“Cùng một người đàn ông xa lạ ở dưới một mái nhà, không cần khóa cửa?”
Tiếng ve trên ngọn cây vang lên ồn ào, báo hiệu kỳ nghỉ hè đã tới.
Hướng Nam dắt xe đạp đi vào ngõ nhỏ, còn đồng bọn Lục Ninh của anh ôm bóng rổ, đang phàn nàn với anh về chuyện thằng em mình vừa bị con gái cho một bạt tai.
Trong lòng Hướng Nam còn đang nghĩ đến cái đề vật lý khó giải buổi chiều, chỉ nghe được duy nhất chính là chữ đứa con gái rắm thối kia trên cổ có đeo thứ gì đó.
Trước khi Hướng Nam vào trong nhà, dùng sức ném quả bóng vào trong sân, chú chó Doberman từ trong phòng chạy xồng xộc đến, “gâu gâu” với anh hai tiếng, hưng phấn lè lưỡi muốn chơi bóng cùng anh.
Hướng Nam không để ý tới nó, lắc lắc mái tóc bị mồ hôi thấm ướt, trực tiếp đi vào nhà.
Tòa biệt thự rộng lớn trống trải không người, lão Hướng mấy năm trước đã cưới một cô vợ nhỏ nũng nịu, sau đó rời đến biệt thự khác ở, cùng trải qua thế giới keo sơn gắn bó của hai người.
Để lại ngôi nhà cũ trong nội thành cho Hướng Nam học cấp ba ở.
Thỉnh thoảng sẽ có nhân viên theo giờ đến quét dọn vệ sinh, trừ điều đó ra, không còn ai khác.
Có điều ngôi nhà hôm nay, giống như có một loại hương vị khác, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngọt ngào nào đó.
Hướng Nam không hề để ý, anh mang theo sự thoải mái và ngây ngô đặc hữu của chàng trai mới lớn, sau khi vào nhà tùy ý đá giày khỏi chân, mỗi nơi một chiếc.
Áo khoác và quần cũng bị anh tiện tay cởi ra ném lên trên kệ, Hướng Nam khỏa thân bước vào nhà tắm, chuẩn bị tắm bằng nước nóng cho thoải mái, tắm sạch sẽ một thân mồ hôi.
Thế nhưng vừa kéo rèm cửa nhà tắm ra, một màn hơi sương mờ trắng tràn ra ngòai, còn mang theo mùi sữa tắm vị chanh thơm mát.
Mà sau khi màn sương trắng tan đi, Hướng Nam nhìn thấy rõ ràng trong bồn tắm nhà mình, một cô gái đang đứng dậy!
Hướng Nam đột ngột mở to hai mắt, hoàn toàn chưa kịp phản ứng, trong lúc hoảng hốt còn mẹ nó tưởng bản thân nằm mơ!
Cơ thể người con gái cao gầy yểu điệu, vòng eo tinh tế, làn da trắng nõn giống như chỉ cần thổi cái là vỡ, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, ướt sũng dính nơi đầu vai.
Có người xa lạ bước vào, cô gái hoảng hốt kêu lên một tiếng, vội vàng quay người, đưa lưng về phía anh.
Phần lưng trắng nõn, đường con lồi lõm mượt mà, từ vị trí bờ mông của cô còn nhìn thấy chữ cái tiếng Anh màu đen mang phong cách Gothic.
“Anh… anh là ai!” Giọng nói của cô gái hơi trầm uống, là giọng nói cực kỳ gợi cảm.
“Thật xin lỗi, cái gì cũng không thấy.”
Hướng Nam nhắm mắt quay người, đồng thời tay sờ xoạn, mở cửa phòng tắm khóa trái ra.
Anh đi lên phòng mình ở tầng hai, lúc cúi đầu, bỗng nhiên phát hiện người anh em bên dưới đã hùng dũng oai vệ ngẩng đầu lên, giống như đang chào hỏi anh.
Hướng Nam mắng thầm mợ nó, đi vào một phòng tắm khác, tắm nước nóng chỉ sợ không dập được lửa, anh dứt khoát mở nước lạnh, xả mạnh xuống trán mình.
Khoác khăn tắm đi ra, màn hình di động của Hướng Nam sáng lên, có mấy cuộc gọi nhỡ, còn có một tin nhắn của cha già: “Về chưa, quên nói với con, em gái con hôm nay chuyển đến, con đối xử với người ta tốt một chút, tuổi con bé nhỏ hơn con, con phải đối xử như em gái ruột của mình, biết không?”
Em gái?
Hướng Nam nằm trên giường lớn, nhíu mày suy nghĩ, em gái cái gì.
