Giang Bắc Nữ Phỉ

Q.1 - Chương 161 - Đối Chọi Không Khoan Nhượng

trước
tiếp

Bên ngoài thành, ánh trăng như nước, song Thần Niên lúc này hoàn toàn không có tâm tình ngắm cảnh nữa, vận chân khí chạy một mạch đến sườn núi kia, cẩn thận tìm kiếm bên trong. Rừng hạnh bên này rậm rạp hơn nhiều chỗ nàng và Lục Kiêu đi lúc trước, gió đêm vi vút, đóa hoa như tuyết lả tả tuôn rơi, càng lộ rõ mùi thơm yên ả trong rừng.

Thần Niên biết bên cạnh nam tử áo đen nọ có cao thủ, bởi vậy hết sức cẩn trọng, đi trong rừng hạnh một lát nhưng không thấy tung tích của những người đó, khi đến gần hồ mới loáng thoáng nghe có tiếng người truyền đến. Tinh thần nàng phấn chấn hẳn, lặng lẽ lẻn đến bên hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy bên hàng liễu rủ ven hồ đang đốt một đống lửa. Nàng sợ kinh động đến những người đó, không dám tiến lên quá nhiều, chỉ thấy vây quanh đống lửa là mấy người Tiên Thị lúc trước, nhưng không thấy nam tử áo đen nọ, cũng không thấy bóng dáng cô gái nào cả.

Thần Niên đang lấy làm lạ, chợt nghe phía sau có gió lạnh ùa tới, nàng vội nhấc đao chống đỡ, gắng gượng chọi lại thanh loan đao vung lên kia. Nam tử áo đen thấy một đòn công kích của mình không trúng, đao tiếp theo lại lập tức chém xuống. Thần Niên đỡ được vài chiêu, phát hiện đao pháp của người này có vài phần tương tự đao pháp của Lục Kiêu, trong lòng cả kinh, tức khắc thay đổi kế sách, không kiên quyết chống đỡ đao phong của gã nữa, chỉ so tốc độ mà thôi.

Mọi người bên đống lửa bị trận đánh nhau của họ làm kinh động, nhất tề vây quanh. Thần Niên âm thầm đánh giá võ công giữa hai người, chỉ cần những người kia không ra tay, cho dù nàng không chế ngự nổi nam tử áo đen này thì ít nhất thoát khỏi tay gã cũng không phải việc khó khăn, liền cố tình kích gã: “Có bản lĩnh thì một mình đánh với ta, ỷ nhiều thắng ít thì có bản lĩnh gì chứ!”.

Thác Bạt Nghiêu hơi nhướng mày, vừa rồi một mình gã ngồi trên ngọn cây, thấy rất rõ ràng quá trình ẩn giấu thân mình lẻn tới của Thần Niên ra sao, chỉ nghĩ là có người đến ám sát gã, không ngờ lại là Thần Niên đã đi rồi lại quay lại. Gã có phần bất ngờ, lại nghe nàng cố tình lên giọng khích bác, liền lạnh lùng quát đám tùy tùng, không cho bọn chúng nhúng tay vào.

Thần Niên mặc dù không biết gã nói gì, nhưng thấy những người kia đều dừng chân không hề tiến lên liền đoán hắn bảo những người đó không được lại gần. Trong lòng nàng mừng thầm, bộ pháp dưới chân khẽ thay đổi, nhìn có vẻ bị Thác Bạt Nghiêu làm cho lui về phía sau liên tục, nhưng lại nhXẫn hắn rời xa đám tùy tùng hộ vệ kia một chút.

Hơn nửa năm qua Thần Niên luôn âm thầm luyện tập Ngũ Uẩn thần công, đến bây giờ cùng lắm mới chỉ luyện đến tầng thứ hai, nhưng võ công hiện giờ so với lúc trước đã là không thể so sánh nổi, ngay cả chống lại cao thủ như Lục Kiêu, cho dù nàng không thể đánh thắng, nhưng cũng có thể đấu một trận với hắn. Mà nam tử trước mắt này, đao pháp mặc dù cũng hung mãnh độc tàn nhưng vẫn kém Lục Kiêu một chút. Huống hồ trong lúc rỗi rãi khi ở đỉnh Hổ Khẩu, Thần Niên từng so chiêu với Lục Kiêu rất nhiều lần, rất tinh tường loại đao pháp này, nàng càng thêm chắc chắn mình có thể thắng được người nọ, chiêu thức trên tay mặc dù dần lộ sự hỗn loạn, nhưng trong lòng lại không hề loạn chút nào.

