Bùi Mạc nói: “Công chúa có thể hay không kể cho ta một chút về chuyện xưa?”
Lý Tâm Ngọc ngẩn ra, ánh mắt đột nhiên trống rỗng. Một lát, nàng vội ho một tiếng tựa như che dấu, mặt hướng về phía nhà bếp cười nhàn nhạt, nói: “Cũng không phải là một câu chuyện hay, ngươi sẽ không thích nghe.”
“Ta muốn nghe!” Bùi Mạc như trước nhìn nàng, trong con ngươi lóe lên ánh sáng kiên định.
“Thật ra cũng không có gì để nói, chẳng qua là một câu chuyện xưa về tướng quân và đế cơ không yêu nhau…”
Lý Tâm Ngọc xoa nắn áo choàng nhung lông thỏ, tầm mắt rơi vào trên ánh lửa, thở ra một ngụm khí nóng chậm rãi nói: “Đế cơ tính cách ngang ngược, cùng tướng quân kia từ nhỏ là oan gia, cũng không biết tại sao hai người lại có chút tình cảm ám muội. Thế nhưng có một ngày, chút tình riêng của bọn họ bị hoàng thượng phát hiện, hoàng thượng ra lệnh xử tử tướng quân. Đế cơ vì bảo toàn mạng sống cho hắn liền đem đoạn cảm tình này chặt đứt, còn gả cho người khác. Tướng quân đối với đế cơ ôm hận, sau này trở thành phản tướng, trợ giúp một vị vương gia cướp ngôi vua, phá tường thành…”
Bùi Mạc đợi thật lâu cũng không nghe được hồi sau của câu chuyện, bèn lên tiếng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Chẳng biết tại sao, Lý Tâm Ngọc bỗng nhiên có chút muốn khóc. Kiếp trước mặc dù khảng khái chịu chết, nàng cũng không rơi một giọt lệ, vậy mà kiếp này khi đối mặt với Bùi Mạc tuổi mười bảy, mới nói ít câu mà nàng đã đỏ vành mắt. Bùi Mạc cái gì cũng không hiểu, hắn trong sạch tựa như làn nước thu. Từ đầu đến cuối, người đeo trên lưng ác mộng cùng nghiệp chướng nặng nề, chỉ có nàng mà thôi. Nàng hít sâu một hơi, rất lâu sau mới thu nước mắt trở về. Nàng quay đầu nhìn Bùi Mạc chăm chú, khóe miệng treo lên một nụ cười, giả vờ thản nhiên nói: “Sau đó à, tướng quân giết chết nàng, thù lớn đã được báo!”
Tướng quân giết chết vị công chúa làm nhiều việc ác, thù lớn đã được báo, đây tựa hồ là đại kết cục vui vẻ. Nhưng khi Lý Tâm Ngọc nói lên chuyện xưa lúc này, trong mắt chẳng những không có một tia sảng khoái, trái lại nổi lên một tầng đau thương nhàn nhạt. Bùi Mạc đã quen với bộ dạng tươi cười của nàng, ngẫu nhiên hôm nay nhìn thấy nàng đau thương, trong lòng lại nổi lên một nỗi đau đớn kì lạ.
Nhắc đến cũng kì lạ, rõ ràng là nghe chuyện xưa của người khác, Bùi Mạc lại có cảm giác như đứng đống lửa như ngồi đống than, dường như từng câu chữ qua loa kia đều là dao nhọn, đâm vào lồng ngực hắn đau xót không ngớt. Hắn vô thức đưa tay lên, che đi vết bớt màu đỏ máu trên ngực trái, chỗ đó rất nóng, hình như có thứ gì đó đang kêu gào được phá vỡ xiềng xích để thoát ra ngoài. Một lát sau, Bùi Mạc như có điều suy nghĩ, nói: “Nếu như là ta ở trong hoàn cảnh đó, ta sẽ không ra quyết định giống như tướng quân kia.”
Nghe hắn nói, Lý Tâm Ngọc lắc đầu cười khẽ, chau mày hỏi: “Nếu có một ngày, ngươi rơi vào hoàn cảnh của vị tướng quân đó, ngươi đảm bảo mình sẽ không ra quyết định như vậy?”
