Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính

Chương 6 - Chương 6

trước
tiếp

Những đứa nhỏ xuất thân như chúng nó, có thể diễn tấu đàn dương cầm cũng không phải là chuyện khiến cho người ta giật mình, ở trong tiệc sinh nhật từ nhỏ đến lớn, các bà mẹ luôn yêu cầu đứa nhỏ đàn mấy khúc để chứng minh đứa nhỏ nhà mình trí tuệ và cao nhã. Cô lẳng lặng đứng ở phía sau Tưởng Trọng Lâm, nhìn bóng dáng anh đánh đàn, cảm thấy đây đã không xem như diễn tấu đơn thuần, bên trong tiếng đàn khó có được ôn nhu.

Xong một khúc, bọn nhỏ cố gắng vỗ tay, tuy bọn nó không nhất định hiểu được đàn là cái gì, nhưng âm nhạc luôn làm cho người ta vui vẻ, Cố Nhược Ngu cong khóe môi lên, đi đến cạnh đàn dương cầm: “Đàn Hoan Lạc Tụng làm gì, bọn nó có hiểu đâu? Vẫn để cho tôi đi.”

Tưởng Trọng Lâm không nghĩ tới cô sẽ đưa ra yêu cầu này, sửng sốt một chút, sau đó đứng dậy nhường vị trí lại.

“Twiwinkle, little star,

How i wonder what you are!

Up above the world so high,

Like a diamond in the sky.

Twiwinkle, little star,

How i wonder what you are…”

Bài hát Little Star phi thường đơn giản, cũng rất dễ dàng đọc thuộc lòng, chỉ chốc lát sau, vài đứa nhỏ hơi lớn đã có thể hát theo rồi. Tưởng Trọng Lâm đứng ở một bên, nhìn nàng ngón tay tinh tế trắng noãn nhảy ở trong phím đàn đen trắng, hơi nghiêng đầu, dạy từng câu cho những đứa nhỏ hát, chính mình cũng nghiễm nhiên là đứa nhỏ.

Cô thật sự là càng ngày càng khác xa so với bộ dáng trước kia.

Thời gian thăm viếng đã kết thúc, sau khi nói lời từ biệt với mẹ Chu bọn họ lái xe rời khỏi cô nhi viện Thánh Tâm. Ở trên đường trở về, Cố Nhược Ngu như không chút để ý hỏi:

“Không nghĩ đến anh còn có thể đến nơi thế này.”

“Vì sao không nghĩ tới?” Ánh mắt của Tưởng Trọng Lâm vẫn là nhìn về phía trước.

“Bởi vì anh nhìn qua không giống như người có tình thương như vậy.” Cố Nhược Ngu nói thẳng ra.

Lúc này Tưởng Trọng Lâm mới chuyển ánh mắt sang nhìn cô, thoáng liếc mắt một cái, thấy cô có vẻ mặt “Tôi ăn ngay nói thật”.

“Tôi đây nhìn qua giống dạng người gì.”

“A…… Lạnh lùng, không thích nói chuyện, mặt tú lơ khơ.” Cuối cùng cô lại thêm một câu: “Anh có biết cái gì là mặt tú lơ khơ không? Chính là mặt than không biểu cảm.”

Tưởng Trọng Lâm bất đắc dĩ: “Tôi quả thật không phải người thích nói chuyện, cảm xúc hóa, nhưng có lẽ nói lạnh lùng cũng không sai, đã quen rồi.”

Trong lòng Cố Nhược Ngu muốn nói cô mới không tiếp nhận lạnh lùng là vì thói quen gì đó, nếu như thế vậy thì để cho cô đến giúp anh thay đổi một chút.

… …

Sáng sớm hôm sau, Tưởng Trọng Lâm đang muốn ra cửa đã bị vẻ mặt đầy tươi cười của Cố Nhược Ngu cản ở gara.

“Tưởng tiên sinh, anh có thể đưa tôi đi làm không?”

