Tai Tiếng

Chương 70 - Chương 70

trước
tiếp

Edit: Sa

Bóng Nhỏ nghiêng đầu, nói: “Hôm qua lúc bọn em chơi cùng cô Cá mè hoa ở sân bãi thì có Đường Đường đến tìm anh Yến Thời.”

Cậu bé nhíu mày, cố gắng nhớ lại: “Đường Đường nói chị ấy là em gái của anh Yến Thời.”

Bóng Béo nhìn Hạ Thanh Thời đầy thương xót, nói nhỏ: “Anh ấy còn có em gái khác nữa đó!”

Giọng cậu bé như đang bất bình thay cho Hạ Thanh Thời, nhưng lúc này Hạ Thanh Thời không có hơi sức để quan tâm tới chuyện đó, cô nhìn chằm chằm Bóng Nhỏ, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Lúc mới biết Hạ Hiểu Đường từng lén gặp Yến Thời, cô đã ngay lập tức gọi điện sang nhà họ Diệp nhưng bên đó nói Yến Thời không có ở nhà. Bình thường Yến Thời hay đi chơi cùng Tiểu Diệp Tử và Vương Sâu Mập đến giờ cơm mới về nên bây giờ mọi người cũng không để ý Yến Thời có ở nhà hay không. Nghe Hạ Thanh Thời nói xong, chị Lan hoảng hốt, vội vàng chạy đi tìm Yến Thời.

Diệp nữ sĩ là người thứ hai nghe tin. Với tính cách của bà, tất nhiên bà đã nắm rõ hoàn cảnh gia đình của Hạ Thanh Thời. Diệp nữ sĩ cũng biết bệnh tình của ông Hạ nhưng bà không nhúng tay vào, bà muốn xem cô con dâu của mình sẽ xử lý sự việc ra sao. Nếu ngay cả chuyện này mà cô không giải quyết được thì Diệp nữ sĩ chẳng còn trông mong gì vào cô con dâu của mình nữa. Cũng may là Hạ Thanh Thời đã không làm bà thất vọng. Ông Hạ dùng mọi thủ đoạn, thậm chí còn chấp nhận đánh đổi bằng tất cả tài sản nhưng Hạ Thanh Thời vẫn không bán ông anh ngốc của mình. Việc này khiến Diệp nữ sĩ cực kỳ hài lòng với Hạ Thanh Thời.

Là một người mẹ, Diệp nữ sĩ luôn suy tính mọi chuyện để tốt cho con cái, dù là nhỏ nhất. Trong khoảng thời gian sống cùng Yến Thời, bà rất thích anh, vì vậy càng khinh thường hành động của ông Hạ.

Cha ruột bị bệnh cần thay thận, thận của con cái lại phù hợp với người cha, theo lẽ thường tình, hầu như con sẽ tình nguyện hiến thận cho cha. Nhưng có lẽ vì biết rõ mình đã đối xử với con cái như thế nào nên ông Hạ không dám nói ra bệnh tình của mình mà lợi dụng vào sự ngốc nghếch của Yến Thời để lừa anh. Khi biết chuyện này, Diệp nữ sĩ vô cùng giận dữ.

Trên đời có đạo làm con, nếu việc hiến thận được thương lượng bình đẳng, chưa chắc sự việc sẽ rơi vào bế tắc. Cho dù ông Hạ có đối xử tệ với hai anh em Yến Thời đến đâu chăng nữa, nhưng đang là tình huống nguy cấp, nói gì thì cũng là một mạng người, mọi người có thể gác lại quá khứ sai lầm, thế nhưng ông Hạ lại làm ra hành động điên dại đó. Xét cả về tình về lý, ông ta không có tư cách làm một người cha.

Vừa nghe chị Lan thuật lại cú điện thoại của Hạ Thanh Thời, Diệp nữ sĩ lập tức gọi điện cho lính gác hỏi có thấy một chàng trai cao ráo, trắng trẻo khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi đi ra đại viện không.

Yến Thời hầu như không ra vào đại viện nên lính gác không nhận ra anh, cũng không biết anh bị bệnh nên lúc anh đi ra khỏi đại viện, lính gác đã không ngăn cản.