Thác Bạt Nghiêu không biết đây là kế, tính tình gã cao ngạo, tự cho mình tài cao, cảm thấy Thần Niên chỉ là một cô nương trẻ mà đã có võ công thế này là hiếm có rồi, song không ngờ nàng lại đang cố tình yếu thế dụ địch. Đừng nói là gã, ngay cả đám tùy tùng hộ vệ cũng thấy Thần Niên là con gái, đã đôi phần coi thường từ trước, lại được Thác Bạt Nghiêu căn dặn không được tiến lên hỗ trợ, liền chỉ thực sự đứng đó xem hai người họ giao đấu.

Chân Thần Niên lảo đảo một cái, thân hình lại lui về phía sau mấy bước. Khóe miệng Thác Bạt Nghiêu khẽ cong lên, cuối cùng cũng vung đao dấn thân tiến lên. Khóe mắt Thần Niên tinh tường quét một vòng nơi các hộ vệ kia, tính toán khoảng cách một chút, đao trong tay bỗng chuyển hướng, uy lực tăng vọt, đao quang bỗng vây lấy toàn thân Thác Bạt Nghiêu, chiêu nào chiêu nấy trực nhằm vào yếu điểm.

Thác Bạt Nghiêu nhất thời trở tay không kịp, bị trường đao của Thần Niên làm cho chật vật, những hộ vệ kia thấy có biến, vội vàng nhún người đến cứu, nhưng còn chưa kịp đến trước mặt, một chiêu của Thần Niên đã đánh rơi loan đao trong tay Thác Bạt Nghiêu, đao tiếp theo đã ép gã vào thân cây.

“Dừng lại!” Thần Niên lạnh lùng quát to, “Còn tiến thêm một bước nữa ta sẽ một đao giết chết gã!”.

Những hộ vệ kia mặc dù không hiểu lời nàng nói nhưng cũng thấy rõ tình thế, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thần Niên lại nhìn về phía Thác Bạt Nghiêu, nói với gã: “Thác Bạt Nghiêu? Tên là Thác Bạt Nghiêu đúng không? Bảo thủ hạ của ngươi lui về phía sau đến chỗ đống lửa bên kia đi”.

Thác Bạt Nghiêu không nói không rằng, chỉ giương mắt lạnh lùng nhìn nàng.

Thần Niên mỉm cười, nói: “Ngươi vờ vịt không hiểu lời ta ít thôi, ta biết ngươi biết tiếng Hán”.

Giờ Thác Bạt Nghiêu mới dùng tiếng Tiên Thị nói với những hộ vệ kia: “Rút lui cả về chỗ đống lửa đi”.

Tiên Thị trọng nhất là lòng trung thành và sự phục tùng, giờ phút này tuy Thác Bạt Nghiêu ở dưới đao của Thần Niên, nhưng hộ vệ kia cũng không dám không nghe lời gã, đều cung kính lui về phía sau. Thác Bạt Nghiêu cúi nhìn Thần Niên, thờ ơ hỏi: “Cô muốn thế nào? Có phải cô muốn hỏi ta là ai không?”.

Thần Niên lắc đầu nói: “Ngươi đã tên là Thác Bạt Nghiêu thì sớm muộn gì ta cũng có thể điều tra được thân phận của ngươi. Ta hỏi ngươi, Lục Kiêu là ai?”.

Thác Bạt Nghiêu không ngờ nàng đi rồi quay lại chỉ để hỏi việc này, thờ ơ liếc nhìn nàng một cái, ngược lại cất giọng mỉa mai: “Cô và Lục Kiêu có thể ngắm hoa giữa đêm khuya mà lại không biết hắn là ai?”.

Thần Niên nghe gã nói thế, liền biết không hỏi được gì ở gã, liền nói tiếp: “Nếu ngươi không chịu nói, ta cũng không ép, ngươi gọi cô nương vừa nói chuyện với ngươi ra đây cho ta xem mặt, ta liền thả ngươi ra”.