“Vừa rồi nghe lời công chúa kể lại chuyện xưa của tướng quân và đế cơ, mặc kệ giữa họ là oán hận thế nào, một người đàn ông khi đã có tình cảm với một nữ tử, thì một đời này nên có trách nhiệm với nàng, một đời che chở nàng, đối với nàng hoàn hảo. Nếu như ta là tướng quân kia, nghe nữ tử mình yêu thay lòng đổi dạ gả cho người khác, dù phải không từ thủ đoạn cũng sẽ cướp nàng về.”
Lúc hắn nói những lời này, mắt vẫn đang nhìn Lý Tâm Ngọc, đôi con ngươi đen như mực lại lóe lên một tia sáng khó phân biệt.
Lý Tâm Ngọc bị tầm mắt của hắn bao phủ, cảm thấy áp lực nặng nề áp bức. Nàng nói: “Nhưng vị đế cơ kia cùng tướng quân có mối thù nhà.”
Bùi Mạc cất tiếng cười, lại như có điều suy nghĩ đáp: “Như vậy thì cướp nàng về, phạt nàng một đời này ở bên cạnh mình, làm cho nàng không thể liếc mắt nhìn đến nam nhân khác.”
“Nếu người đó là đế cơ, ngươi cũng dám làm vậy?”
“Chỉ cần là ta thích nàng, có gì lại không dám?”
Lý Tâm Ngọc không nói gì, một cỗ cảm giác thất bại xông lên đầu. Không nghĩ đến kiếp này, đối với chuyện tình cảm, Bùi Mạc vẫn là trước sau như một, nhiệt tình lại cố chấp. Lý Tâm Ngọc không dám trêu chọc hắn nữa, bởi vì một khi trêu chọc đến, liền phải lột da lộ xương cũng không thể đem tình cảm này vứt bỏ.
Lửa nhà bếp mau tắt, Bùi Mạc thấp giọng ho một tiếng, tiện tay nhặt một thanh củi gỗ ném vào trong bếp, lại giương mắt nhìn Lý Tâm Ngọc, chậm rãi nói: “Ta có một chuyện không rõ, hi vọng công chúa có thể giải thích.”
Lý Tâm Ngọc thờ ơ đáp: “Nói đi.”
“Công chúa đã biết thân thế thật sự của ta, vì sao còn muốn đối đãi với ta tốt như vậy?”
Lông mi Lý Tâm Ngọc run lên, không đáp lời hắn còn hỏi lại: “Ngươi cảm thấy, bản cung đối với ngươi rất tốt?”
“Công chúa đã cứu tính mạng ta, lại giải vây cho ta lúc bị thái tử làm khó dễ, ban cho ta Thanh Hồng kiếm, lúc ta bị thương lại lo lắng thực lòng, lại đem ban tặng dược liệu…”
“Một câu cuối cùng cũng không cần nói ra, cảm ơn.”
“…” Bùi Mạc nhìn nàng thật sâu, nghiêm túc nói: “Người đối tốt với ta, ta đều ghi tạc trong lòng.”
Lý Tâm Ngọc đột nhiên cảm giác được có chút nóng, liền cởi áo choàng ra, kéo dài thanh âm lười biếng đáp: “Người khác đều nói bản cung tình cảm, đối với ai cũng là tốt như vậy, đối tốt với ngươi cũng không có gì đặc biệt.”
Bùi Mạc đáp: “Nhưng ta cùng người khác không giống nhau. Ở trong mắt mọi người, ta là con trai tội thần mưu hại hoàng hậu.”
Lý Tâm Ngọc hỏi lại: “Vậy mẫu hậu ta là do người Bùi gia giết sao?”
“Tất nhiên không phải. Chuyện cho tới bây giờ vẫn chưa rõ, nhưng có còn ý nghĩa gì nữa đâu?”
Nói xong, Bùi Mạc trào phúng cười, quay đầu nhìn cửa nhà bếp, đáp: “Công chúa còn chưa trả lời vấn đề của ta.”