Lính gác nói: “Anh ấy ra ngoài khoảng ba giờ chiều nay.”

Diệp nữ sĩ hoảng hốt, biết có chuyện lớn rồi. Bây giờ đã hơn sáu giờ, e rằng nhà họ Hạ đã đưa Yến Thời đi từ lâu.

***

Lúc Hạ Thanh Thời gọi điện cho nhà họ Diệp, ở bên ngoài, Hoắc tiên sinh nghe thấy tiếng cô vừa nói chuyện vừa khóc thì lập tức đi vào phòng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Hoắc phu nhân kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh, sau đó hai vợ chồng nhanh chóng ôm lấy Bóng Nhỏ đang quấn khăn tắm chạy ra xe.

Trên xe bật điều hòa rất ấm, nhưng vì cả người chỉ mặc độc cái quần lót nên Bóng Nhỏ rất ngượng ngùng. Cậu siết chặt cái khăn tắm in hình cá heo, nói: “Đường Đường nói bố của chị ấy rất khó chịu, sắp chết rồi, muốn anh Yến Thời cứu bố chị ấy!”

Hạ Thanh Thời thấy lòng mình nặng trĩu, cô không ngờ Hạ Hiểu Đường lại làm như vậy.

Cô phòng trái ngừa phải để không ai bắt Yến Thời đi, nhưng cô quên mất rằng Yến Thời rất lương thiện, nếu Hạ Hiểu Đường nói ra sự thật cho Yến Thời biết, nói rằng anh chỉ cần hiến một quả thận thôi là có thể cứu lấy mạng sống của người bố đang chênh vênh ở bờ vực sinh tử, dù xảy ra chuyện gì đi nữa, Yến Thời cũng sẽ đồng ý. Huống chi Yến Thời cũng không biết hiến thận là gì. Chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý.

Tay chân của Hạ Thanh Thời lạnh cóng, trái tim càng lúc càng nặng trĩu, tựa như muốn kéo cô xuống vực sâu thăm thẳm.

Hoắc Đình Dịch vừa lái xe vừa nhìn kính chiếu hậu để quan sát sắc mặt của vợ, anh đang định an ủi cô thì đột nhiên Bóng Nhỏ lại chui ra khỏi cái khăn tắm.

Cậu bé ôm cánh tay Hoắc phu nhân, đôi mắt đen láy chớp chớp, giọng nói ngọng nghịu đáng yêu: “Anh Yến Thời không ngoan nhưng chị cũng đừng giận nhé. Chờ anh ấy về, em sẽ đánh anh ấy giúp chị!”

Sống mũi Hạ Thanh Thời cay cay, nghe cậu bé nói, cô không kiềm nổi nữa, những giọt nước tràn ra khỏi khóe mắt lăn xuống gò má cô.

***

Từ lúc lấy được USB ở nhà Hạ Thanh Thời, Hạ Hiểu Đường luôn chờ đợi tin tức trong bất an. Cô ta nắm chặt cái USB màu đen, vì căng thẳng nên lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, ngay cả lưng cũng đổ mồ hôi hột.

Hạ Hiểu Đường không biết chính xác Hạ Yến Thời có thể ra khỏi đại viện hay không, ngày hôm qua gặp anh, cô ta đã nói hết những gì cần nói, nếu anh vẫn không tới, cô ta cũng không còn cách nào khác.

Hôm qua, Hạ Hiểu Đường đã nói cho anh biết: “Bố đau lắm, bố bị bệnh. Thận trong bụng của bố bị hư rồi, nếu bác sĩ không thay thận mới cho bố, bố sẽ chết mất.”

Mặc dù Yến Thời vừa ngốc vừa không biết gì nhưng tình cảm cha con cũng đã bị mài mòn theo năm tháng, anh không còn nói chuyện hay cười đùa với bố mình nữa. Tình cảm yêu thương thuần túy của một đứa trẻ đã không còn, thay vào đó, mỗi lần đối mặt với ông Hạ, trong lòng anh chỉ có cảm giác sợ hãi.

