Trăm nghe không bằng một thấy, Hà Nham biết Chu Kiều có tiền, nhưng phụ nữ xinh đẹp có quá nhiều cách để kiếm tiền, nhất là Chu Kiều lại có vẻ ngoài và dáng người khác xa kiểu phụ nữ mạnh mẽ. Đến công trường, nhận định của Hà Nham đối với Chu Kiều thay đổi đột ngột, không giống trên bàn ăn hôm đó trầm lặng ít nói, cũng không giống như người lười biếng uể oải hôm ở nhà con trai mình, cô gái trẻ này có có dáng vẻ bà chủ thật sự.
Đi hàng chục mét dọc theo tòa nhà đang xây dựng, Hà Nham bước chân thấp chân cao. Chu Kiều không kịp đỡ bà, nhân viên giám sát và nhân viên xây dựng nhìn thấy cô vội tận dụng thời gian xin ý kiến, Chu Kiều nhanh chóng ra quyết định, hai ngày nay Cát Tiểu Vĩnh vẫn còn khá bối rối, mọi người đều biết nguyên nhân nên không tìm anh, để cho anh có thời gian yên tĩnh.
“Tôi tới chiếm thời gian của cháu” Hà Nham khách sáo hai câu
“Không sao. Dì có muốn đến văn phòng ngồi không?” Chu Kiều nhìn đồng hồ “Có điều bên trong tương đối đơn sơ, hơn nữa cũng tới giờ cơm trưa rồi”. Hà Nham nhìn bên kia, bên ngoài văn phòng nhìn có vẻ không tốt lắm, rất đơn giản “Không làm phiền mọi người làm việc, chúng ta đi ăn cơm, ăn xong tôi đi về”.
Chu Kiều đưa Hà Nham tới một nhà hàng hải sản nổi tiếng ở đây. Phòng ăn nhỏ sáng sủa, sạch sẽ. Đây là nơi mà công ty thường dùng để chiêu đãi khách quý, người phục vụ mang trà, đồ uống lên. Hà Nham uống nước cam, thấy đó là nước cam tươi ép nguyên chất không bỏ đường, lập tức ấn tượng đối với nhà hàng tăng lên một bậc. Chu Kiều đẩy dĩa món ăn nguội tới trước “Tôm ở đây làm ăn khá được, tươi ngon, không quá mặn”.
Hà Nham nếm thử, đúng là không tệ. Bà khen vài câu, chuyển qua khích lệ Chu Kiều “Không ngờ cô là phụ nữ trẻ mà có khả năng chỉ huy rất nhiều đàn ông làm việc”. Chu Kiều mỉm cười, chờ đối phương nói đến chủ đề chính. Quả nhiên lời tiếp theo là “Hiện tại phụ nữ nắm giữ một bầu trời, nhưng con người năng lực có hạn, hai bên sự nghiệp đều tốt, ai cũng không muốn bỏ thành công bên ngoài đi quản lý việc vặt trong gia đình. Yêu đương thì cái gì cũng tốt, cái gì cũng không tính toán, khi kết hôn thì sẽ ra sao?”. Hà Nham nhìn Chu Kiều “Vũ Tùng nhà chúng ta thật sự thích cô. Vì cô mà nó cãi nhau với cha mẹ. Cô thấy có buồn cười không, nó cảnh cáo chúng ta không được làm phiền cô, nếu không nó sẽ chuyển nhà, địa chỉ mới cũng không cho chúng ta biết”. Chu Kiều vẫn mỉm cười, Hà Nham tiếp tục nói “Thật ra tôi với ba nó cũng không phải không thích cô, chỉ là cảm giác Vũ Tùng không xứng với cô, công việc nó có vấn đề cô còn phải ra tay giúp đỡ”. “Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện phải làm” Chu Kiều nói “Chúng cháu làm kinh doanh, coi trọng nhất là quan hệ giữa bạn bè với nhau, chưa kể đến là anh ấy giúp cháu trước”.
Nói đến đây, phục vụ đẩy cửa bước vào, đưa đồ ăn lên, thịt kho om cá thu đao, mực hấp, cá kiếm chiên, canh cá. Chu Kiều cầm đũa giúp Hà Nham gắp đồ ăn “Ở đây nhà hàng nào cũng bán mực với cá kiếm họ nuôi, nhưng mùa xuân không ăn cái này thì cảm giác không giống mùa xuân”.
Hà Nham khi đi chợ mua đồ ăn biết cá kiếm cỡ khoảng chiếc đũa bán với giá 800 tệ một cân. Trong thực đơn không ghi giá, Chu Kiều cũng không hỏi giá, bà càng không thể vội vàng hỏi như người chưa từng biết sự đời. Cá ở đây to cỡ hai ngón tay vầy thì bao nhiêu tiền một cân? Thịt cá cho vào miệng, cắn một cái, cực kỳ ngon mềm, nhưng tự nhiên Hà Nham có cảm giác đang ăn nhân dân tệ trong miệng.
Ăn cá không tiện nói chuyện, món ăn nóng khác được đem lên. Tôm muối đơn giản, rau xào, cuối cùng là món thịt xông khói. Chu Kiều giúp Hà Nham múc chén canh, nửa chén là măng.
Hà Nham chân thành nói “Cô Chu, tôi với dì cháu cũng coi như bạn bè lâu năm, ỷ lớn tuổi kêu cô là Tiểu Kiều có được không?”. Chu Kiều cười nói “Dạ được”. Hà Nham lại nói “Hỏi một câu tò mò, cháu với Vũ Tùng quen nhau thế nào?”