“Nói thật, ta cũng không biết bản thân nghĩ thế nào, có lẽ là thưởng thức ngươi có tài, có lẽ là thương tiếc ngươi sinh ra mặt mũi coi được, lại có lẽ…” Lại có lẽ, là vì chuộc tội cho chính mình kiếp trước.
Nhưng những lời này, Lý Tâm Ngọc không có cách nào nói ra khỏi miệng. Nàng vừa chuyển sóng mắt, con ngươi trong suốt chớp cũng không chớp mà chỉ nhìn Bùi Mạc, mỉm cười hỏi: “Bùi Mạc, ngươi hận bản cung sao?”
“Sao công chúa lại hỏi như vậy?” Bùi Mạc hiện ra bộ dáng hơi kinh ngạc, kiên định nói: “Mặc dù lúc trước lầm tin lời đồn đại, đối với người có điểm sai sót, nhưng ta cũng sẽ không quên, công chúa với ta có tri ngộ chi ân. Công là công, tư là tư, ta là người biết phân biệt.”
Thấy hắn thật tình như thế, Lý Tâm Ngọc cười khúc khích, cười đến viền mắt chua xót. Nàng nói: “Vậy thì được, ngươi phải nhớ kỹ lời nói hôm nay, một đời cũng không thể phản bội bản cung.”
Bùi Mạc khóe miệng giật giật, lại không có vội vã đáp lại. Lý Tâm Ngọc nghi hoặc: “Thế nào, đến cả lời hứa hẹn cũng không muốn cho ta?”
Bùi Mạc nhìn nàng, trên mặt là nhu hòa khó có được, cười nói: “Lời hứa này không nhẹ, ta sẽ không phụ người.”
“Ngươi là một tên hồ ly, thật đúng là một điểm thiệt cũng không ăn.”
Lý Tâm Ngọc giương mắt nhìn nhìn bóng đêm, đã là lúc trăng treo giữa trời. Nàng nhớ kiếp trước Bùi Mạc ăn lượng cơm rất lớn, lúc này bóng đêm thâm trầm, nô lệ lại luôn luôn không có phần ăn ngon miệng, hắn nhất định rất đói bụng. Nghĩ đến chỗ này, nàng cười híp mắt nói: “Ngươi biết làm đồ ăn sao?”
Bùi Mạc cho rằng nàng đói bụng, có chút do dự: “Chi bằng gọi đầu bếp đến đây đi, ta chỉ biết làm vài món cơ bản, sợ công chúa ăn không quen.”
“Thôi khỏi.” Lý Tâm Ngọc gọi lại hắn, lại ở trong phòng ăn nhìn chung quanh một vòng, chỉ vào thân trúc chứa mì sợi, đáp: “Sơn hào hải vị đã sớm ăn quen, ngươi làm chút mì cho ta ăn là được.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Lý Tâm Ngọc có chút không thoải mái, cảm giác câu nói vừa rồi có gì đó là lạ. Cũng may Bùi Mạc còn là một thiếu niên ngây thơ, vẫn chưa suy nghĩ nhiều, gật đầu đáp: “Được.”
Kiếp trước, Bùi Mạc cũng đã từng vào bếp tạo niềm vui cho nàng. Hắn là người thông minh đến cực điểm, đã gặp qua là không quên được, hạ bút thành văn, dần dà, trù nghệ lại có xu thế đuổi kịp và vượt qua đầu bếp Thanh Hoan điện. Nhưng nếu nói món Lý Tâm Ngọc yêu nhất, chính là món mì nước hắn tự tay làm, đơn giản bình thường, lại thật ấm áp.
Bùi Mạc tiện tay cầm tạp dề vải bố màu lam bên cạnh thớt lên, run run rẩy rẩy thắt ở bên hông. Hắn chuyển nồi đất chứa canh gà qua một bên, đổ dầu vào chảo nóng, một tay đập hai quả trứng. Lòng trắng lòng đỏ vừa chảy ra, giống như tiếng kèn pháo cùng kêu lên xèo xèo, phòng bếp vắng vẻ một chút liền náo nhiệt.
