Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám

Chương 29 - Lục Hoài Chinh Luôn Cảm Thấy, Anh Nguyện Ý Vì Cô Thì Đó Cũng Chỉ Là Một Phía Bên Anh, Còn Cô, Hẳn Là Cần Tự Do

trước
tiếp

Vào năm Lục Hoài Chinh và Tôn Khải vừa vào học viện quân sự, trong buổi tối rời khỏi Quảng Châu, cả hai có uống hơi nhiều.

Trước đó một đêm, bọn họ tổ chức nghi thức chia tay ngắn ngủi trong nhà ăn bộ đội, nói cho cùng thì lấy đâu ra nhiều cảm xúc chứ, làm quân nhân mà, từ trời nam đất bắc, phòng thủ muôn nẻo, rồi cũng có ngày gặp lại nhau. Nhưng đến hôm sau ngồi trên xe buýt, chỉ đạo viên nắm tay họ mãi không buông, hốc mắt dần đỏ.

Cuối cùng hai người đàn ông cũng không kiềm chế được nữa, cơn gió lướt qua mặt như kéo theo cả cảm xúc, sóng lòng cũng phập phồng lên xuống theo làn gió dịu êm. Dẫu đã cố dằn lòng nhưng vẫn tiếc nuối, cuối cùng vẫn còn trẻ người – cả hai đều rơi nước mắt.

Sau đó xe chạy ra doanh trại đưa họ đến ga tàu, hai người không vội mua vé ngay mà ngồi trên ghế dài ở ga suốt buổi chiều. Khi màn đêm buông xuống, đèn neon lấp lánh, Lục Hoài Chinh đột nhiên hỏi Tôn Khải có muốn uống bia hay không, anh vui vẻ gật đầu.

Hai người liền xách đồ lên, tìm một tiệm cơm gần đó, uống bia cả đêm.

Đêm đó Lục Hoài Chinh uống rất nhiều, tửu lượng của anh vốn kém mà còn uống hết một thùng bia có nồng độ thấp. Đến khi đi vệ sinh về, một tay anh chống lên chai bia, mặt đỏ bừng buồn bực thở dài, mơ màng nhìn Tôn Khải, nói: “Để em hát một bài cho anh nghe.”

Không phải là chưa từng nghe Lục Hoài Chinh hát bao giờ, trong quân đội cũng thường xuyên hát quân ca, anh hát không tính là khó nghe, song cũng chẳng êm tai gì, hát theo nhịp nhưng lại không có kỹ thuật gì, nghe là biết ngay giọng của trai thẳng.

Tôn Khải cũng say khướt, vung tay lên bảo hát đi, tối nay liều mình bồi quân tử, dù khó nghe đến mấy thì vẫn nguyện nghe vì người anh em.

Lục Hoài Chinh không chớp mắt, mở miệng hát.

Tôn Khải nghe thì thấy không đúng, là tình ca sao. Nhìn vào đôi mắt híp ấm ức kia, bỗng anh ta quơ tay trước mặt Lục Hoài Chinh: “Say rồi hả? Hát cái kiểu gì vậy? Mau im miệng cho anh! Để ông đây hát bài ‘đoàn kết chính là sức mạnh’!”

“Không, chỉ hát bài này thôi.”

Tôn Khải cười ha ha hỏi anh, “Có phải cậu nhớ gái rồi không?”

Người đàn ông bình thường ít nói, lúc ở trên sân huấn luyện lại nghiêm túc thận trọng, không hay bộc bạch chuyện tình cảm, nay bỗng gỡ lớp vỏ phòng bị xuống, nhắm mặt gật đầu.

Tôn Khải ném hạt đậu phộng qua, khuyên lơi: “Đến Bắc Kinh tìm bạn gái cậu đi.”

Lục Hoài Chinh vẫn say sưa ngâm nga câu hát.

Đèn trong tiệm dần yếu đi tự lúc nào chẳng hay, vầng sáng chao đảo trên đỉnh đầu khiến anh thấm đẫm mệt mỏi, rồi anh khép mắt lại, gục đầu xuống bàn, giọng hát dần nhỏ đi. Tôn Khải dịch tới, nghe thấy anh thấp giọng nói: “Không tìm, em phải chờ tiếp.”

“Cậu chờ ai?!” Tôn Khải nhặt vỏ đậu rồi ném qua.

Anh không đáp, nghiêng mặt áp lên bàn, miệng như mỏ chim, tự mình lẩm bẩm: “Lỡ có ngày cô ấy quay lại, không tìm thấy em thì sao.”