“Quen nhau khi đi du lịch ạ”
“Được bao lâu rồi?”
“Dạ, hơn một năm”
Hà Nham thở dài “Con trai dì dì biết, nó không thích nói ra suy nghĩ trong lòng, có lúc còn chỉ biết đến công việc, có làm cháu khó chịu không?”
“Cũng được ạ, bình thường công việc cũng phải tiếp xúc nhiều loại người”
“Ba nó với dì lo lắng nhất là việc này, trước đây nó kết hôn, vì tính cách không hợp chia tay không thoải mái, cho nên vẫn luôn sợ nếu gặp người có cá tính, hai bên đều cứng đầu, trong nhà nói ai nghe? Tiểu Kiều, cháu cũng từng có gia đình, chắc cũng biết đạo lý trong đó”.
Chu Kiều cố gắng nhớ lại hình ảnh vợ cũ của Tần Vũ Tùng nhưng không thể nhớ rõ, chỉ nhớ quần áo trang điểm thời thượng. Cô gật đầu, Hà Nham như được khuyến khích, tiếp tục nói “Nói thật là Vũ Tùng mạnh miệng mềm lòng. Lúc trước vợ nó đã xin lỗi về những việc đã làm, nó vẫn đem phân nửa tài sản cho cô ta, mình thì dọn đến một căn phòng nhỏ ở. Nhà cũ của nó diện tích rất lớn lại ở khu vực tốt. Chúng ta không biết gì, khi xong việc mới biết, mà nó quyết định rồi thì nhất định không thay đổi”.
Hà Nham thở dài liên tục “Không nói chuyện tiền nong nữa. Dù sao nói đến tiền, tài sản của cháu cũng nhiều hơn Vũ Tùng rất nhiều. Làm cha mẹ chỉ lo lắng cháu và nó đều đã trải qua hôn nhân, lỡ như, dì nói là lỡ như, lại chia tay lần nữa, hai người còn chịu đựng được không?”
Phục vụ mang lên món tráng miệng cuối cùng, Chu Kiều lấy nó đặt trước mặt Hà Nham, là tổ yến chưng. Cô thêm nước gừng, sữa vào, vừa nhẹ nhàng nói “Dạ phải. Có điều ngay cả khi ăn cái gì thì cuối cùng cũng sẽ đói thì lúc ăn cháu vẫn thấy rất vui vẻ”. Cô nghiêm túc nhìn Hà Nham “Có vài chuyện cháu muốn nói, anh ấy tạm thời không muốn kết hôn, cho nên chúng cháu không lo lắng sẽ có chuyện gì phát sinh”.
“Nó không muốn kết hôn?” Hà Nham nghi ngờ nói “Không đúng, lúc chúng ta còn ở Úc, gọi điện cho nó, nó nói sẽ tìm người kết hôn”
Không đợi Chu Kiều mở miệng, có người gõ cửa, sau đó cửa được đẩy ra, là Tần Vũ Tùng. Anh nhìn mắt Chu Kiều, cô lắc đầu cười, ý nói không có việc gì. Mà Hà Nham không kiềm được hỏi “Tại sao con không muốn kết hôn?”
Tần Vũ Tùng tức giận “Mẹ à, mẹ tới làm gì?”. Hà Nham đúng lý hợp tình “Mẹ với con dâu tương lai nói chuyện, tăng thêm hiểu biết. Tại sao con không muốn kết hôn?”. Tần Vũ Tùng lại nhìn Chu Kiều “Không muốn là không muốn, không cần lý do”
Hà Nham nghiêm khắc hỏi “Không phải con đã nói sẽ cố gắng tìm đối tượng để mau chóng kết hôn sao?”. Tần Vũ Tùng sốt ruột “Con nói cho qua chuyện để ba mẹ đừng lo lắng, con là nói dối thiện ý. Mẹ ăn xong chưa? Xong rồi con đưa mẹ về Thượng Hải”.
Chu Kiều không muốn có mặt khi hai người tranh luận “Em đi toilet”
Cô đến quầy thu ngân tính tiền, đứng bên ngoài vườn hoa ngắm cảnh. Không lâu sau, hai mẹ con ra tới, Tần Vũ Tùng nói đơn giản “Anh đưa mẹ ra nhà ga”. Chu Kiều rất tò mò, rốt cuộc anh đã nói gì, giải quyết nhanh gọn vậy. Nhưng cô không hỏi bất cứ điều gì “Được”
Tần Vũ Tùng lái chiếc xe cũ của Chu Kiều, cô đưa hai người đến cạnh xe. Hà Nham lấy từ trong túi ra cái hộp nhỏ, nhét vào tay cô, kiên quyết bắt cô nhận “Không đáng bao nhiêu tiền”. Chu Kiều trở lại xe mình, mở ra thì một sợi dây chuyền hình trái tim, khắc bốn chữ “Hoa hảo nguyệt viên”.
Cũng…thật sự rất cổ xưa.
Buổi tối trở về cô đưa cho Tần Vũ Tùng nhưng anh không nhận.
Anh đứng trước gương phòng tắm nhìn trái nhìn phải “Không còn bị băng nữa nhưng mà vẫn khó coi, anh phải đội mũ mấy ngày”
Kiểu tóc có thể thay đổi hình ảnh một người. Chu Kiều nhìn anh, cảm thấy anh bây giờ không giống anh, có phần thật thà mà lại hơi gian xảo