Thác Bạt Nghiêu bất giác nhíu mày, nói: “Đó là thị thiếp của ta, cô gặp nàng làm gì?”.

Thần Niên thầm mắng láo toét, nghĩ bụng nếu chỉ là thị thiếp của ngươi, sao dám hô tên của ngươi mà nói chuyện! Nàng đảo mắt một vòng, đáp: “Ta muốn xem cô ta có dáng vẻ gì, Lục Kiêu nói cô ta là mỹ nhân. Hừ! Ta lại muốn so sánh xem là ta đẹp hơn hay cô ta đẹp hơn”.

Trong lời nói lẫn vẻ hờn ghen, giống như trẻ con giận lẫy làm Thác Bạt Nghiêu có chút kinh ngạc, nhất thời không biết nàng thật lòng như thế hay đang diễn kịch. Gã nhìn vào đôi mắt nàng, khăn đen mặc dù che đi quá nửa khuôn mặt, nhưng đôi mắt để lộ bên ngoài lại sao sáng lấp lánh chói mắt, rạng rỡ phát quang.

Thác Bạt Nghiêu nghiêm túc đáp: “Cô đẹp hơn”.

Lời này vừa nói ra, mặc dù gã không biết khuôn mặt nàng ra sao, nhưng nhìn thấy đôi mắt nàng khẽ cong lên, có lẽ là đang cười. Thác Bạt Nghiêu ngơ ngẩn, bất chợt nhớ ra trong người nàng cũng chảy dòng máu giống như hắn, không hiểu vì sao, trong lòng lại sinh ra vài phần cảm giác thân thiết.

Nhưng hai mắt Thần Niên đã trừng trừng lên rất nhanh, đao trên tay cũng thêm vài phần sức lực, kêu lên: “Ai biết ngươi có lừa gạt ta hay không, ngươi gọi cô ta ra đây, ta phải nhìn tận mắt mới tin. Mau lên, mau lên, kẻo chốc nữa Lục Kiêu đuổi tới nơi mất”.

Nàng kiêu căng vô lễ như vậy, khuôn mặt Thác Bạt Nghiêu mặc dù lạnh lùng song lại lộ chút bất đắc dĩ, nói: “Được, ta gọi nàng ra là được chứ gì. Nhưng cô phải buông ra trước, bằng không lát nữa Lục Kiêu đến thấy cô dùng đao bức ép ta, hắn sẽ tức giận”.

Thần Niên phân vân một chút rồi lắc đầu nói: “Ngươi gọi người đến trước, ta sẽ thả ngươi”.

Thác Bạt Nghiêu liền cao giọng dùng tiếng Tiên Thị sai bảo hộ vệ vài câu, đợi khi hai người kia vâng mệnh rời đi, gã mới nói với Thần Niên: “Vừa rồi ta đã sai người đưa nàng về đây, nếu cô muốn thấy nàng thì phải kiên nhẫn chờ một lát mới được”.

Trong lòng Thần Niên thầm than không ổn, nếu cô gái kia không ở gần đây, ai mà biết tùy tùng của tên này sẽ đưa ai đến để gặp nàng, cho dù là tùy tiện đưa một người đến rồi bảo đó là người ban nãy thì nàng cũng không thể phân biệt. Thần Niên giương mắt nhìn Thác Bạt Nghiêu, thấy trong mắt gã có ý đùa cợt, như thể gã đã nhìn thấu tâm tư của nàng, mọi thứ lúc trước chỉ là cố ý phối hợp diễn kịch với nàng thôi.

Nàng bất giác có phần bực dọc xấu hổ, thấp giọng quát: “Thác Bạt Nghiêu, ngươi cho rằng ta thật sự không dám giết ngươi?”.

“Cô không dám, cô giết ta, Lục Kiêu chắc chắn sẽ trở mặt thành thù với cô.” Thác Bạt Nghiêu cười nhạt, lại chế giễu, “Ta còn tưởng cô có chỗ nào hơn người, không ngờ cũng chỉ hữu dũng vô mưu, ỷ có vài phần tư sắc, thể hiện chút ít thông minh, giả bộ nhõng nhẽo khờ khạo. Chỉ bằng ngần đó, cô cho là có thể lừa được ta? Cô thật sự không xứng làm…”, gã nói được một nửa rồi dừng lại, cười mỉa một cái mới nói tiếp, “Làm người Lục Kiêu thích”.