Tới lúc tiệm cơm đóng cửa thì cả hai đã say quắc cần câu, cuối cùng vẫn phải gọi Trần Thụy đang đi học ở Quảng Châu tới đón.

Lên xe taxi, Trần Thụy bị kẹp giữa hai người, bên trái là Lục Hoài Chinh với tiếng hát có thể ví như hiện trường tai nạn giao thông, còn bên phải là Tôn Khải hùng hổ thô tục nói kháy, thỉnh thoảng tài xế lại ném ánh mắt đồng cảm qua gương chiếu hậu.

Không biết lúc ấy Trần Thụy lấy gan chó từ đâu ra, rút điện thoại ra quay lại hai người họ.

Sau đó Trần Thụy cũng gia nhập vào lữ đoàn nhảy dù, được biên chế vào đội của Lục Hoài Chinh, thế là đoạn video kia được mọi người trong đội xem lui xem tới, từ đó cũng truyền nhau cách chỉnh đội trưởng Lục —— cho anh uống bia!

Tôn Khải sợ Lục Hoài Chinh khó xử, rốt cuộc cũng giữ thể diện cho anh, không vạch trần toàn bộ, ngắt đầu bỏ đuôi giải thích sơ qua cho hai cô gái, nói rồi khoác tay lên vai Lục Hoài Chinh vuốt tóc gáy anh: “Cánh trai tráng trong trung đoàn của tôi nhìn thế chứ dịu dàng lắm!”

Lục Hoài Chinh nghiêng đầu né tránh, cười mắng: “Cút!”

Tôn Khải thu tay về, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Anh có thể giữ lại mặt mũi cho cậu, không nói cho Vu Hảo biết những lời cậu nói lúc ấy, chứ không sau này cậu mà mất mặt thật thì đừng trách anh.”

Lục Hoài Chinh lườm anh ta, rồi lại ngước mắt trông lên sân khấu, nhìn đám Trần Thụy đang nhao nhao ầm ĩ, thờ ơ nói: “Đứng trước mặt cô ấy thì em cũng chẳng cần mặt mũi gì hết, sao nào, đứng trước mặt vợ anh còn phải có mặt mũi hả?”

Ánh đèn trên sân khấu khá đơn sơ, mấy người Trần Thụy Ngô Hòa Bình ồn ào kinh khủng, Lục Hoài Chinh nói xong còn giơ tay chỉ vào Ngô Hòa Bình run như cầy sấy, cố ý xụ mặt vờ trách mắng: “Cậu xuống đây cho tôi, có phải muốn bị phạt không hả?”

Ngô Hòa Bình đúng là rất run, chậm rãi đi xuống song lại bị Trần Thụy kéo trở lại, “Ngốc! Đi theo đội trưởng Lục lâu thế rồi mà còn không biết anh ấy giận thật hay giả hả? Anh ấy mà nổi giận thì không nói gì với cậu đâu, đứng dậy bỏ đi từ lâu rồi! Bị dọa mới có thế mà đã nhát gan quá rồi!”

Ngô Hòa Bình lại cầm micro lên, cuối cùng còn sửa cả lời.

“Chén rượu trong tay chợt thấy tấm lòng son sắt…”

Tôn Khải biết con người anh giỏi nhất là giả bình tĩnh, đồng thời cũng sợ người khác nắm được nhược điểm của mình nhất. Lịch Hồng Văn cũng từng bảo tình cảm chính là nhược điểm lớn nhất của anh, bao gồm tình thân, tình yêu, tình bạn… Xưa nay anh là người nhớ tình cũ, trọng tình nghĩa.

Tôn Khải cười đểu nhìn Lục Hoài Chinh: “Tức là không muốn thể diện chứ gì?”

Lục Hoài Chinh lấy lại tinh thần quay đầu nhìn anh ta, có cảm giác người này sắp giở trò xấu. Quả nhiên Tôn Khải bỗng nghiêng người lên trước, ló đầu ra lớn tiếng gọi Vu Hảo: “Bác sĩ Tiểu Vu, lúc trước cậu ta uống say có nói với tôi… ưm ưm ưm!”

Tiếng nhạc trên sân khấu đinh tai nhức óc, Vu Hảo mới nghiêng người qua tính nghe xem Tôn Khải nói gì, thì chợt thấy Lục Hoài Chinh bịt kín miệng anh ta, đến cả nửa vế trước nói gì cô cũng chẳng nghe rõ.