Giật mình nhớ ra, khoảng thời gian trước lão Hướng quả thực từng nói qua, muốn để cô gái mẹ kế giúp đỡ vào nhà, thuận tiện giúp cô gái này đổi trường cấp ba.
Lúc ấy Hướng Nam không để trong lòng, tưởng rằng cho dù đến, cũng là ở với nhà ba già bên kia, không ngờ lại nhét cô gái này sang chỗ mình, cái này mẹ nó… quá cáo già!
Lão Hướng thế mà lại yên tâm để con nhóc kia ở cùng một chỗ với người đàn ông đang bừng bừng khí huyết như anh, em gái trên danh nghĩa dù sao cũng không phải là em gái ruột.
Ba anh không khỏi quá tin tưởng con trai mình rồi.
Bản thân Hướng Nam cũng không quá tin tưởng mình, nhất là bây giờ đang ở tuổi dậy thì táo bạo, hoocmone dồi dào, một chút kích thích đã khiến món đồ chơi phía dưới kia ưỡn cao đầu thị uy với anh.
Hướng Nam vuốt vuốt tóc, bất chợt nghĩ đến, sự việc vừa xảy ra kia, con nhóc đó sẽ không khóc sướt mướt gọi điện thoại tố cáo với lão Hướng chứ!
Anh bật dậy, từ trên giường nhảy lên, vội vàng chạy xuống.
Trên ghế sô pha ngoài phòng khác, cô gái nhỏ đang ngồi cuộn tròn trong góc, áo choàng tắm màu trắng ôm lấy cơ thể xinh xắn, cô đang cầm di động nói chuyện điện thoại, Hướng Nam ghé đầu vào bên tường nghe trộm.
“Ba, ba yên tâm, anh trai đối xử với con rất tốt, không bắt nạt con, còn dạy con dùng bình nóng lạnh, vâng, cảm ơn ba.”
Lông mày Hướng Nam xoắn lại.
Ba, anh trai?
Con nhóc này… không sợ người lạ chút nào sao? Mặc dù trên danh nghĩa nhận nuôi, nhưng ngay cả con gái riêng cũng không phải, đã gọi “ba” sao?
Có điều cô nàng giúp anh che dấu, đỡ được không ít phiền phức, điểm này, trong lòng Hướng Nam ngược lại dễ chịu mấy phần.
Cô nhóc này không hẳn là kẻ làm người khác chán ghét.
Cúp điện thoại, cô gái nhẹ nhàng thở ra một hơi, Hướng Nam để ý thấy, điện thoại cô dùng vẫn là kiểu dáng cực kỳ cũ kỹ.
Dân hai lúa.
Anh đi qua, hờ hững hỏi: “Tên gì.”
“Lạc Dĩ Nam.”
“Ồ.” Hướng Nam ngồi xuống ghế sô pha phía đối diện, cầm tay cầm chơi game: “Biết chơi game không?”
Lạc Dĩ Nam lắc đầu, có điều phút chốc cô lại nói: “Có thể học.”
“Được rồi, đỡ phải để lão ba nói tôi làm hư cô.”
Lạc Dĩ Nam vội vàng nói: “Em sẽ không nói cho ông ấy.”
Hướng Nam quay đầu liếc cô gái, cô mang đến cảm giác cực kỳ gầy gò, đường nét khuôn mặt mang nét phong nhã của người mẫu trên TV, đôi mắt một mí tăm tối, đuôi mắt hơi xếch lên, rất có đặc trưng của mỹ nhân cổ điển Trung Quốc.
Nhìn rõ ràng là kiểu phản nghịch, sao lại có thể dịu dàng ngoan ngoãn biết điều như vậy, giống như là… cố gắng đón ý nói hùa lấy lòng người khác.
Hướng Nam không quá chắc chắn, dù sao anh đã nghe lão Hướng nói qua về cô em gái này, đến từ cô nhi viện, trưởng thành sớm, thành tích cũng không quá tốt.
Sau đó vị mẹ nhỏ trẻ tuổi kia gả vào nhà họ Hướng, trở thành mẹ kế của anh, bởi vì còn quá trẻ, vì ngại mặt mũi bề trên gây khó khăn, liền đến cô nhi viện chọn một cô bé, giúp đỡ cuộc sống và việc học, thu dưỡng đứa trẻ đó, càng lúc càng mang phong thái của người mẹ, đồng thời dùng tiền để truyền thông thổi phồng trắng trợn, nói dì ta là nữ sĩ có phẩm cách cao thượng.
Nói tóm lại, Lạc Dĩ Nam xem như được lợi, trở thành con trên danh nghĩa của nhà họ Hướng.