Trong ký ức của anh, kỷ niệm đẹp nhất giữa mình với bố là hôm ông Hạ dẫn anh đi chơi ở Hương Sơn, hôm đó thời tiết rất đẹp, không khí vào cuối thu rất dễ chịu, nhiệt độ cũng vô cùng ấm áp.

Hôm đó, ông Hạ đối xử với anh tốt lắm, lại còn lau mồ hôi giúp anh, có cả mua kem cho anh ăn nữa.

Được đối xử tốt, Yến Thời không còn dè dặt như lúc đầu nữa. Suy cho cùng, anh cũng chỉ là một đứa trẻ, rất dễ để dỗ anh vui. Anh vừa đi vừa nhặt lá phong đỏ, cực kỳ vui vẻ: “Cái này cho Thanh Thanh! Cái này cho Bóng Bóng! Cái này cho Tiểu Diệp Tử! Cái này cho Đình Đình!”

Lúc cúi người nhặt lá cho Đình Đình, anh bỗng bị đẩy mạnh từ phía sau, cả người nhào xuống bậc thang, cũng may được bố kịp thời kéo lại.

Vì mình mà bố bị thương, điều đó làm Yến Thời vừa sợ vừa áy náy, anh òa khóc. Bố không những không giận mà còn hiền từ an ủi anh: “Yến Thời, đừng khóc. Con bị thương rồi, để bố đưa con đến bệnh viện.”

Đó có thể coi là những khoảnh khắc hiếm hoi về tình thương của cha mà Yến Thời nhớ được. Vì quá ít nên giây phút ngắn ngủi đó đã trở thành ký ức khắc sâu.

Vì vậy, sau khi nghe Hạ Hiểu Đường nói, Yến Thời vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, đồng thời cũng rất buồn bã, anh khóc nức nở: “Đường Đường, anh không muốn bố chết, em bảo bác sĩ cứu bố đi!”

Nhìn đứa trẻ trong hình hài một người đàn ông trưởng thành, Hạ Hiểu Đường hít sâu một hơi, nói: “Yến Thời, chỉ có một mình anh mới cứu được bố thôi.”

“Yến Thời, anh là con ruột của bố, chỉ có anh là có thận tương xứng với bố…” Hạ Hiểu Đường không dám nhìn vào mắt anh, cô ta cúi thấp đầu, nói nhỏ, “Yến Thời, ai cũng có hai quả thận, nhưng chỉ cần một quả thận thì con người vẫn sống được. Cắt một quả thận, chúng ta có thể cứu được mạng sống của người mà chúng ta yêu thương.”

Yến Thời không hiểu mấy câu đầu mà Hạ Hiểu Đường nói, nhưng anh hơi hơi hiểu câu cuối.

Anh là người hào phóng, nếu có hai quả thận thì có thể cho bố một quả. Trên thực tế, để bố được sống, e rằng bảo anh hiến cả hai quả thận cho bố, anh cũng chấp nhận.

Hạ Hiểu Đường nói: “Anh đừng nói chuyện này với Thanh Thanh nhé.”

Yến Thời nghệt ra. Sau nhiều năm được Hạ Thanh Thời dạy dỗ, từ lâu Yến Thời đã có thói quen chuyện gì cũng kể cho Thanh Thanh trước nhất. Như lần gần đây, khi Vân Vân tặng anh miếng ngọc, dù cô ấy đã dặn anh phải giữ bí mật nhưng khi Thanh Thanh hỏi, sau một giây do dự, anh vẫn nói cho Thanh Thanh biết là miếng ngọc do Vân Vân tặng anh.

Thấy Yến Thời chần chờ, Hạ Hiểu Đường giải thích: “Nếu tặng thận cho bố, anh phải bị mổ.”

Hạ Hiểu Đường dùng tay để diễn tả, “Bác sĩ sẽ mổ ở đây nè, không đau chút nào đâu, anh đừng sợ. Nhưng Thanh Thanh sẽ sợ, Thanh Thanh không cho anh mổ đâu.”

Nghe nói phải mổ, Yến Thời chần chờ, phải rạch bụng ra ư?

Yến Thời nhớ trước kia từng thấy chị Lệ nấu vịt ở trong bếp. Con vịt trắng phau, cổ bị cắt một đường dài, bụng bị rạch ra, nội tạng bị moi ra hết, trong bụng con vịt trống rỗng. Nếu bụng của mình cũng bị rạch ra thì có giống như con vịt không?