Tôn Khải nhìn Lục Hoài Chinh với ánh mắt bỉ ổi, không phải cậu bảo không cần mặt mũi sao?

Lục Hoài Chinh ấn giữ vai Tôn Khải, tay khác bịt chặt miệng anh ta lại, lạnh lùng cúi đầu nhìn anh ta, không nói một chữ.

Tôn Khải trợn mắt ý bảo mau bỏ ra tay.

Lục Hoài Chinh hờ hững nhìn lại —— Anh im miệng thì em sẽ bỏ.

Tôn Khải nhướn mày, vẫn là cái vẻ bỉ ổi —— Không im đấy.

Lục Hoài Chinh nhướn mày, cũng cười —— Ai mà không có điểm yếu chứ?

Vu Hảo ngẩn ngơ nhìn hai người ‘mắt đi mày lại’ dưới ánh đèn.

Lục Hoài Chinh thả tay ta, Tôn Khải nhếch mép không nói gì, nghiêm chỉnh ngồi quyết định không quấy rầy hai người họ.

“Đội trưởng Tôn nói gì vậy?” Vu Hảo ngẩng đầu hỏi.

Lục Hoài Chinh liếc cô, “Nổi điên ấy mà, khỏi phải để ý.”

Thời niên thiếu khó kìm được cảm xúc mà luôn thẳng thắn bộc trực, cái gì cũng dám nói. Lúc ấy đúng là chẳng mấy quan tâm, mạnh dạn sôi nổi, nói trắng ra là không có mặt mũi, không quan tâm con gái đối phương nghĩ gì. Có quan tâm cũng chỉ là vẻ bên ngoài, ví dụ như là lúc đi mua quần áo, có rảnh thì sẽ đứng trước gương nghiên cứu xem cười chừng nào thì đẹp nhất, hoặc là vào ngày có giờ thể dục với cô ấy, buổi sáng trước khi đi cũng sẽ xịt keo xịt tóc.

Chai xịt tóc hồi ấy Chu Tư Việt dùng là do anh đưa cho. Áo với giày bóng rổ cũng sẽ cố ý dùng chung một màu, nhìn xấu chứ đẹp đẽ gì cho cam.

Giờ đây ngoại trừ quân trang hay mặc ra thì anh không có nhiều thường phục lắm, mà con người anh lại càng không chú trọng về quần áo. Có lúc xuống lầu mua gói thuốc lá, chỉ mặc độc mỗi áo khoác chứ bên trong có mặc gì đâu, thế nào thoải mái thì cứ làm thế ấy, bề ngoài ra sao mặc kệ, thứ quan tâm hơn chính là cảm nhận của nội tâm, cân nhắc cũng nhiều hơn trước.

Khó mà nói được là mình thích cái gì.

Có lúc thật là nhớ thời thiếu niên chẳng câu nệ chi, nhưng phần nhiều vẫn hưởng thụ trạng thái bây giờ.

Nếu là trước kia, dù Tôn Khải không nói chuyện này thì anh cũng sẽ ưỡn mặt nói với Vu Hảo, tiện thể chất vấn thêm vài câu: Anh nhớ em biết bao, đối xử với em tốt thế nào, còn em thì sao, những năm qua em đi đâu hả!?

Sau đó sẽ để cô áy náy mà tốt với mình hơn.

Còn bây giờ, không để Tôn Khải nói chỉ vì anh cảm thấy không có gì đáng nói cả, lại càng không muốn để Vu Hảo biết, sợ tạo gánh nặng cho cô.

Ngẫm nghĩ thử, trong tình hình không có điều bất ngờ gì, thì khi một người đàn ông đợi bạn mười hai năm, nếu như đối phương không chi ra cảm tình như mình thì mối quan hệ này sẽ chẳng cách nào bình đẳng được, nhiều một phần hay thiếu một phần đều là gánh nặng.

Lục Hoài Chinh luôn cảm thấy, anh nguyện ý vì cô thì đó cũng chỉ là một phía bên anh, còn cô, hẳn là cần tự do.

Bài hát này tên là ‘Tương Tư’, hồi học cấp ba Vu Hảo đã từng biểu diễn trong lễ hội văn nghệ một lần, lúc ấy cô đàn piano.