Thần Niên giận dữ, hai mắt như sao sáng ngời, từ khi nàng luyện Ngũ Uẩn thần công đến nay, cảm xúc vốn đã hỉ nộ vô chừng, chính nàng cũng nhận ra, thường ngày luôn cố gắng khắc chế, vẫn chưa từng biểu lộ trước mặt người khác. Nhưng hiện giờ nghe Thác Bạt Nghiêu trào phúng như thế, nàng chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng cháy hừng hực, không tài nào nén xuống được.

Nàng cười nhạt, nói: “Thác Bạt Nghiêu, ngươi đã nhìn ra ta xúc động rất mạnh, thì đừng dùng lời nói để khích ta”.

Thác Bạt Nghiêu không nói gì, chỉ nhướng mày nhìn lại nàng, quả thật không hề chịu lép vế.

Thần Niên nói: “Đúng, ta không thể giết ngươi, nhưng cũng chỉ có giới hạn không giết ngươi mà thôi. Ta muốn xem xem, Lục Kiêu có vì ta chém ngươi hai đao mà chém lại ta hai đao báo thù cho ngươi không!”.

Đao nhọn của nàng đặt trước người Thác Bạt Nghiêu, lại cười mỉm chi bảo: “Trước kia từng có người dạy ta một câu, ‘Người đã ở dưới hiên, phải học cách cúi đầu’. Hôm nay ta sẽ dạy lại câu này cho ngươi, có điều kẻ man di như ngươi, chắc hẳn không thể biết được sự tinh túy trong ngôn ngữ người Hán chúng ta, còn cần ta nói rõ cho ngươi ý nghĩa của câu này nữa”.

Sắc mặt Thác Bạt Nghiêu thoáng thay đổi, đao của Thần Niên đã hạ xuống, như tia chớp vạch liền mấy nhát lên người gã, mỗi lưỡi đao đều dài tầm nửa thước, vừa mới cắt qua da thịt nửa phân, không nông không sâu, chỉnh tề ngay ngắn, so với nói là tổn thương gã, chẳng thà nói là cố tình làm nhục gã.

Những hộ vệ kia không ngờ Thần Niên lại bất ngờ ra tay, sợ Thác Bạt Nghiêu sẽ mất mạng, đều hô lên một tiếng xông lại đây.

Thần Niên lui về phía sau, mấy chiếc phi tiêu kẹp giữa ngón tay cùng lúc phóng ra, đánh vào vài tên hộ vệ đang đuổi theo đầu tiên. Ai nấy bị phi tiêu cản trở, thân hình hơi khựng lại, Thần Niên liền thừa dịp dôi ra chút thời gian, thi triển khinh công tuyệt đỉnh mà Tịnh Vũ Hiên đã dạy, cơ thể tựa như bay, chớp mắt cách xa mấy trượng.

Nhìn những hộ vệ kia không đuổi kịp mình, Thần Niên thầm đắc ý, không kìm được huýt sáo một tiếng, xoay người đi nhanh ra ngoài vạt rừng. Nhưng đúng lúc này, trong rừng bỗng truyền đến một tiếng kêu bén nhọn, nhưng không phải tiếng người mà là tiếng tên nhọn xé gió. Âm thanh kia đến cực nhanh, tựa như chỉ trong chớp mắt đã đến sau lưng Thần Niên, Thần Niên không chút nghĩ ngợi lách mình tránh sang bên cạnh, mũi tên kia bay sượt qua, nếu hướng vào trong nửa phân nữa là sẽ xuyên thủng cánh tay nàng.

Thần Niên lòng thầm hốt hoảng, thân mình chưa ổn định, mũi tên thứ hai, thứ ba lại nối gót tới, lần này nàng tránh càng thêm chật vật, ngay cả khăn đen che mặt cũng làm rơi. Trong cơn hoảng loạn, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên một cây hạnh phía xa chẳng biết từ khi nào đã có thêm một người đang không ngừng giương cung phóng tên về phía nàng, không hề có ý dừng tay.