Yến Thời không tưởng tượng ra nên anh đã cất tiếng hỏi, nhưng câu hỏi của anh khiến Hạ Hiểu Đường rùng mình dù trời đang nắng to. Toàn thân cô ta nổi da gà, cảm thấy cả người như bị bao bọc bởi lớp sương lạnh. Nếu không phải Yến Thời đang đứng trước mặt, cô ta sẽ nghĩ đó là lời mà Hạ Thanh Thời nhắn lại để mỉa mai cô ta.

Hạ Hiểu Đường muốn bỏ đi, muốn trốn chạy khỏi nơi này, nhưng cô ta không thể từ bỏ kế hoạch đang gần kề thành công được.

Hạ Hiểu Đường lật đật nói: “Không, không phải đâu Yến Thời, anh quên em vừa nói gì rồi ư, anh chỉ…”

Cô ta không thể nói tiếp được. Đúng lúc này, Yến Thời bỗng cất tiếng, trong giọng nói mang theo sự kiên định trước nay chưa từng có: “Anh không sợ đau.”

Như để khẳng định mình không nói dối, Hạ Yến Thời gật mạnh đầu: “Thật đó, anh không sợ đau! Anh cũng sẽ không nói cho Thanh Thanh biết!”

Hạ Hiểu Đường không nói gì nữa. Cô ta biết mình ích kỷ, nhưng thực sự cô ta đã hết cách rồi.

Hạ Yến Thời còn trẻ, còn khỏe mạnh, cho dù mất đi một quả thận nhưng có Hạ Thanh Thời và nhà họ Hoắc, anh vẫn sẽ sống tốt trong quãng đời còn lại. Nhưng chú Hạ thì khác, chú đã lớn tuổi, không còn vợ con, lại một mình nằm trên giường bệnh chờ chết. Chú Hạ nuôi dưỡng cô ta như con ruột suốt hơn hai mươi năm, làm sao cô ta có thể trơ mắt nhìn ông ấy chết?

***

Bốn giờ chiều, rốt cuộc tài xế của Dung Vũ cũng đưa anh ấy đến khách sạn đã hẹn với Hạ Hiểu Đường.

Dung Vũ không xuất hiện, sau khi tài xế kiểm tra USB xong, anh ta cho tài xế dẫn hai anh em đi xuống xe.

Yến Thời rất muốn nhanh chóng đến bệnh viện thăm bố, anh vô cùng lo lắng về bệnh tình của bố: “Bố sao rồi? Mau lấy thận của anh cho bố đi, như vậy bố sẽ khỏe lại thôi.”

Nghĩ ngợi một lát, anh nhìn Hạ Hiểu Đường, nài nỉ: “Đường Đường, mau mau đưa anh về nhà được không? Không tìm thấy anh, Thanh Thanh sẽ…”

***

Người bị chụp đi cùng Tiếu Tiêu ở sân bay là Lăng Khoan – con trai của một doanh nhân thành đạt nổi tiếng ở Bắc Kinh, vì từng hẹn hò với rất nhiều nữ ngôi sao nên anh ta khá nổi trên mạng.

Lăng Khoan là người Bắc Kinh, cả ông bà ngoại và ông bà nội đều từng là nhân viên cấp cao trong chính phủ, bố là doanh nhân, mẹ là Đại sứ(1) và đã hy sinh trong lúc công tác ở một quốc gia nhỏ của châu Phi khi nước này bạo loạn.

(1) Đại sứ: Người đứng đầu Đại sứ quán.

Thấy con từ nhỏ đã mất mẹ nên ông Lăng vô cùng cưng chiều cho đứa con trai duy nhất của mình, nhưng cũng vì thế mà Lăng Khoan trở nên hư hỏng. Sau này, khi thế hệ trước trước của nhà họ Lăng dần rút lui khỏi chính trường, Lăng Khoan càng ra sức phá phách, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà anh ta đã nổi tiếng với cái danh playboy số một Bắc Kinh.