Sau khi biểu diễn xong, Vu Hảo lại hát một bài tặng Lục Hoài Chinh ở trên sân thượng, vì hai ngày trước bọn họ cãi nhau, lần đầu tiên Lục Hoài Chinh nổi đóa với cô, tuy Vu Hảo không áy náy nhưng khi hát lại rất nghiêm túc.

Lúc ấy anh đứng dựa vào tường, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng như nước sóng sánh ý cười.

Hát tới phần sau là lòng Vu Hảo đã chẳng yên nổi, cứ cảm thấy một giây tiếp theo anh sẽ hôn mình. Không rõ là có mong đợi hay không, nhưng khi ấy có đôi phần sợ hãi, cô hay bài xích người khác phái, ấy thế mà lại chẳng kháng cự nổi cái nhìn nồng nàn tình sâu của anh.

Sau đó hai người giận dỗi, rồi cô hát ‘Tương tư’, song, mới hát được đôi câu thì đã được anh dỗ ngon dỗ ngọt rồi.

Vu Hảo ngoái đầu nhìn đường nét cứng rắn nơi anh, không biết bây giờ có còn dễ dỗ nữa không?

“Ngày mai mấy giờ anh đi?”

Lục Hoài Chinh nghe tiếng thì quay sang nhìn cô. Tuy nhạc nhẽo vẫn còn ầm ĩ nhưng không phải là do Ngô Hòa Bình hát, mấy người họ nháo nhào một trận, thấy đủ rồi mới ngưng, thừa dịp Lục Hoài Chinh chưa tức giận liền chạy xuống, nhường sân khấu lại cho mấy cô gái bên đoàn văn công.

Anh nhìn cô, nở nụ cười, “Sao à?”

Vu Hảo đáp: “Ngày mai em phải lên trấn mua ít đồ, hay là để em đi với anh.”

Lục Hoài Chinh không ngốc, tự khắc biết cô nghĩ gì.

Anh tính sẽ lên đường trước khi cô dậy, vì như thế thì đỡ được phần nào cảm giác mất mát trong cô, mà mình đi cũng dứt khoát hơn, anh đã dặn hướng dẫn Đường cho xe sáu giờ tới đón rồi.

“Mấy giờ em dậy?” Lục Hoài Chinh hỏi ngược lại.

Vu Hảo ngẫm nghĩ, sợ sớm quá thì cửa hàng trên trấn chưa mở, mà nếu trễ thì sợ anh sẽ đi trước, cân nhắc mãi, cô mới thử thăm dò thời gian cô tự cho là thích hợp, “Sáu giờ rưỡi?”

Lục Hoài Chinh khẽ gật đầu, khủy tay đặt trên đầu gối, cúi đầu nhấc chân lên như nghiền đất đá, nheo mắt lại rồi làm như hờ hững: “Bảy giờ đi, anh chờ em ở cửa.”

Vu Hảo gật đầu như giã tỏi.

Lục Hoài Chinh nhếch môi, băng qua Tôn Khải đi lên khoác vai Đường Minh Lương, nói vào tai anh ta, “Ngày mai không cần cho xe tới đón tôi nữa, để Trần Thụy đi trước đi, chờ tôi ở sân bay là được.”

Đường Minh Lương sửng sốt, “Vì sao?”

Âm nhạc rung động vang trời, Lục Hoài Chinh nới lỏng tay, xích lại gần nói, “Vu Hảo muốn lên trấn trên một chuyến, tôi đưa cô ấy đi rồi sẽ đến thẳng ga tàu, ngày mai anh cho tôi một chiếc xe là được rồi.”

Tôn Khải liếc nhìn Vu Hảo rồi cười đẩy đầu Lục Hoài Chinh, “Thằng nhóc nhà cậu được đấy.”

Lục Hoài Chinh chẳng buồn để ý đến anh ta, giơ tay ngăn lại rồi tiếp tục dặn Đường Minh Lương, “Tiện thể cho người làm tài xế luôn, tôi không có thời gian đưa cô ấy về.”

Vẻ mặt của Đường Minh Lương trở nên cao thâm khó lường, nhìn xoáy vào anh không đáp.

Lục Hoài Chinh nhìn anh ta hồi lâu, nhíu mày: “Này, anh có vẻ mặt gì thế hả?”

Đường Minh Lương nhướn mày, “Cậu có ý tứ với Tiểu Vu thật hả?”

Cũng là người từng trải, vòng một vòng lớn như thế không phải vì muốn ở bên nhau một lúc sao? Làm như người ta chưa yêu bao giờ ấy! Gì mà làm như bảo bối thế không biết! Đường Minh Lương cảm thấy Lục Hoài Chinh chưa biết mùi đời là gì rồi.

