Hai chiếc xe buýt đưa nhân viên đội bay và hành khách tới một sân ga.
“Mọi người ơi lại đây! Lại đây mau nào! Tập hợp lại một chỗ!” Tống Thừa Lâm xuống xe, vỗ vỗ tay, lớn tiếng kêu các hành khách.
Các hành khách nghe được tiếng hét đều đi tới, mấy trăm người đứng chung một chỗ, đa số bay tới New York đều là người Trung Quốc, chỉ có mười mấy người nước ngoài.
“Mọi người cũng biết, bây giờ New York có bão tuyết, các thành phố phụ cận New York cũng có bão tuyết, máy bay không tới New York được. Vì sự an toàn của mọi người, khi nào bão tuyết ngừng chúng ta mới có thể tiếp tục bay, cho nên mong mọi người ở đây chờ đợi, khi nào thời tiết tốt hơn chúng ta sẽ đi.” Tống Thừa Lâm nhìn mọi người lớn tiếng nói.
“Phải đợi bao lâu?” Có hành khách hỏi.
“Cụ thể bao lâu tôi cũng không biết. Nếu thời gian lâu, chuyến bay lần này sẽ bị hủy bỏ, chúng tôi sẽ an bài chuyến bay khác cho mọi người, mọi người không cần lo lắng.” Tống Thừa Lâm nói.
“Nếu phải đợi hai ba ngày chẳng lẽ chúng tôi cứ ở đây sao? Không thể sắp xếp khách sạn cho chúng tôi ư?”
Tống Thừa Lâm nói: “Nếu mọi người vẫn muốn đi New York thì có thể đăng ký nhập cảnh ở đây luôn, sau đó chúng tôi sẽ sắp xếp khách sạn cho mọi người. Đương nhiên, nếu bão tuyết New York vẫn không ngừng, chờ thời tiết của Ottawa tốt hơn, mọi người có thể chọn quay về Bắc thành, chúng tôi sẽ sắp xếp chuyến bay.”
Vì nguyên nhân thời tiết, không còn cách nào khác, đa số hành khách đều tỏ vẻ đồng ý.
“Có thể không bay tới New York cũng không quay lại Bắc thành được không? Ở lại nơi này?” Lại có người hỏi.
Tống Thừa Lâm nhìn về phía vị hành khách kia, nói: “Đương nhiên có thể, nếu anh thay đổi visa được.”
Tống Thừa Lâm lại nhìn lướt qua mọi người, nói: “Mọi người cứ suy nghĩ đi nghĩ xong thì nói cho chúng tôi để chúng tôi sắp xếp.”
Các hành khách bắt đầu xì xào.
Lương Tấn sau khi từ xe buýt bước xuống thì đứng một bên, từ xa nhìn Tống Thừa Lâm vừa cười ha hả vừa an bài hành khách.
Tống Thừa Lâm nói xong thì đem thống kê sự đưa cho thừa vụ trưởng. Thống kê cuối cùng của thừa vụ trưởng là, một nửa hành khách đợi tuyết ngừng sẽ tiếp tục bay tới New York. Một nửa còn lại lựa chọn chờ khi nào thời tiết ở Ottawa ổn định sẽ bay về Bắc thành.
Tống Thừa Lâm đi qua một bên gọi điện thoại cho chủ nhiệm Tần, báo báo tình huống. Chủ nhiệm Tần nói: “Máy bay đã hạ cánh an toàn ở Ottawa, em đã làm rất rất tốt! Bây giờ em có công tích, chờ em về thì chức đội trưởng thuộc về em chắc rồi.”
Tống Thừa Lâm liếc nhìn Lương Tấn đang đứng bên kia một cái, Lương Tấn đưa lưng về phía bọn họ, nhìn ra ngoài tòa nhà, ngay cả tấm lưng cũng lộ ra một chút lãnh đạm. Bỗng nhiên Lương Tấn quay đâu đầu, nhìn thoáng qua bên này, anh ta nhanh chóng chuyển tầm mắt, né tránh ánh mắt của Lương Tấn, giống như đang làm chuyện xấu bị người khác bắt được vậy, nói với di động: “Đội trưởng đương nhiên là em muốn làm, nhưng hạ cánh là do cơ trưởng Lương hạ, ừ…, cất cánh cũng là cơ trưởng Lương luôn.”
“Bình thường không phải em đều cất cánh và hạ cánh sao?”
Di động truyền tới âm thanh của chủ nhiệm Tần.