Nơi Tưởng Trọng Lâm và Cố Nhược Ngu làm việc cũng không tính là quá xa, ước chừng khoảng hai quảng trường, từ nhà đến văn phòng cũng chỉ mất hai mươi phút đường xe.

Dọc theo đường đi, tay chân của Cố Nhược Ngu đều không ngừng trang điểm, một chút phấn lót, một chút son môi, cảm giác mình không cần lái xe mà có chuyên trách lái xe chính là thật tốt.

Tưởng Trọng Lâm nhìn thấy dáng vẻ cô luống cuống tay chân, khiến cho người thích tự lập kế hoạch hoàn toàn không thể chấp nhận được.

“Vì sao em không thể ở nhà làm những thứ này?”

“Như vậy tôi có thể tiết kiệm thời gian để ngủ.” Cô dõng dạc nói.

“… …” Lúc này Tưởng Trọng Lâm mới cảm thấy giảng đạo lý với phụ nữ quả nhiên là không thể.

Đến cao ốc chỗ sở sự vụ của Cố Nhược Ngu, cô từ từ sửa sang lại mình, quay đầu nhìn Tưởng Trọng Lâm,

“Làm gì?” Tưởng Trọng Lâm thấy cô không có ý muốn xuống xe, mở miệng hỏi.

“Anh cũng không cho một cái hôn chào buổi sáng sao?”

“… …”

Ở dưới ánh mắt ám chỉ mãnh liệt của cô, lúc này Tưởng Trọng Lâm mới tháo dây an toàn xuống, nghiêng người khẽ hôn lên môi cô.

Tuy chỉ là khóe miệng, nhưng Cố Nhược Ngu cũng vừa lòng, phất tay với anh nói gặp lại sau rồi xuống xe lên lầu.

Văn phòng được trợ lý Tiểu Mộc quét tước không nhiễm một hạt bụi, vừa mới ngồi xuống, Tiểu Mộc bưng cà phê mới pha tiến vào.

“Chị A Ngu, cà phê của chị.”

“Chào buổi sáng, Tiểu Mộc.” Cô vui vẻ nhận cà phê, mình thích nhất là cà phê sữa, đây bắt đầu là một ngày làm việc tốt.

“Chị A Ngu, vừa rồi em nhìn thấy chồng của chị đưa chị đến dưới lầu nha.” Tiểu Mộc đưa cà phê xong, cúi xuống bên tai Cố Nhược Ngu khẽ nói.

“Xe thật đẹp, chỉ là đáng tiếc không thấy người, nhưng bây giờ nam nhân có thể đưa vợ đi làm cũng không nhiều lắm, chị A Ngu thật đúng là hạnh phúc.”

Cố Nhược Ngu cười tủm tỉm uống cà phê không nói lời nào, như là cam chịu Tiểu Mộc ca ngợi, nhịn không được ở bên trong lòng cảm thán một câu:

“Chồng gì đó, quả nhiên là cần phải dạy dỗ!”

Thời điểm giữa trưa, không biết Vu Khải Văn lại đi nơi nào lắc lư rốt cuộc xuất hiện ở Sở Sự Vụ, khó có được là, hôm nay anh ta không mặc như là đang nghỉ phép, mà là thay một bộ âu phục màu xám nghiêm chỉnh.

Điều này khiến cho Cố Nhược Ngu cảm thấy ngoài ý muốn: “Này, hôm nay anh làm sao vậy, đột nhiên mặc thành như vậy, đi kết hôn à?”

“Cô cũng chưa ly hôn, tôi kết hôn với ai?” Vừa dứt lời, đã nhận được một cái xem thường.

“Đây là đưa cho cô.” Nói xong, hắn đưa một tấm thẻ ra: “Đây là người từng ủy thác kiện cáo hành lang có vẽ tranh lần trước kia mời chúng ta đi tham gia một tiệc tối bán đấu giá từ thiện.”