Lần đầu tiên Tiếu Tiêu gặp Lăng Khoan là khi tham gia một bữa tiệc do phó đạo diễn phim Lệnh Nguyệt tổ chức.

Đạo diễn Thư Thành không tham gia bữa tiệc. Trong làng điện ảnh Hoa ngữ, không ai có thể so sánh được với địa vị và tầm ảnh hưởng của Thư Thành, ông là đạo diễn trong nước duy nhất xứng đáng với bốn chữ “nổi tiếng quốc tế”. Vì thế, trong hầu hết các buổi xã giao, ông đều không cần xuất hiện, nhưng phó đạo diễn vẫn phải tổ chức tiệc để lôi kéo nhà đầu tư tăng thêm tiền làm kỹ xảo, phục trang, bối cảnh.

Lăng Khoan là một trong những nhà đầu tư của Lệnh Nguyệt. Tất nhiên, việc đầu tư phim ảnh của Lăng Khoan chẳng đáng để so với hoạt động kinh doanh của nhà họ Lăng. Nhưng không hiểu sao mà hôm đó, anh ta lại đột nhiên tới Tây An, vì thế phó đạo diễn đã đưa các nữ diễn viên cùng đi tham gia bữa tiệc.

Tiếu Tiêu đã nghe sự tích chơi bời của anh ta đến mức tai mọc kén, không biết vì sao mà mỗi lần nghe đến hai chữ “Lăng Khoan”, trong đầu cô lại hiện lên căn biệt thự ở khu biệt thự cao cấp tại Hongkong.

Có tiền sướng thật, Tiếu Tiêu nghĩ.

Vì vậy, sau khi bữa tiệc kết thúc, cô nhanh chóng tìm thấy chiếc Lamborghini màu vàng của Lăng Khoan ở dưới bãi đỗ xe. Tiếu Tiêu dựa vào sườn xe chờ anh ta mỏi mòn, chân như rã ra. Cô nghĩ không lẽ có người còn nhanh tay hơn cô, hiện tại hai người đó đã đi thuê phòng nên mới chưa xuống?

Phỏng đoán của Tiếu Tiêu nhanh chóng được xác nhận.

Một lát sau, Lăng Khoan và một nữ diễn viên khác trong đoàn phim đi xuống, lúc nhìn thấy Tiếu Tiêu đứng dựa vào sườn xe, cô ta lập tức nhìn Tiếu Tiêu bằng ánh mắt thù địch.

Tiếu Tiêu phớt lờ cô ta mà chăm chú nhìn Lăng Khoan. Cô ngửi được mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh ta, lúc ăn cơm không hề có mùi đó. Cô đã đoán đúng, anh ta mây mưa một trận rồi mới xuống đây.

Lăng Khoan nhếch môi, liếc mắt nhìn Tiếu Tiêu, nói: “Sóng sau xô sóng trước.”

Tiếu Tiêu vẫn chỉ cười chứ không nói gì.

Nữ diễn viên cùng đoàn phim tuy trong lòng tức anh ách nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, cô ta ôm cánh tay người đàn ông bên cạnh mình, nũng nịu: “Khoan thiếu, đừng để ý tới cô ta, chúng ta đi thôi.”

Lăng Khoan không nói gì mà lên xe, cô nàng diễn viên cùng đoàn phim hết sức đắc ý, cô ta đẩy Tiếu Tiêu qua một bên, sau đó leo lên ghế phụ lái.

Tiếu Tiêu vòng qua bên ghế lái, vừa đưa danh thiếp vừa cười: “Anh Lăng, tôi là Tiếu Tiêu, sau này nhớ tìm tôi đóng phim nha.”

Lăng Khoan không nhận danh thiếp mà nhìn lướt qua cô một lượt từ trên xuống. Không biết nhìn thấy cái gì, ánh mắt anh ta bỗng ngừng lại.

Tiếu Tiêu không hề tránh né mà để cho anh ta tùy ý nhìn mình. Mấy giây sau, Lăng Khoan thu hồi tầm mắt, nói với cô gái ngồi bên cạnh bằng giọng hờ hững: “Xuống xe.”

Cô nàng diễn viên cùng đoàn phim vừa ngạc nhiên vừa giận dữ: “Anh nói gì cơ?”

