Vùng đông nam Dục Giới Tiên Đô ẩn ẩn có sắc hồng thoáng hiện, như ánh bình minh rải rác, nhuộm đỏ nửa bầu trời. Lý Tâm Ngọc giơ tay lên che trên mày, nghi ngờ nói: “Chuyện gì xảy ra, Dục Giới Tiên Đô đốt pháo hoa sao?”
“Không phải pháo hoa.” Tiếng nói Bùi Mạc trầm xuống, đáp: “Là hỏa hoạn!”
Quả nhiên, trong một khắc liền nghe thấy tiếng ngự sử tuần hành khua chiêng gõ trống, phía dưới là một mảnh hỗn độn. Có người hô lên: “Mau thông báo cho bệ hạ! Dục Giới Tiên Đô Triều Phượng lâu cháy rồi, phải đi lấy nước!” Có người kêu to: “Không còn kịp rồi! Lúc này thuận gió, Triều Phượng lâu cùng Dục Giới Tiên Đô cũng bị thiêu mất!”
Triều Phượng lâu? Nếu như nàng nhớ không lầm, đây không phải là chỗ ở của Liễu Phất Yên sao? Nghĩ đến chỗ này, Lý Tâm Ngọc trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Bùi Mạc, chỉ thấy trong mắt hắn tràn đầy khẩn trương cùng lo lắng hiếm thấy, cánh môi mím chặt, siết khớp xương nắm tay kêu “răng rắc”. Lý Tâm Ngọc nhìn hắn, hắn cũng phức tạp nhìn Lý Tâm Ngọc. Rất lâu, hắn mở miệng thăm dò: “Công chúa, ta chưa bao giờ cầu xin người chuyện gì…”
“Triều Phượng lâu cháy, ngươi là muốn đi cứu Liễu Phất Yên sao?”
Bùi Mạc còn chưa có nói xong, Lý Tâm Ngọc liền yên ổn cắt ngang hắn, trong mắt là thông suốt nhìn thấu tất cả cùng ung dung. “Đêm đó Liễu Phất Yên thả khăn tay xuống cho ngươi, ta liền phát hiện ánh mắt của nàng cùng ngươi rất kỳ lạ.” Nàng hỏi: “Bùi Mạc, nói cho bản cung biết, nàng là gì của ngươi? Tỷ tỷ?”
Bùi Mạc há miệng, vừa liếc nhìn phía đông nam cuồn cuộn ánh lửa ngất trời, tay nắm thật chặt lại buông ra. Một lát, hắn nheo mắt đáp: “Ta là con một trong nhà, không có huynh đệ chị em.”
Lý Tâm Ngọc tâm trầm xuống, lại cố sức tỏ vẻ tươi cười, giả vờ nhẹ nhõm đáp: “Sẽ không phải là thanh mai trúc mã của ngươi?” Vậy đại khái, cuộc đời này của nàng thật quá nhếch nhác rồi. Nàng chờ mong câu trả lời của Bùi Mạc, lại sợ câu trả lời của hắn… Kỳ quái, mình rốt cuộc là đang sợ cái gì?
Lý Tâm Ngọc trong lòng một mảnh chua chát khó yên, Bùi Mạc cũng không có tốt hơn chỗ nào. Hắn bỗng nhiên nhìn về phía Lý Tâm Ngọc, sốt ruột mà mới lạ biện giải cho mình: “Không phải, điện hạ. Ta không có thanh mai trúc mã, không có hồng nhan tri kỷ, ta có … Chỉ có người mà thôi!”
Nghe hắn nói, tảng đá trong lòng Lý Tâm Ngọc phút chốc rơi xuống đất, hô hấp cũng thông thuận không ít. Tiếng hô bôn ba cứu hỏa vẫn còn tiếp tục, trong cung một mảnh hỗn loạn. Lý Tâm Ngọc cười thanh, đầu ngón tay mò lấy lệnh bài công chúa bên hông, dừng một chút, cuối cùng đem nó cởi xuống cầm trong lòng bàn tay. Nàng biết Bùi Mạc muốn cái gì, cho nên đem lệnh bài tự do ra vào cung điện này giao cho Bùi Mạc, nhưng lại không buông tay ra, chỉ ngửa đầu hỏi hắn: “Bùi Mạc, ta có thể cùng ngươi đi cứu nàng sao?”
Bùi Mạc giật mình trong chớp mắt, ánh mắt nghiêm túc: “Không thể, quá mức nguy hiểm!”
“Kia…” Lý Tâm Ngọc mím mím môi, trên gương mặt luôn luôn tự tin tự nhiên hiện ra chút thấp thỏm. Dừng một chút, nàng nhỏ giọng hỏi: “… Kia, ngươi đi rồi có thể trở lại bên cạnh ta không?”
Nàng biết, Bùi Mạc lúc này đã không có xiềng xích trói buộc, nếu như hắn cầm lệnh bài công chúa một đi không trở lại, không người nào có thể ngăn cản. Gió đêm yên tĩnh, ánh đèn rã rời, Bùi Mạc thật sâu ngóng nhìn nàng. Lý Tâm Ngọc lại hỏi một lần, âm thanh có chút khẽ run: “Ngươi sẽ trở lại bên cạnh ta, đúng không?”
