hoa nhỏ có thể sống, vứt ngoài đất hoang cũng có thể sống.”
Hứa Minh Ý đưa tay vén sợi tóc của cô ra sau tai, nói: “Vậy chúng ta xem lại, thuê chỗ rẻ hơn một chút?”
“Chỗ ở hiện tại cũng rất tốt…”
Không đợi cô nói xong, Hứa Minh Ý nhéo nhéo thịt ở khóe miệng cô: “Cún con, chúng ta đều lùi một bước, đừng tranh cãi.”
“Ừm…”
Đợi đã…
“Ai cho anh gọi cún con!”