Tên ngốc!

Lúc tưởng Lục Hoài Chinh sẽ không trả lời thì bất chợt ánh mắt anh trở nên nghiêm túc, sáng rực như gương, dưới ánh trăng bàng bạc lại thâm thúy như làn khói xanh mông lung, anh cúi đầu rồi khẽ ừ một tiếng.

Tuy bình thường mấy anh em thích đùa giỡn đâm thọc nhau, có điều kể từ khi Tôn Khải thấy dáng vẻ say khướt của Lục Hoài Chinh lần ấy, ừ thì gây gổ nhau đấy, nhưng sâu trong lòng không phải không xót thay anh, giờ đây thấy anh đi đến bước này, Tôn Khải cũng khó che được kích động, “Định rồi hả?”

“Sớm muộn thôi.” Tuy tiếc chữ, nhưng vào lúc này anh đang rất nghiêm túc.

Tôn Khải cũng chẳng so đo, “Vậy anh đã có thể gọi em dâu được chưa?”

Lục Hoài Chinh chỉ cười.

Đường Minh Lương cũng vui vẻ yên tâm, trong chuyện này Tùy Tử vốn bị hiểu nhầm, giải thích rõ thì chuyện sẽ đâu ra đấy thôi, có điều không ngờ tên nhóc này lại giấu sâu đến thế, “Cần gì phiền toái thế, cứ để Tiểu Vu đi cùng mấy cậu đến sân bay là được, rồi lại để tài xế chở về.”

Nào ngờ Lục Hoài Chinh lại khoát tay, “Không cần, từ đây đến sân bay mất hơn bốn tiếng, nhọc cô ấy đi đường mệt mỏi cả ngày nữa, cứ làm như tôi nói đi.”

Tôn Khải cười, haiz, còn chưa cưới mà đã bắt đầu đau lòng rồi sao?

Lục Hoài Chinh lạnh lùng đáp, “Có giỏi thì anh cứ thử để Phương Ngôn bị dày vò một ngày xem?”

Chậc chậc, Tôn Khải không nói gì.

Phương Ngôn đâu phải là gái cưng như Vu Hảo, mà cô ấy sẽ tẩn chết anh luôn.

Cùng là bác sĩ mà sao có khác biệt lớn thế.

Ngày hôm sau.

Vu Hảo sửa sang xong rồi đi ra cửa, Lục Hoài Chinh đã thay bộ thường phục – vẫn là áo thun trắng cùng áo khoác màu đen – đứng dựa vào cửa xe, giữa ánh nắng ban mai dịu hòa, anh cúi đầu vòng hai tay trước ngực, vẻ mặt chăm chú.

Vu Hảo lại gần mới phát hiện, anh xỉa mũi chân trêu một chú chó, hình như chú chó ấy quen với anh, anh vừa nhấc chân là chú ta đứng thẳng dậy, móng trước cào lên giày anh, anh lại giơ chân lên tiếp, chó nhỏ nôn nỏng ngồi bẹp xuống rên ử ử với anh.

Lục Hoài Chinh bật cười, bảo tài xế lấy thanh lạp xưởng ở trong xe ra, sau đó ngồi xuống, đặt lạp xưởng dưới đất rồi làm động tác tay với chú chó.

Ý là vẫn chưa ăn được.

Chú chó kia nghe lời anh thật, lè lưỡi ngoan ngoãn ngồi xuống, đợi lệnh của anh.

Vu Hảo yên lặng đứng ở đằng xa, gió trong núi chầm chậm thổi qua, vừa dịu lại vừa mát.

Lục Hoài Chinh vỗ đầu chú chó, thấp giọng: “Ăn đi.”

Chú ta đột nhiên cúi đầu ngoạm cả vào miệng, vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Lục Hoài Chinh vuốt lông chú chó hai cái rồi mới cười đứng lên, hai tay đút trong túi quần, vừa ngẩng đầu thì thấy Vu Hảo đứng xa xa nhìn anh.

Lúc anh cười giống hệt như ngày xưa, thế nhưng cô biết rõ anh đã không còn là Lục Hoài Chinh của quá khứ nữa rồi, anh của hôm nay, trên vai gánh quốc gia, gánh sơn hà.

Tim Vu Hảo đập thình thịch, tâm tình kích động như gợn sóng trong hồ, đến lúc tỉnh mộng, tất cả đều là anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.