Đứa trẻ như vậy, thấy thế nào cũng không giống như cô gái ngoan ngoãn mềm mại đáng yêu.
“Cái đó, chuyện mới vừa rồi, là hiểu nhầm, cô đã vào nhà sao không bật đèn?”
Lạc Dĩ Nam nói: “Trời còn chưa tối, không muốn lãng phí điện.”
“Con gái trong nhà, tắm rửa cũng phải khóa cửa chứ.”
Lạc Dĩ Nam đỏ mặt: “Em không biết khóa thế nào.”
Trong nhà tắm lắp hết cửa này đến cửa khác, cho tới bây giờ cô còn chưa từng gặp qua. Thế là Hướng Nam đứng lên nói: “Đi theo tôi.”
Lạc Dĩ Nam ngoan ngoãn đi sau anh, đi tới cạnh cửa, Hướng Nam dạy cô cách khóa cửa thế nào: “Sau khi đóng lại, ấn cái này xuống, cắm xuyên qua cái này, ấn xuống dưới, cửa liền không mở được.”
Lạc Dĩ Nam tự mình thực hành một chút, sau đó cười ngọt ngào với Hướng Nam: “Cảm ơn anh trai.”
Không hiểu sao trong lòng Hướng Nam run rẩy một chút.
Anh trai.
“Cô vào trường cấp ba số 1 rồi, trong trường không cho phép gọi tôi là anh trai, chúng ta ai đi đường nấy, cô không biết tôi, cũng không cho phép nói với người khác chúng ta quen nhau, biết không?”
Lạc Dĩ Nam nghĩ nghĩ, gật đầu: “Được.”
**
Không hiểu sao bỗng nhiên trong nhà có thêm một cô gái nhỏ, yên tĩnh không náo loạn, giống như nuôi con thỏ, dường như cũng không hẳn không tốt.
Rất kỳ lạ, từ đầu còn không tình nguyện, thế nhưng ở chung với cô chưa đến hai tiếng, trong lòng Hướng Nam đã tiếp nhận cô.
Anh cầm tay cầm chơi game, mất tập chung ngồi chơi, đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa “ẳng ẳng” ngoài sân.
“Hỏng bét!”
Hướng Nam ném tay cầm chơi game đi, nhảy lên một cái rồi vọt vào trong sân, con chó Doberman đang hung dữ sủa inh ỏi với Lạc Dĩ Nam, Lạc Dĩ Nam ngồi thụp xuống, thức ăn cho chó cũng rơi vãi đầy đất.
Hướng Nam vội vàng đi tới: “Lông đen, đừng sủa nữa!”
Con chó Doberman quả nhiên nghe lời anh, lập tức ngừng sủa, ngồi nghiêm chỉnh trên mặt cỏ, vẫy đuôi lè lưỡi với anh.
Hướng Nam đi qua, nhấc cổ áo Lạc Dĩ Nam lên, phủ bùn đất và cỏ dại trên người cô xuống: “Ngã?”
Lạc Dĩ Nam bị dọa run rẩy, chân sắp không đứng nổi: “Xin… xin lỗi, em chỉ muốn cho ăn, gây thêm phiền toái.”
Hướng Nam lườm một cái, có gì phải xin lỗi.
“Có thể đứng vững không?”
Lạc Dĩ Nam lắp bắp nói: “Anh, chân em… chân run.”
Hướng Nam cúi đầu, quả nhiên bắt gặp đôi chân thẳng tắp tinh tế của cô đang run rẩy.
Anh trực tiếp ôm ngang người cô, lúc đi vào trong phòng, không quên quay đầu lầm bầm với con chó Doberman: “Chờ chút nữa tao ra xử lý mày.”
Con chó Doberman tủi thân ngaoooo một tiếng, giống như nói tôi đâu có biết cô ấy.
Giờ phút này, Lạc Dĩ Nam có thể cảm nhận được cơ thể cứng ngắc và nóng bỏng của anh, đây còn là lần đầu tiên, lần đầu tiên cùng một người con trai tiếp xúc gần như vậy.
Cô ngẩng đầu nhìn Hướng Nam, cái cằm sắc bén, có gốc râu màu xanh nhạt, giữa cần cổ thon dài nổi lên hầu kết.
Khuôn mặt đẹp trai, lông mi vừa dài vừa thẳng, trong ánh mắt vẫn còn mang theo nét ngây ngô của anh chàng mới lớn.
Là… một thanh niên đơn thuần.
Trong lòng Lạc Dĩ Nam nghĩ như vậy, đưa tay vòng qua cổ anh.
