Cơ Trưởng Cất Cánh Đi

Chương 14 - Tôi Xém Xíu Nữa Là Bị Ép Thành Nhân Của Bánh Nhân Thịt Rồi!

trước
tiếp

Chuyện Vưu Châu Châu từ chức đều được truyền đến các công ty cả một tuần liền, không ít người tiếc nuối không thôi. Cô là cơ trưởng có kỹ thuật tốt nhất ở Bắc Hàng, cho dù tất cả các phi công trong công ty cũng là hạng nhất hạng nhì. Từng nhiều lần được lên bìa của các bài báo nói về hàng không dân dụng, với hình ảnh là nhân viên truyền thông, trong đội bay của Bắc Hàng, cơ trưởng là quan trọng nhất. Là một người có năng lực lại còn xinh đẹp, chỉ vì một lý do khiếu nại từ khách hàng, mà công ty lại bắt cô phải đi xin lỗi vị khách hàng kia.

Cũng bởi vì vậy, sau khi tất cả mọi người nghe đến cái tên Sonja này, cũng nhanh chóng biết được người này là người như thế nào.

Đồng thời, chuyện Lương Tấn bảo tiếp viên trưởng nói với Sonja đừng quên đem theo thuốc cũng được lan ra. Tất cả mọi người bên các công ty hàng không khác, nhất là phi công, ai nấy cũng đều giơ ngón tay cái lên, khen ngợi Lương Tấn làm tốt lắm. Nhưng ngược lại, cũng không ít người cho rằng Vưu Châu Châu của Bắc Hàng xử trí không được ổn, đối với vị khách hàng như Sonja này mà còn khịt mũi khinh thường.

Nhân viên bên hãng hàng không Trường Cát đang nói về khí chất lạnh lùng, lúc Lương Tấn kêu tiếp viên trưởng nhắc nhở Sonja đừng quên đem thuốc. Không ít tiếp viên trong công ty tỏ ra tràn đầy thiện cảm với vị cơ trưởng mới đến, nhất là là khi Lương Tấn lại có tài năng xuất chúng, nổi bật hơn người.

La Xán Xán đem dây nịch của người đàn ông bỏ vào ngăn kéo, đó là quà sinh nhật của Nguyên Nghị, nhưng vẫn còn cách sinh nhật của Nguyên Nghị gần nửa tháng, nên trước tiên cần phải cất món quà này thật kỹ, đến lúc đó sẽ đưa cho Nguyên Nghị sau. Cô cũng có nhiệm vụ, phải bay đi California cùng với tổ tiếp viên.

Trước khi họp, La Xán Xán đã nghe mọi người bàn luận về Lương Tấn, bọn họ rất thích cách làm của anh ta. Nhớ đến Vưu Châu Châu cũng thích Lương Tấn, mà cô thì chưa gặp qua Lương Tấn được một lần, trong lòng không khỏi có vài phần tò mò về người này.

Trước khi bay, Lương Tấn có đến công ty một chuyến, nghe được mọi người đang bàn luận về mình. Sắc mặt của anh lúc này không gợn sóng, chỉ nhắm mắt làm ngơ. Ngoài ra, anh còn nghe thấy mọi người nhắc đến tên của Vưu Châu Châu, Lương Tấn không ngờ là sẽ nghe được tên cô lần nữa. Từ trong lời họ nói thì mọi người có vẻ rất khẳng định năng lực của cô. Đương nhiên anh cũng tự động bỏ qua việc bọn họ khen ngợi, ngưỡng mộ dáng người và vẻ đẹp của Vưu Châu Châu.

Bay cùng anh là cơ phó Lý Sơ Nhất và phó nhì là Triệu Huân. Lúc nhân viên phi hành đoàn kéo hành lý lên máy bay, Triệu Huân hỏi Lý Sơ Nhất: “Cơ trương Vưu bên Bắc Hàng cũng lái máy bay Airbus A380 luôn sao?”

Lý Sơ Nhất gật đầu: “Đúng vậy. Cho nên vì thế trước khi tôi thi để thăng cấp cô ấy sẽ giúp tôi làm bài thi thử.” Bởi vì anh ta cũng thi lên lái máy bay Airbus A380.

Triệu Huân tán thành: “Cũng phải.”

“Nói vậy, nếu cơ trưởng Vưu từ chức thật, thì cô ấy có đến công ty của chúng ta cũng không tệ.” Lý Sơ Nhất cười. Nói xong, lại kéo hành lý đến trước mặt Lương Tấn nửa bước nói: “Anh nói xem? Cơ trưởng Lương?”

Lương Tấn bước chân không ngừng, cũng không quay đầu lại: “Không biết.”

“Cơ trưởng Vưu là người con gái xinh đẹp nhất mà tôi đã từng gặp qua đó.” Lý Sơ Nhất nói.

Triệu Huân phụ họa: “Tôi cũng chưa từng thấy người con gái nào xinh đẹp như cô ấy cả.”

Trong đầu Lương Tấn hiện ra những lần vô tình gặp phải cô. Nhất là vào đêm hôm đó, dáng vẻ của cô trong phòng anh, bên tai dường như nghe được hơi thở của cô. Anh gần như không thể quan sát nên cau mày lại.