Lý Tâm Ngọc cũng không biết mình đang sợ thứ gì, rõ ràng lúc vừa mới trùng sinh nàng còn lập kế hoạch lời thề son sắt: Đợi Bùi Mạc hóa giải thù hận liền thả hắn cao chạy xa bay, cuộc đời này không có bất kỳ liên quan nào nữa… Nếu như hắn lúc này thật sự cầm lệnh bài một đi không trở lại, từ đó về sau không còn ai nhắc đến hận thù đối địch, không phải là chuyện tốt sao?
Kỳ thực nếu đổi vị trí suy nghĩ, nếu như nàng đứng ở góc độ của Bùi Mạc, chỉ sợ cũng vô pháp cự tuyệt sức hấp dẫn của tự do thôi? Nhưng là vì sao, vì sao tim của mình cứ như vậy thấp thỏm bất an? Vì sao hai mắt của mình cứ chua xót muốn rơi lệ như vậy?
Lý Tâm Ngọc nhìn đôi mắt Bùi Mạc ngưng tụ bóng đêm, đốt ngón tay siết lệnh bài công chúa hơi trắng bệch. Nàng không chỉ là đang đợi một trả lời, mà còn là một bản án xét xử. Không biết qua bao lâu, nàng cảm giác trong tay buông lỏng, Bùi Mạc nhẹ nhàng lấy đi lệnh bài trong lòng bàn tay nàng, sau đó, hắn lui về phía sau một bước. Một bước nho nhỏ kia, khiến trái tim Lý Tâm Ngọc đều phát lạnh. Xong rồi, Bùi Mạc thật sự muốn đi rồi! Hiện tại nuốt lời còn kịp sao?
Trí nhớ của kiếp trước ở trong đầu nàng hiện lên, cảnh tượng xung đột vũ trang cùng hắn vẫn rành rành trước mắt. Nàng muốn dùng nụ cười tự nhiên nhất cùng hắn nói lời từ biệt, nhưng khóe miệng kéo kéo, cuối cùng vẫn không thể miễn cưỡng…
Đương lúc nghĩ ngợi lung tung, cái người lui về phía sau một bước kia vươn cánh tay dài, một phen đem nàng nhập vào góc tối bóng mờ, để nàng trốn khỏi tầm mắt của mọi người. Lúc này trên Vọng Tiên lâu người ở thưa thớt, đại đa số đều bị hỏa hoạn ở Dục Giới Tiên Đô hấp dẫn ánh mắt, không có người nào lưu ý đến hai thân ảnh đang ôm nhau nơi khúc quanh. Lý Tâm Ngọc hơi mở to hai mắt, không kịp nói chuyện, lại cảm thấy trên môi một trận ướt mềm.
Bùi Mạc nương theo bóng mờ che chở nàng, hôn nàng. Hắn đứng ngược sáng, Lý Tâm Ngọc thấy không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ biết nụ hôn này của hắn nhiệt liệt mà lại triền miên. Nàng cảm giác mình như là lá thuyền con, ở trong hải vực mênh mông chìm nổi, tìm không được phương hướng, chỉ có sống chết vịn hai vai Bùi Mạc, mới miễn cưỡng duy trì chính mình đứng thẳng. Vừa hôn xong, Bùi Mạc bám vào bên tai nàng, hơi thở ẩm nóng có chút gấp, ám câm đáp: “Chờ ta trở lại, điện hạ.”
Chỉ một lời này, gió tuyết ngừng rơi, không khí ngưng đọng. Trái tim Lý Tâm Ngọc từ trong vũng lầy xông thẳng lên trời, qua một hồi mới phản ứng được, trong lồng ngực uất khí tan biến. Nàng tràn ra một mặt tươi đẹp cười, gật đầu nói: “Được.”
“Lúc ta không ở đây, để Tuyết Cầm tìm cấm vệ trong cung hộ tống người về nhà.” Bùi Mạc đưa tay sờ sờ mặt nàng, dặn dò: “Đột nhiên phát sinh biến cố, không nên chạy loạn.”
Lý Tâm Ngọc gật gật đầu, hỏi: “Chờ ngươi về, ngươi đem chuyện cũ của Liễu Phất Yên nói cho ta, có đươc không?”
Không nghĩ đến nàng chú ý ở điểm này, Bùi Mạc cười thanh, thẳng lưng đứng dậy lui về phía sau một bước, ngược với hướng đèn đuốc sao trời thành Trường An, ôn nhu nói: “Chờ ta trở lại, tất cả những gì người muốn biết, ta đều sẽ nói cho người biết.”
Một câu nói khiên Lý Tâm Ngọc mở cờ trong bụng. Bùi Mạc lại lui hai bước, trong mắt tràn đầy quyến luyến: “Ta đi đây, điện hạ.”
Lý Tâm Ngọc tâm tình thật tốt, phất tay một cái: “Đi nhanh về nhanh.”
Bùi Mạc liền không cần phải nhiều lời nữa, thật sâu nhìn nàng một cái, quay người nhảy xuống Vọng Tiên lâu, lẫn vào trong đám người qua lại không dứt, nháy mắt liền biến mất không thấy dấu vết. Lý Tâm Ngọc cảm giác trái tim cũng trở nên vắng vẻ, toàn bộ thế giới đều vắng vẻ. Nàng nằm trên Vọng Tiên lâu nhìn bóng đêm trong thành Trường An, tự cười tự than thở: “Hắn không ở bên cạnh, đèn đuốc vạn nhà đều mất đi màu sắc.”
“Uây, “hắn” là ai vậy? Không phải là tình đầu của công chúa điện hạ đấy chứ?”