Lăng Khoan không quan tâm tới cô ta mà hất cằm với Tiếu Tiêu, nói: “Cô lên xe đi.”

Sau đó, Tiếu Tiêu biết Lăng Khoan nhìn nốt ruồi lệ bên mắt của cô.

Tuy Tây An là kinh đô cũ nhưng diện tích nhỏ hơn Bắc Kinh rất nhiều, buổi tối cũng không phồn hoa bằng Bắc Kinh.

Ban đầu Tiếu Tiêu khá tò mò Lăng Khoan sẽ đưa mình đi đâu, đến khi anh ta lái xe qua hết khu phố này tới con đường nọ, Tiếu Tiêu biết tốt nhất là mình nên ngậm miệng.

Gần mười một giờ, Lăng Khoan dừng xe ở một ngã tư, gần đó có một cái hẻm nhỏ.

Lăng Khoan tắt máy xe, đặt cùi chỏ lên vô lăng, miệng ngậm điếu thuốc. Vài phút sau, đầu hẻm xuất hiện bóng dáng thướt tha của một cô gái trẻ.

Cô gái rất đẹp, gương mặt không chút phấn son vô cùng cuốn hút. Mái tóc dài được cột đơn giản, trên người là cái váy màu trắng tinh khiết, tay xách hộp cơm đi đến quán mì hoành thánh cách đó không xa.

Cô ấy đứng đợi trong bóng đêm, một lát sau có một người phụ nữ trung niên đi tới. Hình như người phụ nữ trung niên vừa xong ca làm, hai người trông rất giống mẹ con, vừa trò chuyện vừa khoác tay nhau đi vào hẻm.

Tiếu Tiêu lẳng lặng ngồi ở ghế phụ lái chờ Lăng Khoan. Cô thầm nghĩ cô có nốt ruồi, thế còn cô nàng diễn viên cùng đoàn phim thì có gì? À, đúng rồi, má lúm đồng tiền. Cô ta giống cô gái trẻ kia ở chỗ khi nói chuyện, trên mặt sẽ hiện lên hai lúm đồng tiền nho nhỏ, rất xinh.

Tiếu Tiêu biết chuyện này quá hoang đường, nói ra chắc không ai tin, chỉ có mình cô biết cô ngồi trong xe cùng vị thiếu gia ở ngoài đường suốt ba, bốn tiếng, sau đó được anh ta để ý.

Ngoài ra, còn có một việc nữa mà ắt hẳn nếu nói ra chắc cũng không ai tin, đó là thậm chí cô và Lăng Khoan còn chưa hôn nhau.

Về Bắc Kinh đã lâu, Tiếu Tiêu không về ký túc xa của công ty mà ở phòng khách sạn của Lăng Khoan.

Lăng Khoan thích náo nhiệt, những lúc rảnh rỗi anh ta sẽ tụ tập bạn bè ăn chơi ca hát cả đêm.

Về phần Tiếu Tiêu, cô không có ý định lâu dài với anh ta, cũng tự biết là mối quan hệ này sẽ không kéo dài nên cô chẳng kiêng kỵ gì. Lăng Khoan thích chơi bời, cô sẽ chiều theo anh ta, không những vậy mà còn nhắn tin kêu gọi đám chị em người mẫu cùng tham gia để làm vui lòng anh ta.

Đến khi nhìn thấy Nhậm Hoài Tây trước cửa phòng, Tiếu Tiêu ngỡ ngàng. Qua một lát, Tiếu Tiêu giận dữ giậm chân: “Sao anh lại ở đây? Anh tới đây làm gì?”

Nhậm Hoài Tây giơ điện thoại lên: “Cô nhắn tin bảo tôi tới mà.”

Tiếu Tiêu giật mình, có lẽ là lúc gửi tin nhắn, cô đã bất cẩn gửi nhầm cho anh ta, cô hét lên: “Tôi viết là ‘Các chị em’, anh là chị hay em?”

Nhậm Hoài Tây đẩy Tiếu Tiêu ra xa: “Tôi muốn uống rượu, cho tôi uống một chút cũng không được à?”

Tất nhiên không được!