Nếu là trước kia ở trong rừng thì nàng còn tìm được cây cối hòng tránh né, song giờ nàng đã chạy ra khỏi rừng hạnh, bốn phía không có vật gì, làm sao để tránh được mũi tên mang khí thế sấm sét này? Thần Niên né liên tiếp bảy tám mũi tên, không kịp lấy hơi thì đã có ba mũi tên khác bắn về phía nàng, quả thực đã bít kín đường lui của nàng rồi.

Nàng không thể chết được! Nàng tuyệt đối không cho phép mình chết ở đây!

Đồng tử Thần Niên co lại trong thoáng chốc, chân khí trong cơ thể xoay vần nhanh nhất, trường đao trong tay ra sức đánh rơi một mũi tên, đồng thời thân thể đột nhiên từ trên đất bay lên, dùng chân đạp trúng một mũi tên khác, rồi mau chóng xoay mình, dùng tay trực tiếp bắt lấy mũi tên thứ ba. Mũi tên cầm vào tay chỉ cảm thấy bàn tay bị ma sát nóng rực, nhưng nàng không có nửa khắc chần chừ, ném thẳng mũi tên về phía kẻ trên ngọn cây.

Nhưng kẻ đó cách quá xa, lực cánh tay của nàng không thể lớn bằng cung được, mũi tên kia chỉ bay được nửa đường rồi hết lực, từ trên không rơi xuống. Nhưng dù là thế, ai nấy vẫn ngây người. Người Tiên Thị chuộng nhất sức mạnh, thấy nàng có thể né được ba mũi tên đoạt mạng một cách tuyệt đẹp như thế, trong đám hộ vệ của Thác Bạt Nghiêu có người thất thanh khen ngợi, ngay cả kẻ cầm cung trên ngọn cây cũng không khỏi dừng lại, đứng đó lẳng lặng quan sát Thần Niên.

Sát tâm của Thần Niên đã nổi lên, lại thấy bị kẻ khác phóng ám tiễn sau lưng, không bằng trở lại trong rừng giết gã Thác Bạt Nghiêu. Nàng vừa nghĩ thế, giương mắt lướt nhanh qua người trên ngọn cây, cắn răng một cái, lại lao nhanh vào trong rừng. Hành động của nàng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, chúng hộ vệ trố mắt một lúc mới chia làm hai tốp, một tốp lùi lại bảo vệ bên cạnh Thác Bạt Nghiêu, tốp còn lại tay cầm loan đao đánh giết Thần Niên.

Hai bên muốn giết lẫn nhau, trong rừng bỗng xuất hiện một người áo đen khác, liên tục ném về hướng hộ vệ Tiên Thị hơn chục viên phích lịch đạn, tiếng nổ mạnh xung quanh dồn dập hẳn, trong rừng tức khắc bị sương khói bao phủ sặc sụa. Người nọ lao đến bên cạnh Thần Niên, kéo lấy tay nàng, gấp gáp nói: “Đi mau lên!”.

Thần Niên chẳng hơi đâu nghĩ nhiều, theo y chạy ra ngoài, vừa ra khỏi rừng hạnh thì mũi tên bén nhọn phía sau lại theo tới. Thần Niên tức tối vô cùng, quay lại muốn chém đứt mũi tên này nhưng lại bị người bên cạnh kéo lại, khuyên nhủ: “Đi nhanh lên, sương khói có độc, hắn không bắn được mấy mũi nữa đâu”.

Quả nhiên, kẻ đó chỉ bắn hai mũi tên rồi ngừng lại, giờ Thần Niên mới bỏ cuộc, xoay người vội đuổi theo người áo đen chạy về hướng thành Tuyên Châu. Nhưng vừa rồi nàng tránh tên, nội lực tiêu hao khá nhiều, tốc độ người phía trước lại rất nhanh, nàng đuổi được một hồi thì tụt lại càng xa, tới khi đến ngoài thành Tuyên Châu thì đã hoàn toàn không thấy bóng dáng người nọ đâu.

Các thành viên EFF thực hiện ebook Nữ tặc Giang Bắc

Giờ trời đã tang tảng sáng, mặc dù Thần Niên tràn đầy nghi hoặc những cũng không dám rề rà, vội vã vượt qua tường thành về khách điếm. Vừa mới leo lên lầu hai đã thấy Lục Kiêu từ phòng nàng lao ra, thoạt tiên là vẻ vui mừng, nhưng sau đó căng thẳng nhìn nàng từ trên xuống dưới một phen, cuống quýt hỏi: “Nàng đi đâu thế?”.

