Nữ Phụ Xoay Người Tiến Công Chiếm Đóng

Chương 57 - Chương 53.1

trước
tiếp

Nhưng ba ngày sau.

Trong phòng làm việc Hàn Mai Mai đứng ngồi không yên, cũng không biết Lạc Thần Dật xử lý như thế nào, hôm nay cũng không có tin tức gì mới. Anh giống như bị bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

Hàn Mai Mai suy nghĩ một chút, vẫn nhịn không được lấy điện thoại ra gọi cho Lạc Thần Dật.

Điện thoại còn chưa kịp bấm, cửa đã bị đẩy ra. Lạc Thần Dật nghênh ngang đi vào.

“Không phải em muốn gọi điện thoại cho tôi đó chứ.” Lạc Thần Dật cười nói.

Hàn Mai Mai yên lặng đặt điện thoại xuống, bình tĩnh nói, “Không có, anh suy nghĩ nhiều rồi.”

“Em đúng là người máu lạnh, chẳng lẽ em muốn nhìn thấy người đàn ông của em bị mấy lão già đó vây đánh hay sao?” Lạc Thần Dật mang theo bảy phần bất mãn, ba phần ủy khuất nói.

Thấy Lạc Thần Dật như vậy, Hàn Mai Mai liền biết không có gì đáng lo, tò mò hỏi, “Anh biết ai làm đúng không?”

Lạc Thần Dật không trả lời, trái lại vẻ mặt nhàn nhã ngồi ở bên kia, nửa điểm sốt ruột cũng không có.

Lúc này, trợ lý Triệu chạy vào, “Hàn tổng, cảnh sát gọi điện thoại tới nới đã bắt được kẻ gây ra chuyện này rồi. Là công nhân tên Triệu Kiến Bân của tập đoàn Hàn thị chúng ta, bởi vì sau khi bị đuổi việc, vợ anh ta cũng ly hôn với anh ta, anh ta lại đánh bạc nợ nần chồng chất, bị bọn cho vay nặng lãi đuổi bắt, anh ta sinh hận với Hàn thị nên mới xảy ra sự cố lần này.”

“Được, tôi biết rồi.” Lúc Hàn Mai Mai nói lời này, đưa mắt nhìn Lạc Thần Dật, anh vẫn ngồi ở đó bắt chéo chân nhìn chăm chú vào màm hình điện thoại, giống như hoàn toàn không nghe thấy bọn họ nói chuyện vậy.

Trợ lý Triệu lui ra ngoài, Hàn Mai Mai quay đầu, hỏi, “Anh nói đi. Rốt cuộc là ai làm?”

“Không phải em đã biết rồi hay sao?” Lạc Thần Dật có chút kỳ quái hỏi.

“Tuy Triệu Kiến Bân nhìn qua rất có động cơ gây ra chuyện lần này, nhưng chuyện này không có khả năng do một người làm. Buổi tối ở công trường đều có người trông coi, có thể làm ‘thần không biết quỷ không hay’ như vậy, khẳng định cần rất nhiều kĩ thuật, mà với quy mô lớn như vậy, một người có thể làm sập được hay sao. Tôi đoán không sai thì hiện tại người này chỉ là con cừu non chịu tội thay mà thôi.” Hàn Mai Mai bình tĩnh phân tích.

“Mai Mai nhà chúng ta quả nhiên thông minh.” Lạc Thần Dật đứng lên đi đến bên người Hàn Mai Mai, “Đúng vậy, người này chỉ là một con cừ non chịu tội thay, sau lưng hắn là Đàm Gia Hi.”

Lạc Thần Dật tựa vào ghế tựa của Hàn Mai Mai, để tay trên vai cô, sau đó từ từ đi xuống. (^.^)

“Cái gì?” Hàn Mai Mai không có lưu ý đến câu nói “Mai Mai nhà chúng ta” kia, cũng không có chú ý tới Lạc Thần Dật mờ ám, hiện tại cô đã biết là do Trình Khả Hinh. Đàm Gia Hi không oán không cừu không có khả năng tới gây rối với bọn họ, nhưng anh ta vì Trình Khả Hinh, lại rất dễ hiểu.