Tống Thừa Lâm nhỏ giọng nói: “Lần này phân công anh ấy lái buổi tối, em lái ban ngày! Nhưng ai ngờ được tới New York lại gặp bão tuyết chứ, bay tới Toronto thì không hạ cánh được, tới Ottawa cũng có tuyết lớn, tầm nhìn quá thấp, em chưa bay trong tầm nhìn thấp như vậy bao giờ, thế nên cũng do Lương cơ trưởng lái luôn.”
Tống Thừa Lâm không nghe được âm thanh nói chuyện của chủ nhiệm Tần. Anh ta suy nghĩ một chút, nói: “Em đang sắp xếp cho hành khách. Các hành khách rất vừa lòng.”
Sau một lúc lâu Tống Thừa Lâm mới nghe chủ nhiệm Tần nói: “Ừ, để các hành khách vừa lòng cũng rất quan trọng, lần này em lại là đại cơ trưởng, chuyện đội trưởng em không cần lo lắng quá đâu.”
Tống Thừa Lâm cúp điện thoại, nhìn về phía Lương Lấn, Lương Tấn đang nói chuyện với một cơ phó. Anh ta suy tư nhìn Lương Tấn. Anh ta bội phục kỹ thuật của Lương Tấn, Lương Tấn có khả năng để làm một đội trưởng. Nhưng anh ta cảm thấy có quan hệ cũng là một loại thực lực, ví dụ như chủ nhiệm Tần, còn không phải lúc nào cũng chủ động nịnh bợ anh ta hay sao, nếu chị ta nói anh ta có thể làm đội trưởng, sao anh ta có thể cự tuyệt một chuyện tốt như vậy chứ? Nghĩ đến đây, Tống Thừa Lâm cũng không cho rằng hắn ta là người làm những chuyện mờ ám nữa.
Tất cả mọi người đều ngồi ở phòng chờ chờ thời tiết chuyển biến tốt hơn.
Lương Tấn đang ngồi ở phòng nghỉ VIP. Máy sưởi đầy đủ, anh cởi áo khoác đồng phục, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng.
Tống Thừa Lâm bưng cà phê đi vào, ngồi xuống bên người Lương Tấn. Anh ta cười nói: “Tôi cũng vào đây uống chút cà phê.”
Lương Tấn không đáp lời. Sau một lúc lâu, Tống Thừa Lâm cười hỏi: “Cơ trưởng Lương, anh cảm thấy thế giới này có công bằng không?”
Lương Tấn liếc nhìn anh ta một cái, “Không có.”
“Đúng vậy, thế giới này làm gì có công bằng tuyệt đối. Khi chúng ta biết được điều này, khi gặp những tình huống bị đối xử không công bằng, chúng ta cũng không còn để ý như vậy nữa.” Tống Thừa Lâm bắt chéo chân, trên mặt cười hì hì, “Anh thấy có đúng không, cơ trưởng Lương?”
Lương Tấn lại nhìn Tống Thừa Lâm một cái, không nói gì.
Tống Thừa Lâm duỗi tay vỗ vai Lương Tấn, “Cơ trưởng Lương là người thứ hai trên đời này mà tôi bội phục.”
Lương Tấn bưng cà phê trước mặt lên chậm rãi uống một ngụm, lại nhìn ra bên ngoài. Anh nói: “Tuyết thế này chắc sẽ không ngừng rơi trước tối ngày mai đâu, chúng ta phải ở đây một đêm thôi. Mấy trăm hành khách đang ở bên nhau, chú ý nhiều một chút, tránh cho họ tâm tình khó chịu, xảy ra một ít cọ xát không cần thiết.”
Tống Thừa Lâm suy nghĩ một chút, gật đầu, “Cơ trưởng Lương suy nghĩ rất chu đáo. Vậy tôi ra ngoài trước.”
Tuyết rơi tới nửa đêm mới dừng lại. Các hành khách đều đang nghỉ ngơi ở chỗ đợi bay. Có người cởi giày nằm lên ghế, người khác ngại chân thối, bắt đầu ồn ào lên, sau đó xảy ra xung đột. Lương tấn trước đó đã nhắc nhở qua Tống Thừa Lâm, Tống Thừa Lâm đã chào hỏi nhân viên sân bay trước, thế nên cuộc xung đột nhỏ này kết thúc bằng cách tất cả di chuyển tới chỗ nghỉ ngơi khác.