Búi tóc Thần Niên hơi rối, y phục dạ hành màu đen trên người có vài vết rách, nhiều chỗ thoáng thấy máu rỉ ra, hiển nhiên là vừa mới giao đấu với người khác. Lục Kiêu cúi đầu nhìn kĩ một vết thương trên người nàng, nhìn ra đó là trúng tên, không khỏi hoảng hốt nói: “Nàng quay lại khu rừng kia ư?”.

Thần Niên lướt qua hắn đi thẳng vào trong phòng mình, đáp: “Đi rồi, chẳng những đi không, mà còn đánh một trận với Thác Bạt Nghiêu”.

Lục Kiêu khẽ nhíu mày, nhỏ giọng hỏi nàng: “Có bị thương không?”.

Vẻ mặt Thần Niên nhẹ nhõm, lắc đầu nói: “Không sao hết, chỉ xước xát da một tẹo, có điều, Thác Bạt Nghiêu cũng không vớ bở được”. Nàng nói đến đây, khóe miệng không kìm được cong lên, “Ta vạch lên người gã hai chữ”.

Lục Kiêu thất kinh, hỏi: “Nàng vạch chữ lên người Thác Bạt Nghiêu? Dùng đao?”.

“Ừ!!” Thần Niên gật đầu, mắt sáng rực, mỉm cười nói: “Ta vốn định vạch lên người gã hai chữ ‘Vô sỉ’, nhưng nửa chừng lại nhịn được, đổi thành chữ ‘Tam thổ(*)’”.

(*) Ba chữ Thổ (土) tạo thành chữ Nghiêu (垚) trong tên Thác Bạt Nghiêu.

Lục Kiêu ngạc nhiên nhìn Thần Niên, một hồi thật lâu vẫn không nói nên lời.

Thần Niên nhìn hắn, dần tắt ngấm nụ cười, hỏi hắn: “Liệu huynh có báo thù cho gã không?”.

Sau một lúc trầm mặc, Lục Kiêu lại không trực tiếp trả lời câu hỏi của Thần Niên, chỉ thì thào: “Nàng không nên đi, rất nguy hiểm”.

Thần Niên nghe vậy liền cười mà rằng: “Cũng không nguy hiểm cho lắm, đám người này không coi là lợi hại, đao pháp của Thác Bạt Nghiêu và của huynh có phần tương tự, chiêu đầu tiên của gã còn chưa dùng xong ta đã biết chiêu tiếp theo của gã là gì rồi, trên cơ gã rất nhiều. Nhưng sau đó lại xuất hiện một tay tiễn thủ, hại ta thiếu chút nữa không tránh nổi”. Nàng miêu tả dáng vẻ của tiễn thủ kia lại một lượt, hỏi Lục Kiêu: “Huynh có biết kẻ đó không? Tiễn pháp rất siêu đẳng”.

Thấy hắn không chịu nói tên của tiễn thủ kia, lòng dạ Thần Niên thoáng trầm xuống, tuy hơi thất vọng song ngoài mặt vẫn cười nói với hắn: “Trời sắp sáng rồi, ta thay y phục trước đã, có việc gì để nói sau”.

Lục Kiêu không đoán được tâm tư của nàng, đứng ở đó nhìn nàng một lát, khẽ khàng hỏi: “Nàng oán ta không chịu nói thật với nàng, đúng không?”.

Thần Niên lắc đầu đáp: “Ta không oán, ta biết huynh có nỗi khổ”.

Lục Kiêu muốn giải thích với nàng vài câu, song lại không biết nên nói thế nào, đứng trong phòng một lúc, cuối cùng vẫn lặng lẽ ra khỏi phòng.

Đợi khi cửa phòng đóng lại, Thần Niên mới xoay người lại nhìn, không diễn tả nổi trong lòng rốt cuộc là cảm giác gì. Không thể nói là oán, nhưng tuyệt không thoải mái. Đó là sự phiền chán, rõ ràng bọn họ đều biết chuyện này như thế nào, chỉ riêng có nàng một mình đứng trong sương mù. Bọn họ ở bên nàng, bảo vệ nàng, làm nàng cảm kích, rồi lại tận mắt thấy nàng chẳng khác chi kẻ mù, sờ soạng xung quanh, vấp váp khắp nơi. Mà nàng, lại chẳng thể oán ai, cũng không biết phải oán thế nào. Nếu có oán, cũng chỉ có thể oán mình không đủ thông minh.