Lý Sơ Nhất còn nói: “Cơ trưởng Vưu kỹ thuật giỏi đến mức, có rất nhiều nam phi công đều không đuổi theo kịp. Cô ấy từng lái qua thời tiết mưa bão sấm chớp, cả rada và máy vô tuyến đều có sự cố, đồng thời cũng mất liên lạc với đài không lưu nhưng vẫn hạ cánh thành công, cứu hơn bốn trăm sinh mạng trên máy bay.”

Mất liên lạc với máy bay là một tình huống rất nguy hiểm. Lương Tấn nghe Lý Sơ Nhất nói xong, không hề nghi ngờ năng lực của Vưu Châu Châu. Anh quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của Lý Sơ Nhất khi nhắc đến cô.

Lên máy bay, Lương Tấn làm thủ tục, kiểm tra dữ liệu chuyến bay và một loạt các bước chuẩn bị. Sau khi đài quan sát hạ lệnh được quyền cất cánh, anh liền cất cánh. Trên đường băng, máy bay trượt trong chốc lát.

“Thu bánh xe.”

“Rút lại thiết bị hạ cánh.”

Máy bay hướng tới Toronto, Canada bay đi.

Vưu Châu Châu vẫn còn ở Toronto. Phần lớn cô đi qua khắp nơi trong thành phố này, bao gồm năm con phố của người Hoa, các cộng đồng của người dân di cư, nhà máy trữ rượu cổ xưa, đảo Toronto.

Lúc này, Vưu Châu Châu bị một đám người đẩy mạnh ra, cả người không nhúc nhích được. Trùng hợp là cô lại đến vào thời điểm khách du lịch đến Toronto nhân ngày đồng tính luyến ái. Hằng năm, nơi này đều có tuần lễ dành cho người đồng tính, đồng thời cũng là ngày lễ của họ. Người người đứng coi có thể tính đến hơn bảy trăm ngàn người.

Nhưng Vưu Châu Châu có cảm giác không chỉ có hơn bảy trăm ngàn người, bởi vì cô không thể xoay người tìm nơi để nghỉ chân, trong tầm mắt cô khắp nơi chỉ toàn người và người. Lúc này bầu trời cũng sập tối, nhìn một hồi, cô lại muốn chen ra ngoài, nhưng muốn cử động lại vô cùng khó khăn. Lách qua được một người thì còn có vô số người khác nữa, dường như vĩnh viễn cũng không thể nào chen ra khỏi nơi này.

Lương Tấn lái chuyến bay đến sân bay quốc tế Pierre ở Toronto.Xe đưa đón phi hành đoàn đến giữa thành phố thì ngừng lại. Xe bị đoàn người chắn đến nửa bước cũng không nhích nổi.

Lương Tấn để mọi người xuống xe, đi đến khách sạn.

“Đây là tình huống gì đây?” Sau khi xuống xe, Lý Sơ Nhất hỏi.

“Lễ kỷ niệm tình yêu đồng tính.” Triệu Huân giương mắt nhìn một chút rồi trả lời.

“Đi! Chúng ta đi vào trong nhìn một chút!” Lý Sơ Nhất đề nghị.

Lương Tấn không hứng thú nói: “Các cậu cứ đi đi.”

Anh xoay người đi về phía khách sạn, cũng phải chen ra khỏi đống người này. Trong lúc hỗn loạn, anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Không nghĩ đến đã lâu như thế mà cô vẫn còn ở Toronto. Lương Tấn thu tầm mắt lại, tiếp tục đi len lỏi đi ra khỏi đoàn người.

Vưu Châu Châu cũng nhìn thấy anh. “Này!” Cô vẫy tay, lớn giọng gọi: “Lương Tấn! Lương Tấn!”

Anh tiếp tục cứ thế đi về hướng ngược lại với cô.

“Lương Tấn! Cứu tôi! Lương Tấn! Cứu tôi!”

Giọng của cô sau lưng anh càng không ngừng la lớn lên.

Trong chớp mắt Lương Tấn xoay đầu lại, chỉ thấy Vưu Châu Châu đang cố hết sức muốn chen đến. Anh nhìn vài giây, lại quay đầu lách người vào lại đám đông.

“Cô có chuyện gì sao?” Lương Tấn cách cô khá gần, chính giữa bọn họ lúc này chỉ còn cách có hai người. Anh cao hơn hẳn so với hai người kia, hơi ngừng lại, nhìn về phía Vưu Châu Châu, hỏi.

Cô cười với anh: “Đưa tay của anh cho tôi!”

Lương Tấn không nhúc nhích.

Vưu Châu Châu lại nói: “Lương Tấn, đưa tay của anh cho tôi.”

Lương Tấn lách qua một người, rồi lại qua thêm một người nữa, đưa người về phía Vưu Châu Châu đưa tay ra.

Cô đặt tay trong lòng bàn tay anh. Lương Tấn nắm chặt lấy tay cô, một phát kéo cô đến bên người. Tay còn lại của Vưu Châu Châu thuận thế ôm lấy eo anh, ngẩng đầu lên cười nhẹ nhàng, nói: “Tôi xém xíu nữa là bị ép thành nhân của bánh nhân thịt rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.