Lý Tâm Ngọc từ nhỏ được cưng sủng, mười ngón tay không dính nươc. Kiếp trước nàng không biết dưới mặt đất hoa màu sinh trưởng như thế nào, không biết trứng gà nấu chín phải lột vỏ mới có thể trở nên trắng nõn hương trượt, thậm chí ngay cả ăn cá đều phải có Bùi Mạc hoặc người hầu chọn thứ đưa đến bên miệng, nàng mới có thể lười biếng mở miệng ăn. Đây là lần đầu tiên nàng quan sát Bùi Mạc nấu ăn ở khoảng cách gần, trong lòng cảm thấy mới lạ, nhịn không được ghé sát vào đi nhìn trứng ốp la thơm ngào ngạt trong chảo.
“Công chúa đừng đi qua, cẩn thận dầu sôi bắn đến trên người.”
Thân thể Bùi Mạc che chở Lý Tâm Ngọc ở phía sau mình, sau đó lại đun sôi nước ở một cái nồi khác để trụng mì. Lý Tâm Ngọc ở phía sau hắn thò đầu ra nhìn, sai khiến: “Ngươi bỏ nhiều mì một chút.”
“Ở đây đã đủ một bát, bỏ thêm nữa lại nhiều sợ công chúa ăn không xong.”
“Bản cung đường đường đế cơ, luôn luôn tiêu tiền như nước, còn sợ lãng phí một bát mỳ trứng? Bỏ thêm mì đi.”
Bùi Mạc bất đắc dĩ, lại thêm một nắm mì, dùng đũa trúc vớt ra, đem bỏ trong bát. Mì nóng hầm hập được vớt lên, thêm một ít tôm nõn bóc vỏ, dùng nồi đất đun sôi canh gà, lập tức hương thơm tỏa ra bốn phía.
Bùi Mạc đem hai quả trứng ốp la vàng óng xếp lên, trụng thêm một cái đùi gà, lại điểm xuyết một nắm hành lá xanh biếc, hơi nóng bốc lên, lại tiện tay cởi xuống tạp dề nói: “Được rồi, mời công chúa ăn mì.”
Lý Tâm Ngọc ngồi im không động đũa, chỉ cười nói: “Bản cung không đói.”
Bùi Mạc chau mày: “Người một ngụm cũng không ăn?” “Còn không phải là do tiểu Bùi Mạc sắc đẹp thay cơm?”
Nhìn thấy Bùi Mạc một bộ dạng nhỏ nhen, Lý Tâm Ngọc khoát khoát tay, đáp: “Được rồi, ta chỉ chọc ngươi chơi thôi! Bát mỳ này vốn là cho ngươi ăn, ngươi bị thương, ăn nhiều một chút mới có thể mau khỏe lại.”
Bùi Mạc do dự cầm lên đôi đũa, đem mì nước trộn trộn, lại ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn Lý Tâm Ngọc, hình như đang xác nhận quyết định của nàng.
Lý Tâm Ngọc chống má nhìn khuôn mặt tinh xảo anh tuấn của hắn, cười nói: “Nhìn cái gì vậy? Nhanh ăn đi.”
Bùi Mạc là đói bụng thật, cũng không nói nhiều, bưng bát lên ăn ngấu nghiến. Hắn ăn rất nhanh, lại rất tao nhã, cũng sẽ không phát ra âm thanh xì xụp khó nghe, cho dù là trải qua cuộc sống bốn năm nô lệ, cũng không thể xóa đi lễ nghi quý tộc trong hắn.
Nhìn thấy hắn không hề phòng bị, bộ dạng hết sức chân thành, Lý Tâm Ngọc chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn không hiểu: Bùi Mạc mười bảy tuổi thực sự thật là đáng yêu.
Đương lúc cảm khái, Bùi Mạc chợt ngẩng đầu lên lau miệng, đôi mắt đen bóng như mực đựng đầy ý cười ấm áp: “Sau này công chúa muốn đối tốt với ta, cứ nên nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.”
“…”
Lý Tâm Ngọc: Ta muốn thu về câu nói kia, tiểu hồ ly tuổi mười bảy tuyệt đối không đáng yêu!