“Đàm Gia Hi thấy sự tình bại lộ, nên nhanh chóng tìm một người tới chịu tiếng xấu thay cho mình. Triệu Kiến Bân kiamột mực chắc chắn chuyện này là do một mình hắn làm. Chúng ta cũng không có biện pháp nào.” Lạc Thần Dật đáng tiếc nói, trong lòng lại tính toán đối phó Đàm Gia Hi như thế nào.

Hàn Mai Mai biết không chỉ vì nguyên nhân này, Đàm Gia Hi nói đến cùng vẫn là một Quý công tử, có ba anh ta ở sau lưng làm chỗ dựa. Nhưng hiện tại cô lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất cũng biết ai đang hãm hại bọn họ.

“Được rồi, em cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa. Tôi sẽ xử lý.” Lạc Thần Dật ăn đậu hủ xong, tay từ từ dời đi.

Hàn Mai Mai vừa quay đầu lại, bốn mắt giao nhau, cô không biết thì ra hai người đã ngồi gần nhau như vậy.

Lạc Thần Dật chăm chú nhìn cô ba giây, ngay lúc Hàn Mai Mai cho rằng anh sẽ hôn cô, thì Lạc Thần Dật đột nhiên nói, “Chúng ta đi ăn cơm đi. Hôm nay mấy lão già kia sẽ nhận được tin tức. Bọn họ sẽ không làm khó em nữa đâu.”

Hàn Mai Mai không thể nói rõ đây là cảm xúc gì, giống như có phần mất mác, cô tận lực để cho bản thân xem nhẹ cảm giác này. Nhưng, nói thật, bận rộn tới trưa, đúng là có chút đói bụng.

Đứng lên chuẩn bị đi ăn cơm với Lạc Thần Dật.

“Không phải vừa rồi em nghĩ tôi sẽ hôn em đó chứ?” Lạc Thần Dật ôm cánh tay mang theo ý cười trêu chọc nói.

Hàn Mai Mai mạnh miệng, “Tôi mới không có!” Cô biểu hiện rõ ràng như thế hay sao?

“Tốt lắm.” Lạc Thần Dật nhếch miệng, ý tứ hàm xúc không rõ, “Nhưng hiện tại tôi lại muốn hôn em.”

Nói xong không đợi Hàn Mai Mai phản ứng, Lạc Thần Dật một tay đỡ eo của cô, một tay giữ chặt gáy cô, cúi người hôn môi cô, càng lúc càng sâu…

Lời lới bị chặn lại, Hàn Mai Mai nhịn không được cảm thán, kỹ thuật hôn môi của người đàn ông này đúng là rất tốt.

Lạc Thần Dật dẫn Hàn Mai Mai tới nhà hàng mới khai trương ở trung tâm thành phố.

Nhà hàng này Hàn Mai Mai còn chưa có thời gian tới, nghe Ôn Hân Nghiên nói bên này trang hoàng cực kỳ tinh tế, đồ ăn cũng đặc sắc, hiện tại rất được hoan nghênh, khai trương mới một tháng, nhưng tới ăn cơm đều phải hẹn trước hai tuần, mặc kệ là ai. (nhà hàng này của Dật ca hả?)

Hàn Mai Mai nhìn qua quả thật giống như lời Ôn Hân Nghiên nói, rất chú trọng trang hoàng, vừa thấy liền biết tốn rất nhiều tâm huyết, người phục vụ cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, trách không được hiện tại danh tiếng của nhà hàng này lại tốt như vậy.

Hai người bọn họ đến không bao lâu, liền có quản lí ra nghênh đón bọn họ, cũng nhân tiện báo cáo tình hình công việc.