Cố Nhược Ngu tiếp nhận vừa thấy, không hờn giận nhìn hắn: “Nếu anh biết phải đi tiệc tối sao không nói sớm cho tôi biết? Anh thay quần áo tôi cũng chưa đổi mà!”

“Xin nhờ, tiểu thư, không phải ngày nào cô cũng mặc như có thể lập tức đi trên thảm đỏ sao, không cần thay đâu.” Vu Khải Văn híp mắt đào hoa, trêu đùa.

“Ai nói, anh xem hôm nay tôi trang điểm mắt một chút cũng không nghiêm chỉnh, còn có túi xách cũng không thích hợp để đi tiệc tối, còn có, hôm nay tôi mặc là quần, sao tôi có thể mặc quần đi trường hợp này chứ, còn có…”

“Được rồi, tan tầm sớm một chút tôi chở cô đến Amy tạo hình được chưa.” Vu Khải Văn đúng lúc chặn ngang lời nói của Cố Nhược Ngu, một vẻ mặt chịu không nổi cô.

Cố Nhược Ngu đạt được mục đích, vỗ bờ vai của hắn, an ủi nói: “Bồi một mỹ nữ chính là vinh quang khó có được, anh không cần khách khí.” Nói xong xoay người trở về văn phòng, để lại Vu Khải Văn ở ngoài cửa phát điên.

Vốn chỉ là một tiệc tối bán đấu giá từ thiện bình thường, không nghĩ đến ngoài ý muốn đụng phải người quen.

Vốn nhìn thấy Tưởng Thúc Dương, phản ứng đầu tiên của Cố Nhược Ngu chính là làm bộ như không thấy, sau đó quay lưng lại, nhưng vừa định xoay đi đã bị Vu Khải Văn bên cạnh kéo lại: “Chạy cái gì mà chạy? Như là con chuột nhìn thấy con mèo.”

Cố Nhược Ngu vừa nghe thấy lời này thì tức giận, căm tức hắn: “Con chuột cái gì, anh mới là con chuột, tôi chỉ là không muốn để ý đến anh ta.”

“Cô cũng không có làm sai cái gì, như vậy ngược lại sẽ khiến người khác cảm thấy kỳ quái.” Sau đó kéo cô ra nghênh đón.

“Thúc Dương, anh cũng ở đây à.”

Dù sao cũng là người trong vòng luẩn quẩn, Vu Khải Văn và Thúc Dương coi như biết nhau, trước kia ở trường học cũng ít nhiều qua lại với nhau. Nhìn thấy Vu Khải Văn chủ động chào hỏi, Tưởng Thúc Dương cũng cười ý bảo.

“Các anh cũng đến đây.” Hắn nhìn thấy dáng vẻ lạnh lẽo của Cố Nhược Ngu, nghĩ đến cô vẫn đang tức giận vì chuyện hôn ước lúc trước.

“Nhược Ngu, chuyện trước kia là tôi không đúng, thật ra cô cũng có thể đưa ra giải trừ hôn ước không cần thiết phải gả cho anh trai của tôi.”

Cố Nhược Ngu vừa nghe thấy lời này thì cảm thấy một sự tức giận chạy lên đầu, bệnh thần kinh này đang nói cái gì vậy.

“Tưởng Thúc Dương phiền toái anh làm cho rõ ràng, anh không có lỗi gì với tôi, gả cho anh trai anh cũng không liên quan đến anh. Anh với cô bé lọ lem của anh sẽ thành người nhà đó là chuyện của anh, đừng kéo tôi ra.”

“Nhược Ngu, tôi biết như vậy khiến cho cô rất xấu hổ rất tức giận, nhưng tôi và Nghệ Viện là nghiêm túc, cô cũng cần phải luôn nhằm vào cô ấy.”

Cố Nhược Ngu cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, ly sâm banh trên tay sẽ nhanh bị cô bóp nát.

“Tôi lặp lại lần nữa, tôi, không, tức, giận.” Cô dường như là bắn từng chữ ra ngoài.