“Anh muốn chết nhưng tôi vẫn còn thích sống lắm!” Tiếu Tiêu không muốn bị vạ lây, “Nếu Hạ Thanh Thời biết tôi gọi anh tới đây, chị ấy lột da tôi mất!”

Nhậm Hoài Tây mềm mỏng: “Coi như cô tội nghiệp cho tôi đi, được không?”

“Không được!” Tiếu Tiêu kiên quyết, sau đó phát hiện sự thật. Cô nàng nhìn Nhậm Hoài Tây: “Đừng nói là xem vợ chồng người ta tình cảm trong chương trình thực tế rồi đau lòng đó nhé?”

Nhậm Hoài Tây quát: “Cô câm miệng cho tôi!”

Tiếu Tiêu không hề nổi giận trước phản ứng của anh ta mà chỉ tay ra hướng thang máy, nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi, được rồi, anh mau về đi, tôi gọi xe cho anh.”

“Sao cô hẹp hòi thế?” Nhậm Hoài Tây kiên quyết hôm nay phải ở đây uống rượu khiến Tiếu Tiêu hết sức mệt mỏi.

Trong khi hai người cự cãi, cánh cửa phòng ở đằng sau mở ra, bên trong truyền đến tiếng nhạc đinh tai nhức óc, sau đó Lăng Khoan đi ra ngoài.

Thấy hai người, gương mặt anh ta vẫn không có chút biểu cảm nào, thản nhiên nói: “Ở trong vui lắm, đứng ngoài này làm gì?”

Nói xong, anh ta đi lướt qua hai người, tiến về thang máy.

Tiếu Tiêu biết anh ta lấy cớ đi mua thuốc nhưng thật ra là xuống lầu hóng gió nên lập tức đi theo, “Em đi cùng anh.”

Hôm nay Lăng Khoan không được vui cho lắm, mà vốn dĩ anh ta cũng buồn vui thất thường.

Trong thang máy, anh ta nhìn lướt qua Tiếu Tiêu, hỏi: “Cô biết trong tướng số, ngoại hình của cô ứng với số mệnh thế nào không?”

Tiếu Tiêu nghệt ra, sau đó nghe anh ta nói: “Số mệnh cô độc.”

Tiếu Tiêu thấy quen quen.

Số mệnh cô độc, cả đời nước chảy, nửa đời phiêu du.

Nghĩ thế, Tiếu Tiêu đột nhiên thấy vui vui. Hạ Thanh Thời từng nói khuôn mặt của cô là khuôn mặt đại chúng trong showbiz. Cô giống Hoắc Tòng Hi và Diệp Chân Chân, đến mức khán giả cũng nói ba người phẫu thuật thẩm mỹ cùng một thẩm mỹ viện.

Lúc cô vừa ra mắt công chúng, bên khóe mắt có nốt ruồi lệ rất đặc biệt, có cư dân mạng đào ra được hình ảnh thời sinh viên của Hoắc Tòng Hi, lúc đó cô ấy cũng có nốt rồi lệ. Vì Hoắc Tòng Hi đã tẩy nốt ruồi đó từ lâu nên ít ai biết cô ấy từng có một nốt ruồi ở khóe mắt.

Tiếu Tiêu thấy sách tướng số toàn nói linh tinh.

Số mệnh cô độc, cả đời nước chảy, nửa đời phiêu du. Là bởi vì số phận của hơn một nửa phụ nữ trên đời này đều là như thế.

Trong khi đang suy nghĩ vẩn vơ, cửa thang máy mở ra, cô đi theo Lăng Khoan ra ngoài.

Sảnh khách sạn rất rộng, chiếc ti vi màn hình phẳng siêu lớn đang phát tin tức giật gân:

“Hai giờ trước, cô Hoắc (nữ, 33 tuổi, diễn viên) bị ngã khỏi một căn hộ chung cư cao cấp, trên cơ thể không có thương tích, bước đầu xác định là tự sát. Đồng thời, cảnh sát địa phương cũng đã phát hiện trong căn hộ còn có thi thể của một phụ nữ mang thai họ Khang (nữ, 43 tuổi, người Hongkong). Hiện cảnh sát đang điều tra vụ việc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.