Ngày hôm sau, theo thông báo của sân bay, bão tuyết ở New York đã ngừng, nhưng sân bay vẫn đang tạm thời đóng cửa. Tống Thừa Lâm và Lương Tấn thương lượng một hồi, sau đó báo cáo lại với công ty, hủy bỏ chuyến bay đến New York. Các hành khách kiên trì muốn đến New York thống nhất làm thủ tục nhập cảnh ở Ottawa, ở khách sạn đợi sân bay New York mở cửa. Các hành khách còn lại thì bay về Bắc thành.
Cất cánh trở về địa điểm xuất phát là Tống Thừa Lâm lái.
“Bây giờ mới phát hiện đường băng của sân bay này ngắn như vậy. Vậy mà trong tình huống hôm qua cơ trưởng Lương vẫn có thể hạ cánh an toàn.” Tống Thừa Lâm nói thầm trong lòng.
Nhưng Tống Thừa Lâm cũng thuận lợi cất cánh.
Máy bay cũng thuận lợi hạ cánh xuống sân bay Bắc thành.
Bắc Thành đầy nắng.
Hãng hàng không Trường Cát, chủ nhiệm Tần của cục bay triệu tập thành viên của năm đội bay tới, tuyên bố đội trưởng của đội bay thứ năm.
“Tống Thừa Lâm đã làm cơ trưởng được một năm ở hãng hàng không Trường Cát, chưa từng có sai sót gì. Lần này bay tới New York tuy gặp bão tuyết, bị đổi chỗ hạ cánh tới sân bay quốc tế của Ottawa. Ottawa cũng có tuyết lớn nhưng máy bay vẫn có thể an toàn hạ cánh, điều khiển đội bay vô cùng tốt. Thế nên cục bay quyết định, để Tống Thừa Lâm trở thành đội trưởng đội bay thứ năm của hãng hàng không Trường Cát.”
Các phi công xì xào.
“Nghe nói là cơ trưởng Lương cất cánh và hạ cánh mà.”
Lý Sơ Nhất cũng thăng chức cơ trưởng, cũng vừa vặn bị phân tới đội bay thứ năm. Anh ta nhẹ nhàng kéo kéo quần áo Lương Tấn, nhíu mày nói: “Cơ trưởng Lương, vị trí đội trưởng này phải là của anh mới đúng. Tống Thừa Lâm là nhờ vào dượng mình mới có thể đạt được cái chức này!”
Tâm trạng của Lương Tấn vẫn như thường, không quá để ý.
Tống Thừa Lâm bước ra khỏi đội ngũ, nhậm chức. Anh ta nhìn về phía Lương Tấn đang đứng giữa mọi người, Lương Tấn cao lớn anh tuấn, khí chất lãnh đạm, đứng ở đó có chút giống hạc giữa bầy gà. Anh ta có chút áy náy, dời ánh mắt.
*
Tuyết rơi khiến khí trời rất lạnh, nhưng trong phòng thì vẫn vô cùng ấm áp.
Vưu Châu Châu chưa quyết định sẽ đến hãng hàng không nào, cô vẫn còn đang nghỉ ngơi. Mà lúc cô nghỉ ngơi thường chạy tới chung cư của Lương Tấn. Giờ phút này cô đang để chân trần, giẫm lên thảm lông màu trắng, nhẹ nhàng đi về phía sô pha màu xanh biển. Lương Tấn đang ngồi ở trên sô pha đọc sách. Cô đi đến phía sau sô pha, từ sau lưng ôm cổ anh, “Nghe nói Tống Thừa Lâm lên làm đội trưởng.”
Lương Tấn đang đọc sách, không quay đầu lại, “Ừm” một tiếng.
“Hình như anh không để bụng?” Vưu Châu Châu thăm dò, thấy biểu tình của anh vẫn bình thường, thậm chí có chút thờ ơ.
Lương Tấn lật một trang sách, nói: “Chỉ là chức đội trưởng thôi mà.”
“Anh không để bụng thật sao? Em vốn còn muốn an ủi anh đó.” Vưu Châu Châu nhếch môi lên.
“An ủi?” Lương Tấn quay đầu nhìn cô.
Vưu Châu Châu gật đầu.
Lương Tấn vẫn giữ bộ dáng nhàn nhạt như cũ, thuận miệng hỏi một câu, “An ủi như thế nào?”
Vưu Châu Châu ôm cổ anh, bàn tay thì lặng lẽ cởi áo nút áo sơ mi của anh. Móng tay được sơn màu vàng xốc cổ áo anh ra, tay men theo cổ, chậm rãi sờ đến lồng ngực của anh.
Môi cô dán bên tai anh, nhỏ giọng hỏi: “Còn muốn em an ủi nữa không?.”
Hơi thở của cô, tràn ngập dụ hoặc.