Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính

Chương 28 - Chương 28

trước
tiếp

Áo tắm rộng thùng thình, khẽ đẩy đai lưng ra là có thể cởi xuống, bên trong gần như trần trụi, chỉ có một quần lót viền tơ màu xanh nhạt đáng yêu, ánh mắt của Tưởng Trọng Lâm nhìn càng thêm sâu, không chút do dự che miệng của Cố Nhược Ngu, bàn tay to di chuyển ở trên thân thể trắng noãn mềm mại của cô.

Thái độ phối hợp của Cố Nhược Ngu rất khác thường, khiến cho Tưởng Trọng Lâm vốn khó có thể kìm nén nay càng thêm không kiềm chế nổi, rất nhanh bỏ quần áo của mình ra, đang muốn động, lúc tiến vào, cô bé dưới thân bắt đầu không thuận theo kêu lên:

“Em muốn ở phía trên, em chỉ muốn ở phía trên thôi……”

Tưởng Trọng Lâm kéo cánh tay của cô, một tay giữ vai của cô, cường thế tiến vào, nghiến răng nghiến lợi nói ở bên tai cô:

“Vừa mới bảo anh cái gì? A Ngu ngoan, kêu lại một lần nữa.”

Vừa mới nãy? Cố Nhược Ngu đã bị biến thành có chút mơ hồ bắt đầu nhớ lại mới vừa rồi cô đang nói cái gì, lập tức hiểu được ý tứ của Tưởng Trọng Lâm, hơi thở bất ổn nỉ non ra vài tiếng kia: “Ô, Ni, San.”

Tưởng Trọng Lâm không hài lòng, hung hăng vừa động: “Đổi lại.”

“Anh, trai?… …”

Từ anh trai này ước chừng trời sinh có thể kích thích tia dục vọng bí ẩn nhất trong lòng đàn ông, lập tức ra vào mãnh liệt chinh phục và giữ lấy. Khi Tưởng Trọng Lâm nghe thấy cô nói hai chữ anh trai hơi khóc và cầu xin tha thứ, lại không khống chế được tình cảm mãnh liệt trong lòng, vây cô ở dưới thân hung hăng giữ lấy, mặc cho cô khóc cũng được, cầu cũng thế, tuyệt đối không buông tay.

Đến cuối cùng, Tưởng Trọng Lâm cũng thỏa mãn nguyện vọng ở phía trên mà Cố Nhược Ngu muốn, cô cưỡi ở trên đùi anh, tư thế lớn mật, eo nhỏ bị bàn tay to của người đàn ông nắm giữ, sau đó trên thân cung ưỡn lên, ngửa khuôn mặt đỏ rực lên, mái tóc đong đưa từ trên xuống dưới, tung bay ra cuộn sóng mê người. Cơ thể xinh đẹp mềm mại đứng thẳng, cũng theo tiết tấu rung động, nụ hoa màu hồng đỏ kiều diễm dụ hoặc, khiến người đàn ông nhịn không được cúi đầu nắm giữ, đưa vào miệng hôn thật mạnh.

“A…” Cố Nhược Ngu nhịn không được kêu lên: “Anh, anh nhẹ một chút.”

“Em nói cái gì?” Giọng nói của anh căng thẳng, thấp giọng hỏi.

Đây, người này…… Rõ ràng đã biết mà.

Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Cố Nhược Ngu đành phải nằm ở vai anh nhỏ giọng cầu xin nói: “Anh trai, xin anh nhẹ một chút.”

Chiếm được đáp án muốn, lúc này Tưởng Trọng Lâm mới vừa lòng cong khóe môi lên, nhưng anh cũng không hoãn động tác như Cố Nhược Ngu mong muốn, mà là bàn tay to di chuyển xuống, nâng mông đẹp của cô, chỉ dẫn, tăng thêm cường độ tiếp xúc.

“Lừa, kẻ lừa đảo…” Cố Nhược Ngu rõ ràng cảm thấy tiết tấu không đúng, nghẹn ngào nói.

Anh mỉm cười hôn cô, thẳng lưng hướng lên trên, liên tiếp vừa nhanh vừa mạnh tiến vào, đưa hai người lên đỉnh……

Lúc Cố Nhược Ngu tỉnh lại bị Tưởng Trọng Lâm ôm chặt ở trong lòng, trong ngực anh ôn nhu dày rộng kề sát lưng của cô, cô nhớ lại ngày hôm qua say rượu sau đó không khống chế được hành vi, quả thật muốn lấy cái hố chôn mình vào.

Còn có thể mất mặt hơn một chút không?

Hơn nữa, làm nữ vương thì phải làm đếc cuối cùng chứ, nào có đến giữa đường thì bị phản công! Thật đúng là làm người thất bại mà!

Cảm giác được người trong lòng bắt đầu không an phận giãy dụa, Tưởng Trọng Lâm từ từ tỉnh lại, xoa tóc của cô, nhỏ giọng nói: “Ngoan, ngủ thêm một lát đi.”