Vu Khải Văn thấy tình hình không đúng, chạy nhanh ra điều hòa: “Chuyện gì kia đều đã trôi qua, chúng ta cũng không cần nhắc lại, bây giờ A Ngu rất tốt, chúng ta có rảnh thì gặp nhau.” Nói xong, nắm cả Cố Nhược Ngu tránh ra.

Đi được vài bước, Cố Nhược Ngu mới giãy dụa, tức giận vung tay.

“Theo như anh nói tôi không muốn thấy anh ta, anh không nên chào hỏi, anh xem đến đi, nhìn thấy bộ dáng kia, không biết còn tưởng rằng tôi lại tình cũ chưa xong với anh ta đấy.”

Vu Khải Văn bất đắc dĩ buông tay: “Tôi đâu nào biết cô vừa thấy mặt cơn tức đã nặng như vậy.” Hắn tiến đến bên tai Cố Nhược Ngu: “Không phải cô thật sự là vì tức anh ta mới gả cho Tưởng Trọng Lâm chứ? Oa……”

Cố Nhược Ngu không lưu tình chút nào đạp một cái lên trên giày da của anh ta.

Lúc hai người đùa giỡn, Cố Nhược Ngu bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một bóng dáng quen thuộc, nhìn kỹ, là anh rể của cô, Triển Minh Dịch, Cố Nhược Ngu ở Cố gia đứng hàng thứ ba, trên có một anh trai và chị gái, phía dưới còn có hai em trai, em gái. Giữa mấy anh chị em, quan hệ với chị hai Cố Nhược Sầm là tốt nhất, Cố Nhược Sầm là cô gái ôn nhu hiền lành, cũng chưa bao giờ tranh đoạt cái gì với các em trong nhà, với Cố Nhược Ngu cho tới nay đều rất vĩ đại cũng không đố kỵ, ngược lại chăm sóc rất nhiều.

Lúc Cố Nhược Ngu học đại học năm hai, Nhược Sầm bị cha mẹ an bài gả cho một người đàn ông kinh doanh khách sạn, chính là anh rể bây giờ, Triển Minh Dịch.

Vu Khải Văn nhìn thấy Cố Nhược Ngu bộ dáng có chút đăm chiêu với hai người phía trước, theo phương hướng nhìn qua, kinh ngạc: “Vị kia là anh rể hai của cô à?”

“Đúng vậy.” Cố Nhược Ngu một bên trả lời, một bên nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần bên cạnh anh ta kia, đi theo anh ta xã giao bốn phía: “Anh biết cô gái bên cạnh anh ta không?”

“A, hình như là thư ký của hắn.”

“Vu Khải Văn, tôi phát hiện hình như là cô gái anh cũng đều biết.” Cố Nhược Ngu khinh bỉ nhìn hắn.

“Này! Là cô hỏi tôi trước.”

“Cảm thấy không chỉ là thư ký đơn giản như vậy.” Cố Nhược Ngu lẩm bẩm nói: “Sẽ không phải là lưng chị của tôi ở bên ngoài xằng bậy chứ?”

“Cô không cần mẫn cảm như vậy được không, chị cô không có khả năng lúc nào cũng đi ra ngoài xã giao với anh ta, bên người luôn có một hai cái quan hệ xã hội cũng bình thường.”

“Hừ.” Cố Nhược Ngu vừa nghe thấy lời này, mũi nhọn lập tức nhắm ngay vào hắn: “Quả nhiên đàn ông đều giống nhau, nghĩ đến chó hình người, có chút tiền là có thể có phụ nữ theo.”

Ai biết Vu Khải Văn hoàn toàn không bị đả kích, nâng mặt nói: “Ai nha, A Ngu là đang nói dáng vẻ của tôi đẹp sao, gia thế tốt, phong lưu phóng khoáng chọc người yêu sao?”

“… …” Từ nơi nào anh nghe ra loại ý tứ này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.