Thần Niên lặng lẽ thay y phục dạ hành, lúc rửa mặt, nhìn thấy bóng mình đang sửng sốt soi nơi chậu nước, thất thần phút chốc, sau đó gằn từng tiếng nói với chính mình trong chậu: “Ngươi chính là Tạ Thần Niên, là Tạ Thần Niên của núi Thái Hành, vậy là đủ rồi!”.

Nàng đủng đà đủng đỉnh sửa soạn cho mình xong xuôi mới mở cửa xuống dưới lầu, thấy hai người Lục Kiêu và Phàn Cảnh Vân đang ngồi bên bàn đợi, liền cười nói: “Hai người không cần đợi ta, ăn trước là được rồi”.

Phàn Cảnh Vân đứng dậy cười với nàng, đợi Thần Niên ngồi xuống cạnh bàn mới cao giọng gͩ tiểu nhị mang điểm tâm lên. Cơm canh của cửa tiệm đã chuẩn bị xong từ lâu, tiểu nhị vâng lên một tiếng, chẳng mấy đã mang một ít màn thầu, cháo trắng lên. Ba người lẳng lặng ăn được một nửa, những người khác của đỉnh Hổ Khẩu mới nhao nhao xuống lầu, bắt chuyện với Thần Niên, ngồi vây quanh thành mấy bàn ăn sáng.

Thần Niên nhìn lướt qua, không thấy Đại Ngốc, liền hỏi Phàn Cảnh Vân cùng phòng với Đại Ngốc: “Đại Ngốc đâu?”.

Phàn Cảnh Vân cười đáp: “Đại Ngốc ngủ say lắm, ngáy khò khò suốt đêm qua, vừa rồi lúc tôi xuống lầu có đánh thức cậu ta nhưng xem ra tôi đi thì lại ngủ tiếp rồi, để tôi gọi cậu ta dậy”.

Y nói xong toan đứng dậy gọi Đại Ngốc, Đại Ngốc đã mắt mũi lim dim đi từ cầu thang xuống, vừa đi vừa làu bàu: “Cái giường này ngủ chẳng thoải mái gì hết, váng vất hết cả đầu”. Lời vừa mới dứt, phía dưới có người cười tiếp lời: “May mà ngươi ngủ không thoải mái, ngươi mà ngủ thoải mái thì chắc đến trưa mới dậy”.

Mọi người cười ồ cả lên, Đại Ngốc cũng ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhìn về phía Thần Niên. Thần Niên có vẻ tùy ý liếc Phàn Cảnh Vân một cái, cười cười khoát tay với Đại Ngốc ý bảo không sao hết, nói: “Ăn cơm mau lên, đừng có lèo nhèo nữa!”.

Ăn điểm tâm xong, Thần Niên căn dặn mọi người cứ chờ trong khách điếm trước, mình thì dẫn Phàn Cảnh Vân và Đại Ngốc ra ngoài. Lục Kiêu thường ngày vẫn theo bên cạnh nàng, không ngờ sau khi ra khỏi cửa, Thần Niên lại bất chợt nói với hắn: “Ta dạo bừa trên đường, ban ngày ban mặt, không có gì nguy hiểm. Nếu huynh có việc thì cứ đi đi, không cần phải chờ đến đêm mới ra ngoài”.

Lục Kiêu cứng người, hắn thật sự tính toán đêm nay đi tìm Thác Bạt Nghiêu, ngờ đâu lại bị Thần Niên nói toạc ra như thế, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Thần Niên cười, lại nói: “Lời ta nói không phải do giận dỗi, huynh đừng nghĩ nhiều”.

Lục Kiêu lại nhìn nàng, gật đầu đáp: “Được”.

Hắn nói xong liền đi về hướng ngược lại, Thần Niên đứng đó nhìn theo bóng hắn biến mất nơi góc phố rồi mới quay lại, thấy Phàn Cảnh Vân tỏ vẻ khó hiểu, bèn nói: “Huynh ấy có việc phải làm, chúng ta đi dạo, làm việc của chúng ta”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.