Đây vẫn là Tưởng Trọng Lâm mặt băng sơn tú lơ khơ kia sao? Cố Nhược Ngu bắt đầu hoài nghi, vừa nãy chính là làm nũng sao?

Lần này ngủ một mạch đếb gần giữa trưa mới rời giường, Tưởng Trọng Lâm tựa tiếu phi tiếu vừa mặc áo sơmi vừa nói: “Xem về sau em còn dám uống rượu hay không.”

… …

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua thật nhanh, du lịch Nhật Bản cũng gần kết thục, sau khi mua một đống đặc sản, Cố Nhược Ngu cũng cảm thấy mỹ mãn ngồi trên máy bay trở về.

Sau khi đi làm, Cố Nhược Ngu mang quà đi Nhật Bản đến sở sự vụ, đều là một số đồ chơi nhỏ mà mấy người trẻ tuổi sẽ thích, mọi người đều rất cao hứng tụ tập vào một chỗ nói giỡn, lật xem quà mà mình nhận được.

Cố Nhược Ngu mở của văn phòng của Vu Khải Văn, đặt lên một hộp quà đóng gói tinh mỹ.

Vu Khải Văn nâng mắt vừa thấy: “Không cần.”

Cố Nhược Ngu lườm hắn: “Anh còn chưa xem, anh thật không muốn.”

“Hừ, ra ngoài đi chơi với người đàn ông khác rồi mang về này nọ cho tôi, tôi mới không hiếm lạ.” Miệng nói như vậy, nhưng vẫn đưa tay lấy hộp.

“Thích hay không kệ anh, tôi đi ra ngoài.” Cố Nhược Ngu hừ nhẹ một tiếng, bước ra khỏi văn phòng.

Vu Khải Văn nhìn chằm chằm hộp nửa ngày, mới từ từ mở ra, là một người mặc kimônô nhỏ làm bằng gỗ, phía dưới treo một mộc bài, trên mặt viết tiếng nhật, Vu Khải Văn ước chừng có thể hiểu được ý tứ phía trên kia: “Cầu xin tình yêu.”

Miệng của hắn giác lộ ra một tia cười khổ.

Giữa giờ nghỉ trưa, Cố Nhược Ngu nhận được một tin nhắn:

“A Ngu, tớ ở bệnh viện số 1 thành phố, cậu có thể lại đây một chuyến không?” Điện thoại là dãy số không rõ, nhưng ghi tên là Lâm Gia Ý.

Cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó không tốt, Cố Nhược Ngu chạy nhanh cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe rồi đi ra bên ngoài, một đường đạp ga chạy đến bệnh viện số một thành phố, ở cuối hành lang tầng ba, thấy được Lâm Gia Ý đã lâu không thấy.

Cô nhìn không tốt, phải nói là rất không tốt, sắc mặt tái nhợt, dáng người mảnh khảnh, người mặc áo len không che dấu được bụng hơi nhô ra. Cố Nhược Ngu nhìn thấy sau đó hít một ngụm khí lạnh, không dám tin nói: “Gia Ý, cậu mang thai sao?”

Lâm Gia Ý vuốt bụng một cái, cảm thán nói: “Đúng vậy, đã được bốn tháng rồi.”

“Chu khiêm?”

“Ừ.”

“Người kia đâu?”

“Anh ấy không cần tớ, A Ngu, cuối cùng anh ấy vẫn muốn buông tha cho chúng tớ.” Lâm Gia Ý bỗng nhiên trào nước mắt ra, kéo ống tay áo của Cố Nhược Ngu lại.

Nhìn Lâm Gia Ý luôn tự tin kiêu ngạo như nữ vương, lại vì một người đàn ông mà hèn mọn như bụi đất, trong lòng Cố Nhược Ngu tràn đầy khiếp sợ, phẫn nộ, và có một loại bi thương không nói nên lời.

“Cậu muốn làm sao bây giờ? Gia Ý?”

Lâm Gia Ý hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói: “Nếu ba của nó không cần nó, đương nhiên là xoá sạch thôi.”

“Xoá sạch?” Cố Nhược Ngu kinh hô: “Đã được bốn tháng rồi, cậu thật sự muốn bỏ nó? Như vậy quả thật là tự sát đó cậu có biết không! Về sau có khả năng cậu không thể mang thai.”

“Không còn cách nào, A Ngu, nó không được chúc phúc, không thể ra đời, mẹ của nó cũng không thể cho nó một gia đình đầy đủ, vẫn đừng cho nó kiếp sau phải chịu khổ, tớ đã hẹn buổi chiều giải phẫu.” Mặt mày của Lâm Gia Ý rủ xuống, nói như thoải mái.

“Cậu……” Cố Nhược Ngu lại muốn khuyên, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, xác thực, đứa nhỏ này sinh ra chỉ biết mang đến rất nhiều phiền toái không cần thiết.

“Cậu và anh ta?… …”

“Chúng tớ đã chia tay.” Lâm Gia Ý không hề gợn sóng trả lời.