Người kia vừa đi, Hàn Mai Mai hỏi, “Nhà hàng này do anh mở đúng không?”

Lạc Thần Dật lắc đầu, sau đó lại nói thêm, “Cũng không phải, tôi chỉ là một cổ đông nhỏ thôi. Nhà hàng này là bạn tôi mở, tôi chỉ đầu tư chút tiền mà thôi.”

Hàn Mai Mai không nói gì, Lạc Thần Dật lợi hại hơn cô rất nhiều, lĩnh vực gì anh cũng phải thò chân vào.

Đồ ăn rất nhanh được bày lên, một bàn đồ ăn đều là những món Hàn Mai Mai thích ăn, cô là điển hình không thịt không vui, thời điểm chuẩn bị ăn.

“Không nghĩ tới hai người cũng tới đây ăn cơm.”

Hàn Mai Mai ngẩng đầu lại thấy Hứa Tu Kiệt, cô gái bên cạnh ra vẻ, cao quý lãnh diễm, có chút quen mắt, hình như là một minh tinh, gần đây ở trong TV thường xuyên thấy cô ta.

“Không nghĩ tới Hứa thiếu cũng ở đây.” Lạc Thần Dật tự nhiên đứng lên chào hỏi.

Hứa Tu Kiệt vừa rồi không chắc đó là bọn họ, làm sao hai người có thể ở cùng một chỗ chứ, nhưng không nghĩ tới hai người họ lại tự nhiên như vậy. Chẳng lẽ bọn họ… Hứa Tu Kiệt tâm bà tám lại nổi lên.

“Mai Mai, cũng đã lâu chúng ta không gặp rồi. Không mời chúng tôi cùng ăn cơm sao?” Hứa Tu Kiệt cười hỏi.

Bạn gái bên cạnh anh ta trái lại có chút không tình nguyện, nhưng Hứa Tu Kiệt trực tiếp coi như không thấy.

Lạc Thần Dật chống lại ánh mắt của cô, dùng ánh mắt nói: em dám đồng ý!

Hàn Mai Mai quay đầu bình tĩnh nói, “Đương nhiên có thể.”

“Gia Hi, tại sao có thể như vậy không phải anh nói chuyện này sẽ không xảy ra vấn đề hay sao?” Trình Khả Hinh lôi kéo Đàm Gia Hi một bộ điềm đạm đáng yêu hỏi.

Đàm Gia Hi bỏ tay Trình Khả Hinh ra, trong lòng cũng cực kỳ phiền não, vốn Trình Khả Hinh cầu xin anh ta rất lâu, anh ta nhất thời mềm lòng, mới đáp ứng cô ta, trừng phạt Hàn Mai Mai, để cô chịu chút khổ cực. Anh ta vốn nghĩ sẽ không sao, hiện tại Hàn thị cũng không có lớn mạnh như trước, ngay cả có Hàn Mai Mai chống đỡ, thì cũng có ba anh ta ở đây, hiện tại Hàn Mai Mai tự mình còn khó thoát, có điều tra ra được là anh ta cũng không dám làm gì anh ta.

Không nghĩ tới chuyện này lại liên quan đến Lạc Thần Dật. Hiện tại ngay cả ba anh ta cũng gọi điện thoại mắng anh ta một trận, muốn anh ta an phận một chút, còn cảnh cáo anh ta đừng trêu chọc Lạc Thần Dật.

“Gia Hi…” Trình Khả Hinh thật cẩn thận quan sát biểu cảm của Đàm Gia Hi, trong lòng có chút không cam lòng, không nghĩ tới lần này lại để Hàn Mai Mai chạy thoát nhẹ nhàng như vậy, đồng thời cũng có chút nén giận đối với Đàm Gia Hi, có chút chuyện như vậy cũng không làm tốt.”Em đừng làm phiền anh.” Đàm Gia Hi không kiên nhẫn bỏ tay Trình Khả Hinh ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.