Hướng Nam bị động tác thân mật của cô làm cho run sợ một lúc, vội vàng rời tầm mắt, hỏi —
“Vào phòng hay là ghế sô pha?”
“Hả.” Lạc Dĩ Nam ngẩn ra một chút.
Hướng Nam không kiên nhẫn nhắc lại: “Tôi hỏi, là về phòng hay là ghế sô pha.”
“Để em lên ghế sô pha là được.” Lạc Dĩ Nam dịu dàng nói: “Cảm ơn anh trai.”
Sau khi Hướng Nam thả cô xuống, nhắc lại với cô hai chuyện, thứ nhất, chó ngoài sân sợ người lạ, không được tiếp xúc gần; thứ hai, mấy chữ xin lỗi với cảm ơn, nghe muốn mọc kén trong lỗ tai, không muốn nghe lại.
Lạc Dĩ Nam yên lặng nhỡ kỹ những điều anh nói.
“Cô có thể tạm thời sống ở đây, đồ trong nhà tùy ý sử dụng, không cần gò bó, vào phòng tôi cần gõ cửa, buổi tối đi ngủ phải khóa cửa phòng mình lại.”
“Khóa cửa?” Lạc Dĩ Nam không hiểu: “Có trộm sao?”
Hướng Nam lười giải thích với cô, chỉ nói: “Trái tim cô rất lớn hả? Cùng một người đàn ông xa lạ ở dưới một mái nhà, không cần khóa cửa?”
“Nhưng anh là anh em mà.”
Hướng Nam ngồi bên cạnh cô, dúi đầu nhỏ cô một cái, nghiêm túc nói: “Giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ máu mủ gì, hiểu không?”
Lạc Dĩ Nam gật đầu, sau đó lại hỏi: “Vậy sau này… anh vẫn là anh trai chứ?”
Hướng Nam thở dài, anh đúng là không muốn vô duyên vô cớ thêm một người em gái.
“Gọi tôi là Hướng Nam đi.”
“Được, anh trai.”
Hướng Nam vò tóc, không biết bắt cô thế nào mới tốt.
“Anh, anh dạy em chơi game đi. Sau này em có thể giúp anh.”
“Anh, em biết nấu cơm, anh đói bụng chưa?”
“Anh, anh ăn khuya không?”
…
Cả buổi tối, trong lòng Hướng Nam đều bồn chồn, không được bao lâu liền quay về phòng ngủ.
Nằm trên giường, vừa nhắm mắt lại, cơ thể hoàn hảo của người con gái liền hiện lên trước mắt, người anh em phía dưới dường như lại bắt đầu ngo ngoe muốn động.
Anh không có cách nào khống chế, bắt đầu nghĩ linh tinh, nghĩ đến một tấc da thịt trắng noãn của cô gái, nghĩ đến vòng eo thon nhỏ, bờ mông…
Hình ảnh trong đầu dần dần rõ ràng, anh nhìn thấy ở gần mông cô có một hình xăm Gothic —
Fuck me.
Hướng Nam đột nhiên ngồi dậy, trên mặt vã mồ hôi.
Có thể xăm loại hình này lên bắp đùi mình, cô nàng này cũng không phải loại con gái ngoan hiền gì, thậm chí không phải người lương thiện.
Sao cô lại muốn ngụy trang?
Hướng Nam nhớ lại kỹ càng, tất cả các chi tiết tiếp xúc với Lạc Dĩ Nam, bây giờ như cuộn phim chiếu lại trong não anh một lần, càng nghĩ càng cảm thấy, cô nàng có chút giả tạo.
Rõ ràng không phải một cô gái ngoan, lại nhất định phải tỏ ra ngoan hiền, đổi lấy sự yêu mến của anh.
Còn anh suýt chút bị lừa, nếu như là anh trong quá khứ, đoán chừng đã sớm gọi điện cho ba, để ông tới đón người.
Cô gái này có mờ ám bên trong.
Hướng Nam lập tức gọi điện thoại cho Lục Ninh —
“Cậu giúp anh điều tra một người, Lạc Dĩ Nam, trước đây học trường trung học số 12.”
“Nữ, chắc mười năm tuổi mười sáu tuổi, cụ thể không biết, bớt nói nhảm đi, hỏi nhiều vậy có phiền không hả.”
“Lão tử không hứng thú với cô ta, nhưng hiện giờ cô ta ở trong nhà lão tử, anh sợ cô ta nửa đêm phóng hỏa đốt nhà!”
Editor: Có cảm giác hội bạn của Phó Thời Hàn toàn những người ngây ngô dại gái, chắc lập hội “Những người anh em thiện lành” quá:))))