“Chia tay? Nhưng……”

“Cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn gia đình, mặc kệ là vì gia đình vợ anh ấy hay là nguyên nhân gì khác, tóm lại anh ấy buông tay của tớ ra. Tớ tự hỏi mình không phải là phụ nữ thích quấn quýt, như vậy một đoạn tình yêu không được chúc phúc, có lẽ vẫn nên dừng ở đây thôi, tớ vì thế mà cũng chịu khổ quá nhiều, buông ra cũng tốt.”

Cố Nhược Ngu nói không ra lời, lúc trước cô hy vọng Lâm Gia Ý có thể tỉnh ngộ, lại không biết nó lại thê thảm như thế.

“Lâm Gia Ý, ai là Lâm Gia Ý, tiến vào! Đến cô rồi!” Hộ sĩ từ bên trong phòng nhô đầu ra gọi ra hành lang.

Lâm Gia Ý đứng lên, Cố Nhược Ngu theo bản năng bắt lấy tay cô ấy: “Gia Ý……”

Cô vỗ tay của Cố Nhược Ngu, mỉm cười một chút, rồi đi vào.

Cố Nhược Ngu không biết qua bao lâu, có lẽ rất dài, có lẽ rất ngắn, cuối cùng giải phẫu cũng xong, chờ cô đi vào, sắc mặt của Lâm Gia Ý càng thêm tái nhợt nằm ở trên giường, nhìn qua vô cùng suy yếu, cho dù là thân thể, hay là tinh thần.

Cố Nhược Ngu chỉ có thể đi qua cầm chặt tay của cô ấy, hy vọng có thể ở phía sau cho cô một ít lực lượng, có thể chống đỡ trôi qua.

“A Ngu, tớ mệt mỏi quá, tớ cũng muốn có người có thể dựa vào, có thể ôm tớ một cái.” Cô mím môi có chút khô cạn, lẩm bẩm nói.

Cố Nhược Ngu cúi đầu, dùng mặt dán vào hai má của cô ấy, khẽ nói: “Sẽ, nhất định sẽ có người yêu cậu, cậu phải tin tưởng, Gia Ý.”

Buổi tối, Tưởng Trọng Lâm phát hiện Cố Nhược Ngu lại ở đầu giường lặng lẽ rơi nước mắt, khiến anh sợ hãi một phen, vội vàng hỏi đã xảy ra chuyện gì, lúc này Cố Nhược Ngu mới nói chuyện buổi chiều ra.

Sau khi Tưởng Trọng Lâm nghe xong chính là thở dài, lấy tay lau đi nước mắt ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

“Tuy nói như vậy có chút quá phận, nhưng chuyện này quả thật là cô ấy gieo gió gặt bão.”

Cố Nhược Ngu biết anh nói là lời nói thật, nhưng xác thật không xuôi tai, tuy Lâm Gia Ý cũng có sai, nhưng dù sao cũng là bạn bè tình cảm sâu đậm, nhìn thấy bộ dáng bây giờ của cô ấy, sao có thể thờ ơ chứ?

“Được rồi, vì chuyện của người khác mà khóc cái gì, đợi lát nữa nhớ uống nước.” Anh xoa tóc của Cố Nhược Ngu: “Như vậy cũng tốt, cô ấy còn có thể làm lại từ đầu một lần nữa, em có thể giúp cô ấy, để cho cô ấy từ từ vui vẻ lên.”

Cố Nhược Ngu hít cái mũi, gật đầu.

Cuối cùng, Lâm Gia Ý ở dưới khuyên bảo của Cố Nhược Ngu đã quyết định xuất ngoại, đi du học ở Pháp, bản thân cô học thiết kế, vừa lúc có thể nhân cơ hội này đi tiến tu một chút. Cố Nhược Ngu cũng hy vọng quốc gia có hơi thở lãng mạn mà giàu có nghệ thuật có thể trị hết đau xót của Lâm Gia Ý. Lúc ở sân bay, Cố Nhược Ngu đeo lên cho cô ấy một vòng tay dây tơ hồng con mèo chiêu tài.

“Đây là cái tớ ở Nhật Bản mua cho cậu, cái này đại biểu khỏe mạnh, bình an, đây là cái mà bây giờ tớ hy vọng cậu có thể được đến gì đó nhất.”

Lâm GIA Ý nở nụ cười một chút, khẽ tiến lên ôm cô.

“Bảo trọng.” Cô ấy nói.

Trong cuộc sống về sau, Cố Nhược Ngu ngẫu nhiên có thể nhận được một phong thư đến từ Pháp, bên trong nói cũng không nhiều, bình thường là một hai bức hình, đều là chụp các góc phong cảnh của nước Pháp, có hoa Lavender nở rộ, có cửa hàng bánh ngọt của vợ chồng già, có hoa dại bên đường và chỗ rẽ tiệm cà phê.

Cố Nhược Ngu biết, đây là Lâm Gia Ý đang nói cho cô biết, cô ấy đang từ từ phát hiện thế giới này rất tốt đẹp, dần mở mắt của mình ra, không bị trái tim gò bó, buộc chặt, mở lớn hai mắt đi tiếp nhận thế giới này, thế giới này sẽ dùng phong cảnh tốt đẹp hơn đến đón cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.